Sớm Chiều

Chương 42: Bông Bông rời đi




Lý Tuyết nghe nói như thế, hơi sững sờ, một lúc sau mới nở nụ cười gằn: " Cô là ai? Cô có thể là ai? Không phải là một người tốt nghiệp hệ tiếng Pháp sao? Chẳng lẽ, cô còn có thể có thân phận gì? Hừ, nếu như cô thật sự có thân phận, Diêu Lỵ Lỵ cũng sẽ không nịnh nọt tôi như thế rồi!"

Một câu rơi xuống, Thi Niệm Diêu nhếch miệng.

Từ nhỏ cô bị anh trai bảo vệ rất tốt.

Mà bời vì anh trai có kinh nghiệm từ nhỏ, để anh ấy không có cảm giác an toàn, cho nên việc bảo vệ cô, có thể xưng biến thái.

Dẫn đến chuyện Thi gia có đại tiểu thư, tuy toàn bộ người đều biết, nhưng trừ mấy người quen, không có ai biết tên của cô, càng không có người thấy cô.

Cho nên, Lý Tuyết mới có thể nghe tên, cũng không biết là cô.

Thi Niệm Diêu nở nụ cười gằn, nhìn về phía chi phiếu trong tay Lý Tuyết, đưa tay ra, nhẹ nhàng xé toang chi phiếu, ném lên trên mặt cô ta: "Ngày mai Lý Sương sẽ đến. Đến lúc đó, để cho cô ta nói cho cô biết tôi là ai."

Lý Sương?

Nghe được cái tên này, tròng mắt Lý Tuyết co rụt lại!

Lý Sương là chị gái cùng cha khác mẹ với cô ta, cũng là đại tiểu thư chân chính của Lý gia.

Tuy Lý Tuyết được cha thích, thế nhưng cha lại càng ưa thích Lý Sương, so với Lý Sương, Lý Sương là chấm nhỏ trên trời, Lý Tuyết cô ta sẽ bụi bặm trên đất.

Cho nên, nghe được cái tên Lý Sương này, cô ta giật nảy mình, kéo Thi Niệm Diêu lại: " Cô, cô muốn làm gì?"

Thi Niệm Diêu nở nụ cười gằn: " Không có gì, chỉ là cảm thấy, Lý Sương dạy em gái không đúng, tôi nhắc nhở cô ấy một câu."

Thi Niệm Diêu khó có được mấy người bạn, Lý Sương là một người trong đó.

Tính cách Lý Sương ngay thẳng, hoàn toàn không phải một loại người với Lý Tuyết. 

Thi Niệm Diêu nói xong câu đó, quay đầu tiến vào đoàn làm phim.

Cô nhìn Lý Tuyết ngoài cửa, cầm điện thoại di động lên, gọi cho Lý sương.

Điện thoại kết nối, tiếng Lý sương vang lên: " Diêu Diêu! Tại sao lâu như vậy cậu mới gọi điện thoại cho mình? Có phải cậu quen người chị em này rồi không!"

Thi Niệm Diêu cười: " Lý Sương, em gái nhà cậu, Lý Tuyết, bây giờ đang ở Hoành Điếm đoạt bạn trai của mình, cậu thật sựu cũng mặc kệ sao?"

Lý Tuyết hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là bị dọa về tới khách sạn.

Chờ một đêm, cũng không có đợi Lý sương đến.

Cô lập tức nở nụ cười.

Chính mình thật sự bị dọa phát sợ, cái Thi Niệm Diêu kia, tuyệt đối là không biết nghe người nào, biết cô ta có người chị lợi hại, liền đến dọa cô ta!

Nghĩ tới đây, Lý Tuyết hừ lạnh một tiếng, nhất định cô ta sẽ không để cho Thi Niệm Diêu đẹp mắt!

Cô ta đứng lên, mở cửa phòng định đi qua đoàn làm phim gây sự với Thi Niệm Diêu!

Đáng tiếc, vừa mới kéo cửa phòng ra, nghênh đón cô ta, cũng là một tiếng bạt tai lớn!

"Ba!"

Lý Tuyết bị đánh đầu lệch sang bên, định thần nhìn sang, lúc này mới phát hiện Lý Sương đứng ở ngoài cửa.

Tròng mắt cô ta co rụt lại, chỉ thấy Lý sương cười lạnh nhìn cô chằm chằm: " Lý Tuyết, cô thật đúng là có khả năng! Dám lấy danh của cha, đến Hoành Điếm đoạt bạn trai của người khác?"

Lý Tuyết lập tức mở miệng: "Là cha giới thiệu cho em! Chị"

"Im miệng, tôi không nhớ rõ mẹ tôi có sinh em gái cho tôi!"

Lý Tuyết bị nghẹn, một lúc sau mới tiếp tục mở miệng: "Có phải Thi Niệm Diêu gọi chị qua đây không? Chị, chị và cô ta có quan hệ thế nào?"

Lý Sương cười lạnh: " Chúng tôi là bạn ng học."

"Bạn học? Bây giờ chị vì một bạn học, đánh em gái mình sao? Em nhất định phải nói cho cha, làm chủ cho em!" Lý Tuyết khóc sướt mướt.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.