Sớm Chiều

Chương 17: Bí mật




Đang giương giương tự đắc thì bên tai hắn lại vang lên thanh âm hệ thống:

" Hệ thống ta xin kí chủ chớ đắc ý vội, cái bạo này tỉ lệ vô cùng thấp. Theo ta thấy thì kí chủ vận khí shit chó lắm mới ra một quả thôi. Kí chủ ngươi nên lo lắng nhiệm vụ chính đi. Bây giờ đồng cấp thiên tài kí chủ tùy tiện ra tay cũng đủ để kí chủ ăn hành ngập mồm rồi."

"Ta biết a, nhưng tâm tình ta có chút kích động nhất thời không kiềm chế nổi a."

Hắn tâm tình này cũng rất hợp lý thôi, thậm chí là có chút bình thường. Phải biết nếu chuyện hắn từ một kẻ ngay cả phàm nhân cảnh tầng một còn không đạt đến mà chưa đến một ngày đã trở thành thoát phàm cảnh tầng bốn truyền ra ngoài thì không biết cả Hoàng Nguyên đế quốc thậm chí cả Thiên Vũ đại lục sẽ sôi trào đến nhường nào. Thậm chí có khả năng kinh động mấy lão quái vật thực lực thông thiên kia. Bọn hắn sẽ bắt Võ Quốc An về hảo hảo mổ xẻ xem có bí mật gì.

Thế nhưng đối với hệ thống thì đây lại là một chuyện vô cùng bình thường, lai lịch của hệ thống này thật sự quá thần bí.

Chợt nhớ ra điều gì, hắn bỗng nhiên hỏi hệ thống:

" Hệ thống, cái hấp tinh đại pháp của ta có gì đặc thù không vậy."

"Ân, kí chủ vui lòng đợi."

TRong đầu hắn nhiều ra một chuỗi thông tin:

+Công pháp: Hấp tinh đại pháp

+Đẳng cấp: Địa giai sơ cấp

+Tốc độ tu luyện: 100 kinh nghiệm/giờ

+Năng lực: Khi chiến đấu có thể hấp thu chân khí của đối phương chuyển hóa thành chân khí của mình.

Chú ý: Chỉ hấp thu được khi công pháp của đối phương từ Địa giai sơ cấp trở xuống. Nếu lượng chân khí hấp thu quá nhiều mà không phát tiết ra thì có khả năng xảy ra bạo thể mà chết.

"Gắt vồn" Hắn thầm hô một tiếng.

"Mỗi giờ ta tu luyện thì được một trăm kinh nghiệm.Nếu cả ngày ngồi tu luyện thì được hai ngàn bốn trăm kinh nghiệm. Như vậy chỉ cần hai ngày là lên cấp, thật là bá đạo."

"Võ gia phế vật, hừ, Võ Quốc An hắn cười lạnh một tiếng, không biết vì sao, mỗi lần nghĩ tới bốn chữ này, trong nội tâm của hắn lại bay lên vẻ không cam lòng, phẫn nộ, chấp nhất,… có lẽ là bị trí nhớ của chủ nhân củ ảnh hưởng, đã vậy ta sẽ giúp ngươi một chút, hết thảy thuộc về mình đều phải đoạt lại, đối với những người đã từng khi dễ qua mình kia, cũng phải cho bọn hắn hối hận không kịp. Võ Quốc An cho tới bây giờ đều là người có oán tất báo. Về sau đến cùng ai là phế vật, còn không biết đâu"

Bỗng cửa phòng bị đạp mạnh ra.

"Con cái nhà ai bất lịch sự thế. Cha mẹ ngươi không dạy ngươi bước vào phòng phải gõ cửa à.".Hắn quát lên

Một giọng nói vô cùng quen thuộc cất lên:

" Gõ gõ cái đầu tiểu tử nhà ngươi, bản tiểu thư đã dặn ngươi bao nhiêu lần không được đến cái chốn Túy Kiều lâu nữa rồi mà. Ta mới đi đạo viện vài ngày mà ngươi đã chứng nào tật nấy rồi. Xem bổn tiểu thư xử ngươi thế nào." Hiển nhiên là chủ nhân giọng nói này đang vô cùng bức xúc.

Trong kí ức của hắn, đây là một cái vô cùng quen thuộc với hắn nữ nhân. Ân, có thể nói là bạn thanh mai trúc mã, Bùi Khánh Huyền. Cô nàng này tính cách tuy có chút khuynh hướng bạo lực lại rất "tợn" nhưng vô cùng thân thiết với hắn. Thậm chí nàng còn cực kì thích hắn cái tên Võ Quốc An này. Cách cư xử của nàng đối với hắn là để thể hiện sự thân thiết giữa hai người, đôi lúc thân thiết quá người khác nhìn vào cứ tưởng là mẹ con.^^

Lại nói về Bùi Khánh Huyền, nàng là cháu nội của Bùi Đức Toàn-gia chủ hiện tại của họ Bùi. Gia gia của nàng có quan hệ vô cùng thân thiết với lão gia gia Võ Tòng của hắn. Nàng tư chất hiển nhiên cũng rất kinh người, là thiên tài số một của Bùi gia hiện tại. Năm nay nàng mười sáu tuổi như hắn, tuy vậy cảnh giới của nàng cũng đã là Thoát Phàm tầng mười đỉnh phong. Nàng được xem là một trong năm người trẻ tuổi tư chất đứng đầu Hoàng Nguyên đế quốc.

Năm người này gồm:

+Hoàng Minh Hoàng: đương kim thái tử, mười sáu tuổi. Tu vi: Tỏa cơ nhất trọng
  • Cao Thiên Kim: mười sáu tuổi. Tu vi: Tỏa cơ nhất trọng
  • Nguyễn Đình Tùng Lâm: mười sáu tuổi. Tu vi: Thoát Phàm thập trọng
  • Võ Quốc Minh: mười lăm tuổi.Tu vi:Thoát Phàm Thập trọng
  • Bùi Khánh Huyền: mười sáu tuổi.Tu vi: Thoát phàm thập trọng.

    Trong đó, Võ Quốc Minh chính là con trai của thúc thúc hắn Võ Thiên Thu cùng Con gái Của Bùi Đức Toàn là Bùi Minh Ngọc. Theo quan hệ huyết thống họ hàng thì phải gọi Bùi Khánh Huyền là Biểu tỷ.

    "Ngươi còn gì để nói không." Nàng giơ nắm đấm về phía hắn.

    Hắn bây giờ cũng chả biết thanh minh cái gì, chỉ biết lặng im đứng chịu trận, không hề có chút tác phong nào của một người đàn ông.

    " Người đứng dưới mái hiên không thể không ngẩng đầu a.Ý lộn, là cúi đầu."

    "Nếu không còn gì để nói, vật ta đánh a."Nói rồi nàng lao vào chuẩn bị hành hung.

    "Ân, ngươi đây là muốn chịu tội giết chồng nha. Ba ba mụ mụ gia gia a, cứu ta.".Hắn mồm la hét thất thanh.

    Ngoài cửa thị vệ cũng chỉ biết cười khổ. Chuyện này đã vô cùng quen thuộc đối với họ.

    Sau một thời gian lộn xộn, cả hai đều đã mệt, ngồi xuống bàn uống nước. Nàng lườm hắn một cái:

    "Ngươi cái tên này nha, ta làm sao để ngươi không đi cái chốn đó nữa đây.""

    "Cái này đơn giản nha, không phải ngươi lấy ta về liền được rồi sao,ahihi".Võ Quốc An cười cợt.

    "Ngươi cái tên này.".Nàng có chút đỏ mặt.

    Lại nói, thế giới này cường giả vi tôn, nữ nhân thường chọn cho mình một chỗ dựa mạnh mẽ, đặc biệt nàng vốn đã là một thiên tài lại còn xinh đẹp. Có rất nhiều trẻ tuổi thiên tài muốn cưới nàng về làm vợ. Rất ít người có thể chịu chung chỗ với một tên phế vật như Võ Quốc An hắn. Vậy mà nàng lại không hề quan tâm đến điều này làm cho Võ Quốc An thật sự rất cảm động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.