Sói

Chương 18: Nguyên lai là ngươi




_ wê! Nhờ cái!_ Nó đập đập vào mũ bảo hiểm của Duy. Cậu nhóc k muốn nó chạm vào người thì nó phải vỗ vào.... Mũ!!!

Cậu hơi ngoái lại

_ sao???

_ Rẽ vào cửa hàng bầu phía trước đi! _ Nó chỉ chỉ vào shop đồ bầu phiá trước. Như đọc được dấu (?) to đùng trog đầu " não phẳng". Nó giải thích_ Chị tôi nhờ mua giúp!

Nó và Duy cùng vào trong quán. Nó thắc mắc tại sao cậu ám theo nó vào. Như vậy rất dễ bị hiểu lầm. Hic... Cậu vẫn lạnh tanh đi bên nó!

_ Chào anh chị! Anh chị tới mua đồ ạ? Xin hỏi chị nhà được mấy tháng ạ?

Cô nhân viên cứ toe toét hỏi. Ngây thơ đến thế là cùng để cho 2 khuôn mặt đang đỏ bừng đỏ bại. Tại sao cô nàng này lại vô ý tới nỗi nhầm tưởng 2 khuôn mặt " búng ra sữa " là vợ chồng.hơn thế lại nghĩ nó đag " bầu bí". Cũng đúng thôi! Cô nàng cũng tưởng chúng nó là đôi " ăn cơm trước kẻng, lỡ lứa lựa thời". Khổ thân cho 2 nhân vật chính chỉ muốn đào lỗ mà chui xuống. Duy là ng ít biểu cảm nhưng vc cậu nhóc bối rối cho thấy tình hình đang " nóng lên" và tất nhiên hậu quả của nó là " băng tan". " Cha mẹ ơi! Rúc xuốg đâu cho hết nhục!" Nó cào xé tâm trí thảm thiết. Cô nhân viên vẫn liến thoắng giới thiệu sản phẩm

_ Chị chọn cho em áo lụa, cỡ N, rồi gửi giúp em tới địa chỉ này đc khôg ạ?_ Nó vội vã ghi điạ chỉ nhà " bà bầu" rồi trả tiền đặt cọc, đây là cửa hàng giao hàng tận nhà nên nó có thể yên tâm. Nó vội vã kéo Duy ra quán. Trước khi ra, cái giọng " oanh vàng " của cô nhân viên làm nó và cậu nhóc dựng tóc gáy

_ Chúc anh chị sớm sinh quý tử!

Chữ quý tử mà khôg hiểu sao nó nge thấy mỗi chữ " tử". Phải, nó sắp " tử" tới nơi rồi!

Đêm hôm đó, nghiễm nhiên có 2 kẻ đang phát rồ lên....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.