Sói

Chương 36: Tử y thiếu niên




Cô nhóc bĩu môi. Anh chàng này chẳng ra dáng thanh niên 2k13 tí nào...

Cái lạnh xé da của mùa đông khiến cô nhóc co rúm lại. Ngồi trog quán Buffet mà cô run lẩy bẩy. Răng va lung tung

_ Lạnh thế!

_ Em mà cũng biết lạnh cơ á?_ Hải Thiên kênh mặt bĩu môi. Chính anh cũng đang lạnh muốn chết.

_ Tôi đấm anh vỡ mặt đấy! Tin khôg?

Cô nhóc lừ mắt nhìn anh. Mút chùn chụt ly trà sữa

_ Mà này! Bây giờ anh đang làm gì thế? Không học đại học à?

_ Đợi nhận chứng chỉ thôi!_ Anh nhún vai uống cafe

_ Đùa! Anh hơn tôi có 2 tuổi!

_ Tôi học ở Nga. Ở đó hết 11 là thi đại học rồi! Tham gia khoá học thời hạn 3 năm!

_ tậc! Ông anh quả là trâu bò!

Cô nhóc tậc lưỡi cười khì khì.

Sau những ngày tháng " sống dở chết dở", những ngày " tụng kinh gõ mõ" liên miên. Những ngày bị "gia sư óc lợn" Hải Thiên đày đọa. Cuối cùng cô nhóc cũng toàn thây mà thi tốt. Ít ra những phát kí đầu của anh cũng không phải không có tác dụng. Cô làm bài kiểm tra hoá very good. Mỉm cười toe toét, cô nhóc vội vã ấn số anh để cảm ơn. Nhưng nụ cười của cô như đóng băng khi đầu dây bên kia vang lên tiếng 1 ng con gái. Cố trấn an mình, gạt đi cảm xúc đang rối loạn

_ Hi! Cho em hỏi Hải Thiên có ở đó không ạ?

_ À! Anh ấy đang tắm!

_ hi! Vậy thôi ạ! Cảm ơn chị!

Nghẹn!!! Cổ họng cô lúc này nghẹn đắng. Người con gái đó là ai? Họ đang ở với nhau ư? Những câu hỏi lộn tùng phèo trong đầu cô nhóc. Cảm giác rất khó chịu khiến mấy đêm cô mất ngủ

Một tuần nữa là Noel. Không khí vui vẻ khắp mọi nơi làm vơi đi sự khó chịu trong cô. Anh ta thậm chí còn chẳng gọi điện cho cô nhóc. Đang lang thang trên phố, bỗng cô nhóc thấy 1 đôi đang nắm tay nhau. Rõ ràng là Khánh và Thụy Anh

_ Chà chà! 2 anh chị còn định gạt tôi tới bao giờ?_ Xoa xoa tay đang lạnh buốt vào nhau. Nhìn 2 kẻ mặt đỏ tía tai trước mặt. Cô nhóc khôg khỏi phì cười

_ Em...em..._ Thụy Anh ấp úng, mặt đỏ lừ

_ Tôi với Thụy Anh yêu nhau cũng phải báo cáo với cậu à?_ Anh hùng cứu mĩ nhân. Khánh " đít chai" đã lấy lại phong độ. Cô nhóc nghiến răng nghiến lợi vờ tức giận

_ 2 người coi tôi là gì hả???

_ Anh... Anh em xin lỗi! Là tại em! Em quên chưa nói với anh!

Thụy Anh bối rối, tưởng cô nhóc giận thật. Chính thức làm người yêu khánh được 1 tuần mà cô bé cứ như trong mơ. Hôm đó, cô bé đang bàn với chàng lớp trưởng lớp bên về việc đổi lịch lao động( Thụy Anh làm lớp phó). Dù sao cũng có quen biết nên nói chuyện khá vui vẻ. Lúc đó tất cả đã về hết. Ai ngờ Khánh từ đâu mặt hằm hằm lôi cô bé từ cổng trường ngược vào trong. " Làm cái gì thế hả?" Thụy Anh đau tay giãy nảy lên. " Tại sao đi với thằng đó?" Khánh bất ngờ ép cô nhóc vào tường. " Tôi..." Cô bé níu cả lưỡi. Vẻ mặt cậu khiến cô vừa tức, vừa ngạc nhiên vừa sợ." Mấy lần cậu đi với thằng đó tôi đã để yên. Cậu có biết rằng tôi đang ghen không?" Cậu nhóc gào lên làm tai cô bé muốn điếc." cái gì? Ghen???" Cô bé méo mặt. Cậu ta đang nói cái gì thế?" Đúng! Tôi ghen vì cậu đi với đứa khác! Ghen vì cậu cười với đứa khác! Vì tôi thích cậu! Thích muốn điên lên " Khánh nói 1 tràng làm Thụy Anh ngỡ ngàng. Thứ cảm giác không tên làm cô bé bấn loạn. Chỉ biết là nó làm cho cô nàng vui muốn chết. Và tất nhiên trong trái tim cô, hình bóng ai kia đã đến chiếm một chỗ rất lớn rồi.

_ Hahaha! Anh biết! Em làm gì bênh người ta thế? Tên khốn kia mà làm em khóc. Hãy quay về bên anh! Cho anh thơm phát!_ Cô nhóc vờ xấn tới thì bị Khánh nắm cổ sau áo lôi ra. " hajz! Tất cả đều có đôi. Mình ta bơ vơ. Noel này tính sao đây???"

Cô nhóc thở dài. Cuối cùng quyết định dùng số tiền tích ghóp của mình, nhân lúc học hành chưa vội. Cô nhóc theo 1 đoàn từ thiện tới cô nhi viện tại Nghệ An để tặng quà cho các em nhỏ. Tất nhiên là phải trở về trước Noel. Chuyến hành trình 3 ngày. Tạm thời, cô nhóc muốn quên đi tất cả. San sẻ yêu thương có lẽ khiến ta hạnh phúc hơn.

Chuyến đi này có tất cả 30 người. Phía sau xe có rất nhiều quà đã mua sẵn. Không khí trên xe vô cùng vui nhộn. Đa số trên xe đều là những người trẻ. Mọi người cùng nhau làm quen. Hát hò. Cô nhóc cũng cảm giác đỡ say xe hơn

Đặc biệt là trong chuyến đi cô có làm quen với 1 anh chàng đẹp trai tên Eric. Điều khiến cho cô cũng như mấy nàng trên xe tiếc đứt ruột đó là Eric bị GAY. Anh hồn nhiên kể cho cô về những chuyến đi tuyên truyền ủng hộ thế giới thứ 3 trên các quốc gia. Dù sao thì cô cũng không ác cảm với Gay nên rất hứng thú nghe.

_ Em đã từng thích ai chưa?

_ Có! Nhưng quá khứ rồi anh à!_ Cô nhóc nhún vai. Eric nhéo tay cô gầm gừ

_ Phải gọi là "chị"

_ Vâng vâng! Chị Eric!

Xem ra anh chàng rất thích nghe " chị" thì phải.

2 ngày trôi qua rất thú vị. Cô cùng mọi người chơi đùa với lũ trẻ. Cùng nhau "tự sướng" mấy tấm hình. Làm cho cô nhóc cảm thấy rất vui. Cười tới sái quai hàm. Ngày cuối cùng, cô muốn lưu dữ chút kỉ niệm về thành phố này lên ra khỏi cô nhi viện. Lang thang trong thành phố. Vì hôm trước đã ghé qua Kim Liên quê Bác, nên hôm nay cô đơn thuần chỉ muốn đi chơi. Lượn lờ qua các con phố. Chợt, cô thấy khoảng 5 đứa nhóc đang vây lấy 1 đứa đấm túi bụi. Máu anh hùng nổi lên. Cô vội vã quát

_ Mấy đứa kia! Dừng lại!

Mấy thằng nhỏ sợ quá chạy tán loạn. Chỉ còn " nạn nhân" ngồi đó khóc thút thít

_ Em có làm sao không?

Thằng bé đưa khuôn mặt lem luốc nhìn mà tội

_ Kẹo của em! Kẹo...

Cô nhóc móc trog túi ra mấy cây kẹo mút. Ngay lập tức thằng bé cười toe toét. Cô bế thằng nhóc đưa nó về nhà. Một ngôi nhà theo dáng biệt thự nhỏ. Có hàng rào trắng tạo cảm giác ấm áp. Một người phụ nữ trung tuổi. Có nét rất gần gũi. Người phụ nữ cảm ơn cô và mời cô vào nhà. Đang định từ chối thì một cơn mưa ập xuống. Nặng nề. Khởi đầu tất cả đau thương...

_ Ngồi đây nha! Cô đi lấy nước

Người phụ nữ mỉm cười đi vào bếp. Cô nhóc đưa mắt nhìn không gian. Đơn giản mà ấm áp. Chợt, ánh mắt cô dừng lại ở khung ảnh trên bàn. Mi mắt giật giật. Một tiếng sét rạch ngang trời giống như xé nát cõi lòng cô. Trong ảnh là thằng nhóc, mẹ nó và.... BỐ cô. Người bố cô hết lòng yêu thương và ngưỡng mộ. Ông ta đang rất hạnh phúc.

_ Em trai! Đây là bố em à?

Thằng nhỏ mỉm cười toe toét, tay chỉ chỉ

_ Bố em đây này! Bố em đi mua đồ tí nữa về!

Tất cả như sụp đổ. Bố cô lừa dối cả gia đình. Nghiên cứu ư? Bận việc ư? Tất cả là giả tạo. Cô ghê tởm ông. Nỗi căm hận làm mờ đi lí trí. Tay cô bấu chặt vào sofa

_ Alo! Con gái yêu à?

Giọng nói trầm ấm của bố cô vang lên. Khoé miệng cô cong lên. Cười nhạt.

_ Bố đang làm ạ?

_ Ừ! Bố đang khảo sát! Có gì tối bố gọi cho con!

Lừa dối. Rốt cuộc ông ta còn lừa dối người thân tới bao giờ nữa???

Tiếng cửa vang lên. Trước mắt cô, người đàn ông cô gọi là bố đang đứng đó. Vẫn chững chạc như thế. Nhưng người này đâu còn là người cha cô yêu nhất. Đâu còn là chỗ dựa vững chắc của gia đình. Ông đứng đó, đôi mắt ngỡ ngàng.

_ Thế giới này thật bé phải không bố?

_ Con! Quân!

Cô nhóc chạy ra ngoài. Cơn mưa mùa đông lạnh buốt. Ngấm vào từng thớ thịt. Tại sao ông trời lại bất công như thế? Tại sao lại cướp đi hạnh phúc, cướp đi niềm tự hào duy nhất của cô? Nước mắt đau đớn hoà vào màn mưa. Mặn đắng.

Cô trở về cô nhi viện, thay quần áo và xếp đồ đạc về nhà. Lấy cớ rằng nhà có " tang". Khuôn mặt cô đúng phỏm hệt nhà có đám.

_ Hạnh phúc không phải thứ gì quá xa. Khi em mất đi thứ gì đó. Hãy nhớ là phải nhìn về phía trước. Còn cả 1 tươg lai. Những người yêu thươg em đang chờ. Đi đi và đừng quay đầu lại. Quá khứ nên quên đi. Nhớ gọi cho chị!

Eric ôm cô vào lòng. Dù cho sinh ra trong hình hài không như mong muốn. Nhưng có lẽ, anh vẫn luôn yêu đời như thế. Cô mỉm cười chào tạm biệt anh.

Nằm trên chiếc giườg thân yêu mà đầu óc cô quay cuồng. Nước mưa sau 1 đêm đã ngấm. Thân thể như đứt ra thành từng khúc. Cả đêm hôm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều. Về bố, mẹ và cả Hải Thiên. Nghĩ xem cô phải làm thế nào để đối mặt. Phải đối xử với bọn họ thế nào đây???

Mở điện thoại ra. OMG! 100 cuộc gọi nhỡ. Của Thụy Anh,khánh, Duy và cả Hải Thiên. Vì khi đi cô cũng nói trước cho mẹ nên lúc về thấy cô mệt bà chỉ nghĩ là say xe. Vô thức, cô miết ngón tay lên số điện thoại của ai đó...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.