Sớm Đã Có Cục Cưng

Chương 7: Thẩm phán




*Tại căn tin*

Lâm Ngọc đang đắm đuối nhìn bàn đầy đồ ăn vặt, chất cao như núi ko thể nhìn thấy người ngồi đối diện. Cô khẽ nghiêng người qua, cười hì hì

"Mạnh Hùng, cậu tốt thật đó. Tôi se cố gắng ăn sạch 'tấm lòng' của cậu"

Mạnh Hùng lắc đầu, nhún vai "Cái này ko phải của tớ mua, đại ca cứ ăn thoải mái đi."

"Ko phải của cậu"

"Ko phải" anh mở lon so đa đưa lên miệng.

"Chẳng lẽ..cậu ăn trộm của cô bán căn tin!"

"Sặc.." Nước văng tứ tung, anh đơ người nhìn cô.

"Mạnh Hùng. Tôi biết cậu có nhan sắc nên đã quyến rũ cô bán căn tin lấy đồ ăn ko trả tiền. Cậu làm như thế là có tội đấy, nhưng mà ai làm nấy chịu sao cậu lại nỡ dụ dỗ cô gái ngây thơ đang đói bụng ăn rồi trở thành đồng phạm, chịu tội thay giúp cậu chứ. Cậu thật đê tiện quá đi" cô hùng hồn nói, sau đó còn lườm anh.

Nghe xong lời buộc tội, Mạnh Hùng hóa đá. Mới vừa rồi khen anh bây giờ lại nói anh dùng mỹ nam kế trộm đồ ăn. Cái cảm giác này anh chưa bao giờ trải qua, cảm giác 'lên voi xuống chó' làm anh đắng lòng mà.

Từ xa, Gia Huy sáng giờ ko thấy mặt đã xuất hiện ngồi xuống cạnh Lâm Ngọc

"Tớ mua hết đấy, ko phải Mạnh Hùng trộm đâu!"

Mạnh Hùng gật đầu phụ họa, sao lại nói anh như vậy chứ, chỉ có Gia Huy là bạn tốt thôi.

"Nhà Mạnh Hùng nghèo lắm, nên đôi khi cũng đem sắc ra dụ gái, nhưng chỉ dụ gái đẹp thôi ko bao giờ dụ cô bán căn tin đó đâu, cậu nghĩ sai rồi Lâm Ngọc.

Mạnh Hùng cứng họng ko thể thốt nên lời. Bạn tốt của anh, Gia Huy của anh...sao lại hùa theo Lâm Ngọc, aa đau lòng quá.

Ôm bụng tức giận, anh đưa tay đập mạnh vào bàn 'RẦM'

"Đại ca có ăn ko?" to tiếng hét.

Lâm Ngọc cùng Gia Huy ngạc nhiên khi thấy thái độ của anh. Gia Huy nhìn anh vs ánh mắt khó tin.

Tất cả học sinh nghe tiếng hét của Mạnh Hùng thì đứng lặng, ai cũng nhìn anh vs ánh mắt giết người. Ai chứng kiến màn này mặt đều xanh mét, run lập cập, hận ko thể giết chết tên khùng kia, hết chuyện chơi lại dám đập bàn trước mặt cô, lại còn dám lớn tiếng hét nữa..

Gia Huy nói ko ra tiếng 'Cậu muốn chết hả?'

Bây giờ anh mới giật mình hoảng hốt, nhìn người đối diện ko nói gì hết.

Khuôn mặt Lâm Ngọc xuất hẹn ba vạch đen, tối dần. Cô đưa tay lên..

RẦM....

Cái bàn nứt làm đôi, đồ ăn rơi xuống hết.

Căn tin trong một phút mặc niệm, ko ai dám nói gì. Đại ca t́ức giận thật rồi...

"Mạnh Hùng..gan cậu lớn thật!" khí lạnh bắt đầu tỏa ra. Lâm Ngọc đứng dậy

"Chúng ta ra vườn hoa đi, tôi muốn nói chuyện vs cậu" cô cười tươi, bỏ đi. Trời mới biết khi thấy cô cười Mạnh Hùng run người, mặt càng xanh nuốt nước bọt đi theo, quay đầu nhìn Gia Huy cầu cứu.

Gia Huy lắc đầu. Bạn tốt à, tớ cũng muốn giúp cậu lắm nhưng tớ sợ Lâm Ngọc hơn. Cho cậu biết họa từ miệng là như thế nào..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.