Sói

Chương 35: Hiểu được




Còn 2 tuần nữa. Kỳ thi học kì 1 sẽ chính thức cướp đi " mồ hôi xương máu" của học sinh. Lúc này đây, dù là sáng chủ nhật. Nhưng cô nhóc vẫn phải " úp mặt" vào đống giải nhah hoá. Đời cô chưa bao giờ định nghĩa nổi 2 chữ " hoá học". Những công thức bay vèo vèo trog đầu khiến cô phát điên

_ Quân! Xuống đây đi!_ Tiếng mẹ cô vang lên

_ Lão già, mẹ gọi anh kìa!_ Tật lười khiến cho cô lúc nào cũng đinh ninh rằng ng mẹ gọi là Hải Quân.

_ Tao ở dưới đây, xuống ngay đi con ranh!_ Anh trai cô ở dưới hét dựng lên. Cô hậm hực đi xuống thì thấy Hải Thiên đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ với mẹ cô

_ Mẹ!_ Cô nhóc gắt lên

_ Ơ hay! Thiên tới tìm con. Khách tới mà khôg xuốg chào._ Mẹ cô cau mày

_ Xem kià! Con quỷ con! Nó càng ngày càng chả coi ai ra gì mẹ nhỉ!_Hải Quân được đà bơm thêm

Cô nghiến răng lườm anh. Đột nhiên cô cười quái dị, khiến Hải Quân chột dạ

_ Thiên! Anh có mang điện thoại không?_ Cô nhìn anh cười cười

_ Có!_ Anh hồn nhiên gật đầu

_ Để tôi gửi anh mấy ảnh của anh Quân nhá! Lúc anh ý ngủ toàn chảy nước dãi thôi!

Mọi người đều phì cười. Mặt Hải Quân bắt đầu méo mó

_ Mày được đó em! Mẹ! Hôm qua con nhặt được bài kiểm tra được 2 hoá của nó đấy!

Hải Quân nhảy dựg lên chỉ chỉ kể tội.

_ Tại con k học đc hoá mà!

Cô nhóc nhăn nhó. Sau 1 hồi bàn bạc tính toán. Mẹ cô đã nghe lời xúi dục của anh trai cô. Nhờ Hải Thiên tới kèm cô học Hoá. Tất nhiên là Hải Quân gửi gắm tất cả niềm hi vọng " trấn yêu trừ ma" vào Thiên. Cô nhóc bực mình thở phì phì

_ Này! Anh đưa tôi đi đâu thế?_ Sau khi an toạ trên chiếc mô tô trắng đen. Cô nhóc cau mày hỏi Hải Thiên

_ Tổng biên tập cuả Teen muốn gặp em

_ Ồ!_ Cô nhóc gật gù tỏ vẻ hiểu. Xe dừng lại trước 1 toà cao ốc. Xem ra đây là trụ sở của Teen. Cô nhóc ngửa mặt lên mà muốn gãy cổ. Hải Thiên lôi cô vào trog. Những ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía 2 người.

_ Anh chết đi! Cậy chân dài à?

Cô nhóc hét giãy lên. Mặt đỏ bừng lên vì mệt. Hải Thiên cúi người né " cửu âm bạch cốt chảo" của ai kia, cười khì khì. Thang máy đưa 2 người tới tầng 20. Anh dẫn cô vào 1 phòng làm việc. Nói là phòng làm việc mà thực ra nơi này giống như 1 phòng trưng bày ảnh. Tất cả là những khung ảnh to nhỏ khác nhau. Điều nhận biết đây là phòng làm việc vì có cái bàn trên có cái bảng đề chữ " Tổng Biên tập".

_ Lại đi đâu rồi???_ Hải Thiên cau mày bực bội_ Em ở đây đợi tôi!

Cô nhóc gật đầu. Quay qua ngắm những bức tranh. Bỗng từ đâu 1 làn hơi lạnh ngắt chạm vào cổ. Cô giật mình hét dựng lên

_ suỵt! Suỵt!

Phía sau cô, 1 người phụ nữ đang đưa một ngón tay lên miệng. Ra sức suỵt để cô ngậm miệng lại. Sau 1 hồi trấn tĩnh. Cô nhận ra người phụ nữ này rất đẹp. Tuy rằng vẻ mặt chững chạc. Nhưng ăn mặc khá xì tin. Áo sơ mi trắng và quần jean. Mái tóc xoăn nâu xoã dài tôn lên vẻ quý phái

_ Trời ơi! Cô nhóc hét bé thôi!

Người phụ nữ nhăn nhó ra vẻ bí mật. Cô nhóc gật gật đầu rồi cũng tỏ ra thần bí

_ Cô à? Sao cô dọa cháu?

_ Cô đâu có! Cô mang nước vào cho Hải Thiên! Cháu là khách của cậu ta à?

_ Vâng vâng!

_ Hãi! Cô là trợ lý của cậu ta. Nó mà biết cô doạ cháu chắc chắn xử cô mất!_ Người phụ nữ ngồi xuống sô pha sụt sịt

_ Cô yên tâm! Cháu sẽ k hé răng. Lão già đó thật không coi ai ra gì mà!

10 phút sau...

_ Hahaha! Cháu dám nói lại nó cơ á?_ Người phụ nữ phá lên cười ngặt ngẽo

_ Vâng! Cô không biết đâu! Anh ta luôn bắt nạt cháu...

" Cạch" Tiếng cửa vang lên. Lúc này quả thực cô nhóc chỉ muốn đập đầu vào tường. Nói xấu người ta giờ bị bắt quả tag. Khuôn mặt Hải Thiên khó coi hết sức

_ Cô ơi! Cứu cháu!_ Cô nhóc cúi đầu sau lưng người phụ nữ. Trong khi đó bà cô đó vẫn cười như điên

_ Vui quá ha???_ Hải Thiên lừ mắt nhìn. Con nhỏ này đúng là không biết sợ. Dám nói xấu cả anh

_ Hahaha! Con bé kể chuyện hay mà!

" Trời ơi! Bà cô tổ này muốn giết mình sao?" Cô nhóc nghiến răng ngồi dậy. Cố gắng cười cười

_ Có gì đâu? Tôi và cô đây tám tám tí thôi mà. Cô nhỉ?

Cô nhóc quay sang cầu cứu người phụ nữ vẫn đang cười sằng sặc bên cạnh

_ Đúng đúng! Haha!

_ Mẹ..._ Hải Thiên gầm lên, mặt đỏ lừ. Bà Trâm_ tên người phụ nữ_ càng cười to hơn. Thằng con bà tuy to xác nhưng tính trẻ con kinh khủng. Cho nó ra nước ngoài 3 năm mà giờ nó lại ngồi đây giận dỗi vs 1 đứa con gái. Xem ra trog mắt bà, anh mãi chỉ là 1 cậu bé

_ Cái gì? Mẹ?

Cô nhóc hét dựng lên giãy nảy trên sô pha. Mắt hết nhìn anh rồi lại nhìn bà Trâm. Đúng rồi đúng rồi! Tự chửi mắng cái đầu mình quá ngu. Không nhận ra sự giống nhau giữa 2 người kia. Quả thực nếu có cái hố, cô cam tâm tình nguyện nhảy xuống cho đỡ dơ mặt. Ai lại đi nói xấu người ta bị tóm đã đành. Còn bép xép nói lung tung với mẹ người ta. Thật là muốn tự sát!

Mặt cô nhóc bắt đầu đỏ lên. Vừa tức vừa thẹn. Cay cú vì nếu bà già kia nói sớm. Cô sẽ chẳng khổ thế! Nhìn 2 " mặt trời bé con" trước mặt. Bà Trâm suýt phì cười

_ Thôi nào! Hạ hoả 2 đứa! Chúng ta vào việc chính nha!

Sau 1 hồi chán chê mê mỏi. Cô nhóc mới biết mẹ Hải Thiên là chủ toà soạn nổi tiếng này. Quả nhiên nhà giàu có

_ Thỉnh thoảng tới chơi với cô nha Quân!

_ Vâng ạ! Tạm biệt cô!

Cô nhóc chào tạm biệt bà Trâm. Hải Thiên kéo chiếc mũ lưỡi trai che gần hết khuôn mặt. Mặc dù anh có thể tiêu hủy tất cả các thôg tin bất lợi dựa vào quyền lực của gia đình. Nhưng khôg nên chủ quan vì có thể 1 vài " chiến sĩ cảm tử" khôg sợ chết

_ Em " quyến rũ" mẹ tôi!

_ Anh đúng là bị dở!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.