Sợi Xích Vô Hình

Chương 29: Dạo Siêu Thị




Editor: Jun

"Bản vương tra được nơi ẩn náu của Đường Vân Nhiễm, muốn thương lượng với Quân phu nhân mộtviệc..." Khóe miệng Mộ Dung Quân Thương cong lên yếu ớt, con ngươi trong trẻo lạnh lùng chứa đựng tia sáng ảm đạm.

"Nhiếp chính vương là người thông minh, không có khả năng không có mục đích mà nói cho thần phụ chuyện về Đường Vân Nhiễm. nói đi, ngài có điều kiện gì mới đống ý nói ra nơi ẩn náu của Đường Vân Nhiễm." Đôi mắt trong trẻo ẩn hiện cơ trí và giảo hoạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh ngồi vào ghế thái sư, giọng điệu nói chuyện với Mộ Quân Thương không che giấu sự chán ghét.

Hai tay Mộ Dung Quân Thương đặt trên xe lăn, giọng nói yếu ớt như sợi bông:"Quân Phu nhân, bản vương muốn mời ngươi...theo giúp ta hai ngày..."

"Cùng ngài?" đuôi lông mày của Đường Tứ Tứ hơi nhếch lên, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Tiết thần y cũng đề phòng nói:"Nhiếp chính vương, làm người phải biết tích đức, ngươi xem hiện tại thân thể ngươi... Ngươi không thể trước lúc chết mà tích chút đức sao? Đừng tưởng rằng quỷ thiếu đạo đức không có trong hoàng thành thì ngươi có thể tính kế hại người. Người trong phủ Cửu Thiên Tuế này đều cảm thấy ngươi không phải người tốt, ngươi không sợ chết đi sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục sao."

Tiết thần y có nhiều mâu thuẫn với Mộ Dung Quân Thương, cảm thấy hắn là người thật đáng ghét, còn sống chính là lãng phí lương thực, không bằng chết sớm siêu sinh sớm.

Môi Mộ Dung Quân Thương trắng bệch, cũng không để ý lời Tiết thần y nói, vẫn im lặng nhìn Đường Tứ Tứ:"Nếu hai ngày không được, vậy thì một ngày... Nếu ngươi lo lắng bản vương sẽ làm chuyện gì khôngtốt với ngươi, có thể cho người đi theo, đến lúc đó ta cũng không bắt buộc ngươi làm gì. Yên tâm, ta đãnhư vậy, hiện tại chỉ có thể chờ chết... Khụ khụ... Ta cũng sẽ không để trước lúc chết mà hai tay càng nhuốm nhiều máu tươi..."

nói đến cũng buồn cười, hắn có hơn mười năm mạnh khỏe, trước khi chết mới phát hiện một sự thật vô cùng đáng buồn, bên cạnh hắn căn bản không có huynh đệ, bằng hữu, cũng không có người hắn yêu... Sau khi hắn chết rồi, Nhiếp chính vương "phạm thượng tác loạn" như hắn có lẽ cũng không có tư cách tiến vào hoàng lăng.

hắn rất sợ, sợ vào thời khắc trước khi chết không có gì để hồi tưởng lại, không có gì để lưu luyến, thậm chí khi hắn chết đi ngay đến người chân thành rơi lệ vì hắn cũng không có ai.

Cho nên hắn dùng ánh mắt chăm chú nhìn Đường Tứ Tứ... hắn hèn mọn hy vọng tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh sẽ có một người nguyện ý cùng hắn, giúp hắn khi hồi tưởng lại tất cả không đến mức trống trải lạnh lẽo.

Đường Tứ Tứ lãnh đạm cự tuyệt:" Nhiếp chính vương, thực xin lỗi, hiện tại thần phụ đang mang thai, không thể đáp ứng yêu cầu của ngài." Đường Tứ Tứ thẳng thắn cự tuyệt.

Mộ Dung Quân Thương cúi đầu thở dài, hai mi mắt cụp xuống, làm người ta không thấy rõ cảm xúc trong mắt hắn.

"Vậy được rồi... Đây là quyết định của ngươi, bản vương sẽ không bắt buộc ngươi phải đáp ứng..." Mộ Dung Quân Thương cười yếu ớt, nhưng nụ cười chỉ toàn sầu não.

"Nghe thấy gì chưa, Đường nha đầu không đáp ứng yêu cầu của ngươi. hiện tai ngươi có thể đi rồi." Tiết thần y không khách khí hạ lệnh đuổi khách:"Phủ Cửu Thiên Tuế đang êm đẹp, chỉ vì ngươi xuất hiện mà không khí liền tràn ngập mùi khó ngửi... Quản gia, sau khi Nhiếp chính vương rời đi, ngươi lệnh cho hạ nhân dọn dẹp sạch sẽ chỗ xe lăn của ngài ấy đi qua đi."

Tiết thần y tỏ vẻ chán ghét. hắn vô cùng căm ghét Mộ Dung Quân Thương, không bởi hắn ta, hiện tại tiểu đồ đệ của hắn cũng không đến mức phải về nông thôn điều dưỡng.

Mộ Dung Quân Thương chắp tay, cười yếu ớt nói:"Vậy bản vương không quấy rầy nũa... Cáo từ..." Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Đường Tứ Tứ thâm sâu, đôi mắt trở nên sâu thẳm.

Gã sai vặt im lặng giúp hắn đẩy xe lăn đi ra khỏi phòng. Sau khi rời khỏi phòng khách, một trần gió lạnh mùa đông thổi tới hắn, Mộ Dung Quân Thương yếu ớt khép chặt áo choàng lông cừu, nhưng trong cổ họng lại bỗng ngứa ngáy. hắn chịu đựng không để ho ra tiếng, kết quả lại càng ho kịch liệt hơn.

hắn cảm giác trong cổ họng có vị máu tanh ngọt, hắn phun ra một ngụm máu đổ sẫm. Máu đỏ rơi trêntuyết trắng, vô cùng chói mắt.

"Chủ tử, người không sao chứ?" Gã sai vặt vội đem khăn tay đưa cho hắn, Mộ Dung Quân Thương dùng khăn tay che miệng ho khan, bộ dáng của hắn khiến gã sai vặt sợ phát run.

Đại phu đã căn dặn, chủ tử nhà hắn phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, nhưng ngài ấy lại cố chấp xuống giường, mạo hiểu bất chấp gió lạnh đến phủ Cửu Thiên Tuế. Nay vạn nhất trên đường trở về mà xảy ra chuyện gì, vậy hắn chắc chắn sẽ bị truy cứu trách nhiệm.

"Chúng ta trở về đi..." rốt cuộc Mộ Dung Quân Thương cũng ngừng ho khan, hắn yết ớt ngẩng đầu ra lệnh cho gã sai vặt. Gã sai vặt không dám nói gì thêm, liền đẩy xe lăn.

Bên ngoài phủ Cửu Thiên có mấy cây mai cổ thụ, một đợt gió lạnh thổi qua, hoa mai nở rộ trên cành liền tuôn rơi xuống, đóa hoa bay bay đầy trơi. Mộ Dung Quân Thương ngửa đầu nhìn, khóe miệng vương nụ cười nhu hòa.

Đột nhiên, tươi cười trên mặt hắn biến mất, đồng tử trong mắt co rút, thân mình yếu ớt cứng ngắc ngã trên ghế dựa xe lăn.

"Chủ tử..." Phát hiện Mộ Dung Quân Thương bất thường, gã sai vặt liền hô. Mộ Dung Quân Thương mất đi ý thức. Gã sai vặt quýnh lên, vội vã gọi người:"không tốt rồi, mau mau cứu người..."

Tuy rằng Tiết thần y không định cứu hắn, nhưng cũng không thể để cái kẻ bệnh tật Mộ Dung Quân Thương này chết trong phủ Cửu Thiên Tuế. Như vậy đối với Tứ Tứ đang mang thai là điềm xấu. Bất đắc dĩ hắn mới phải cứu người.

Nhưng sau khi chẩn mạch cho Mộ Dung Quân Thương, hắn cũng phải kinh ngạc.

Mạch tượng của Mộ Dung Quân Thương hỗn loạn không đều, khi tức hư nhược, mạch tượng không thể cầm cự được mấy ngày. hắn đem chuyện này nói với Đường Tứ Tứ, Đường Tứ Tứ nhìn người đang hôn mê, trong lòng cũng không xuất hiện chút đồng cảm nào.

Chờ khi Mộ Dung Quân Thương tỉnh lại, hắn thấy Đường Tứ ngồi bên giường, Tiết thần y và Thanh nhi đứng cạnh nàng. Đường Tứ Tứ sai Thanh nhi đút cho hắn một ít nước, Mộ Dung Quân Thương uống một ít nước ấm liền cảm thấy thân thể tốt hơn một chút. hắn ngẩng đầu, nói với Đường Tứ Tứ:"Cảm ơn ngươi đã cứu ta..."

"không cần cảm tạ, ta chỉ vì đứa nhỏ của mình mà tích đức." Đường Tứ Tứ thản nhiên trả lời hắn, sau đó đứng dậy khỏi ghế, tay phải vịn Thanh nhi rời khỏi phòng khách, khi tới đến cửa, nàng khinh thường bổ sung:"Chờ thân mình ngài đỡ hơn thì liền trở về quý phủ đi."

Mộ Dung Quân Thương cụp mí mắt, trả lời yếu ớt không có sức lực "Được"

Tiết thần y táp táp môi, tuy trong lòng hắn không muốn nhiều lời lảm nhảm với kẻ sắp chết, nhưng vẫn không nhịn được mà nói chanh chua:"Nếu trước kia ngươi không tạo nhiều nghiệt đến thế thì hiện tại cũng sẽ không như vậy. Đây chính là báo ứng!"

Tiết thần y căm giận để lại một câu rồi cũng rời khỏi phòng Mộ Dung Quân Thương đang tạm nghỉ. Sắc mặt Mộ Dung Quân Thương tái nhợt, hắn mỉm cười, nụ cười tự giễu chính mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thanh nhi gom mấy nhành hoa mai lại, Đường Tứ Tứ cười cầm một nhành hoa mai đặt trên mũi ngửi.

"Thanh nhi, để cho người ta hái tốt hơn là xem hoa mai, cũng mang một ít cho mợ của ta đi." Đường Tứ Tứ phân phó. Đường Tứ Tứ phân phó, Thanh Nhi vâng mệnh, lại cẩn thận khoác áo khoác lông thỏ màu trắng cho Đường Tứ Tứ.

Khi nàng dùng xong cơm, quản gia dẫn theo vài quản sự hồi bẩm Đường Tứ Tứ một số chuyện tình mấy ngày nay trong phủ cần đương gia nữ chủ như nàng quyết định.

Quân Cơ Lạc không nạp thiếp, cũng không trêu ghẹo nữ nhân khác. Vậy nên, chuyện tình trong hậu viện phủ Cửu Thiên Tuế kỳ thực rất đơn giản. Đại khái mất thời gian hai chung trà mà thôi, nàng xử lý tốt một ít chuyện cuộc sống hàng ngày vụn vặt. không lâu sau, lại có hạ nhân đến cấp báo Nhiếp chính vương hôm qua té xỉu thì sáng nay cố ý xuống giường, hiện tại đang ở trong sân gió lạnh. Những người khác đi khuyên hắn, hắn đều thờ ơ không để ý, nói muốn Đường Tứ Tứ đến gặp hắn.

Đường Tứ Tứ đang chăm chú nghe đên bốn chữ "Mộ Dung Quân Thương" thi im lặng không nói gì. Nàng không thể không mang theo vài nha hoàn cùng quản sự vào trong hậu viện.

Trong hoa viên vương phủ, Mộ Dung Quân Thương mặc đại y điêu nhung màu trắng đang ngồi trên xe lăn mà ngửa đầu ngắm nhìn hoa mai trên cao.

Nghe thấy có tiếng bước chân, hắn cúi đầu xuống nhìn, liền thấy Đường Tứ Tứ đang đi tới. Khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết bị gió đông lạnh thôi mà hơi hồng, mày mắt tựa hoa, thanh mâu đảo mắt, làm cho người ta không thể dời tầm mắt.

"Nhiếp chính vương, ngài đã có thể xuống giường, xem ra thân thể cũng không còn gì đáng ngại. Thần phụ đã sai người đi chuẩn bị xe ngựa, sẽ có người đưa ngài trở về." Đường Tứ Tứ đi đến trước mặt Mộ Dung Quân Thương, không hề khách khí hạ lệnh đuổi khách.

"Quân phu nhân, ngươi đã đến đây thì liền tiếp chuyện bản vương đi." Mộ Dung Quân Thương đưa tay ra không trung liền đón được một đóa hoa mai vào lòng bàn tay.

"Đêm qua bản vương nằm mơ thấy... mơ thấy... Mẫu phi bản vương. Mẫu phi nói muốn đón bản vương đến một nơi bốn mùa đều có hoa nở... Nàng còn nói, mẹ con chúng ta có thể vĩnh viễn không chia lìa..."

Vẻ mặt Mộ Dung Quân Thương hoảng hốt, ánh mắt không có tiêu cự.

Đường Tứ Tứ cũng ngửa đầu nhìn hồng mai, trong lòng vẫn không có sự đồng cảm đối với Mộ Dung Quân Thương. "Nhiếp chính vương, ngài không cần nói lời này với ta, Tâm đồng cảm của ta chỉ dùng để thương hại người lương thiện yếu đuối chứ không phải cho người như ngài."Đường Tứ Tứ lạnh lùng nói, nương tay với kẻ thù chính là không có trách nhiệm với bản thân.

Mộ Dung Quân Thương như không nghe thấy lời Đường Tứ Tứ nói, hắn vẫn mở miệng thì thào:"Quân Cơ Lạc hẳn là chưa từng kể chuyện của ta và hắn. Mẫu phi của ta từng yêu thầm nhị thúc của hắn. Sau đó, vì mẫu phi ta từ đầu tới cuối không quên được nam nhân mà bà yêu, liền chọn treo cổ tự vẫn. Khi bà ra đi, ta còn nhỏ tuổi, phụ hoàng của ta nhìn thấy nàng treo cổ, điên cuồng chạy tới ôm nàng mà gào khóc..."

Hoa mai đỏ như tuyết mà rớt trên đầu, trên quần áo hắn...

hắn nói tiếp:"Tại thời điểm đó, với đôi chân không thể cử động ta liền hiểu được sự thật tàn khốc; tại thâm cung này, sau này ta chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Ha ha, đương nhiên, các ngươi đều cảm thấy phụ hoàng thực sự yêu thương ta, cho nên dù ta không còn mẫu phi, ngày ngày cũng sẽkhông phải chịu khổ sở. Nhưng... Ta cảm nhận được phụ hoàng sủng ái ta chẳng qua là vì ông đối với mẫu phi chỉ có tình cảm lạnh nhạt mà thôi. nhưng chỉ có tình cảm nhạt nhòa ấy thì có thể duy trì được bao lâu?"

Giọng hắn ngày càng bi thương, Khuôn mắt trong trẻo lạnh lùng đã bị nước mắt làm ướt.

"Khi ta năm tuổi, phụ hoàng để Dung phi tới nuôi dưỡng chăm sóc ta. Dung phi không hề có ý muốn tuân theo, ở trước mặt phụ hoàng thì bà ta giả bộ từ mẫu, đối với ta vô cùng tốt. Nhưng chỉ cần phụ hoàng không có mặt liền đánh mắng ta.

Khi ta sáu tuổi, hai chân ta vốn bị nhiễm hàn mà tàn tật lại bị Dung phi đẩy xuống dòng sông lạnh như băng. Khi ta bảy tuổi, Dung phi dựa vào ta mà được phụ hoàng ân sủng, rốt cuộc hoài thai con của phụ hoàng.

Khi ta tám tuổi, bà ta có con, ta trở thành sợi dây trói buộc, thường xuyên sai người đem ta nhốt trong phòng tối như mực, sau đó ta đói mềm mới cho ăn cơm. Nhưng bà ta thường xuyên trước mặt phụ hoàng châm ngòi li gián tình cảm cha con ta. Sau đó, bà ta sinh được một hoàng tử cho phụ hoàng của ta, nhưng ngươi có biết vì sao trong các cung phi lại không còn Dung phi và con của bà ta không?"

Mộ Dung Quân Thương nói đến đây, liền nhìn Đường Tứ Tứ, khuôn mặt trong trảo lạnh lùng mỉm cười, tuấn tú nho nhã.

Đường Tứ Tứ nhếch môi, không trả lời câu hỏi của hắn. Mộ Dung Quân Thương dường như cũng khôngđịnh nghe câu trả lời của nàng, hắn vô cùng vui vẻ mà tự hỏi tự đáp:"Bởi vì ta bày kế khiến Dung phi có "gian phu", phụ hoàng của ta bắt kẻ thông dâm, hoàng tử tất cả cũng đều bị trừ bỏ. Trước khi chết, Dung phi còn dùng lời lẽ vô cùng độc ác mà nguyền rủa ta. Nhưng ta biết, ta không sai! Nếu ta khôngtrừ bỏ bà ta, một ngày nào đó, bà ta sẽ trừ bỏ ta."

Đường Tứ Tứ hơi nhíu mày, với tính tình của Mộ Dung Quân Thương, nàng biết cho dù hắn mới có chín tuổi, nhưng những gì hắn kể lại hoàn toàn là chuyện thật đã xảy ra.

Lúc này, giọng điêu của Mộ Dung Quân Thương đột nhiên bén nhọn:"Phụ hoàng của ta bạc tình, các hoàng tử khác đều coi ta là cái đinh trong mắt... Ta chỉ có thể buộc mình phải lòng dạ độc ác. Nếu trênđời này không có Quân Cơ Lạc, thì có thể nghiệp lớn của ta đã thành... Đáng tiếc, ông trời chưa từng đứng về phía ta. Cả đời này ta hối hận duy nhất một việc: khi cậu của ngươi tới cửa muốn ta cưới ngươi, ta đã cự tuyệt. Nếu lúc ấy ta cưới ngươi, hai chúng ta cũng có thể tương kính như tân (hai vợ chồng tôn trọng lẫn nhau)..."

Khi Mộ Dung Quân Thương nói đến đây rốt cuộc không giấu được sự bi ai. hắn sống trên đời hơn hai mươi năm, luôn bận lòng toan tính, nhưng rốt cục đều không có được thứ gì.

hắn cảm thấy bản thân thật đáng buồn, thực buồn cươi...

"Ô ô..." Nỗi buồn trong lòng dâng lên, Mộ Dung Quân Thương cúi thấp đầu, bật khóc, đã nhiều năm qua đi như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ức chế tới bật khóc trước mặt người khác.

Sinh mệnh của hắn đang ở hồi kết, nhưng người hắn hận, người hắn ghen tị lại vẫn có thể sống tốt... Chỉ nghĩ tới đó, hắn liền cảm thấy chua xót, bất đắc dĩ...

Đường Tứ Tứ nâng mi đẹp chớp chớp:"không! Nhiếp chính vương ngài phải thấy may mắn là lúc trước không đáp ứng thỉnh cầu của cậu ta. Nếu Tứ Tứ mà thực sự gả cho Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương nhất định sẽ không vui. Người như ta, có chút lạnh nhạt, ích kỷ, còn nữa, còn có tật xấu, đấy là không bao giờ biết dùng lời hay để lấy lòng nam nhân... Ta như vậy, căn bản không phải một hiền thê mà Nhiếp chính vương mong muốn. Nếu lúc ấy ngài thực sự cưới Tứ Tứ, chúng ta sẽ trở thành một đôi vợ chồng bất hòa.

Mà sở dĩ hiện tại ngài hối hận, đơn giản là vì Cửu Thiên Tuế mà thôi. Ngài cảm thấy Cửu Thiên Tuế cưới ta, chúng ta là vợ chồng yêu thương nhau, cho nên ngài hối hận, ngài cho rằng ngài cưới ta, thì sẽkhông có chuyện tình Cửu Thiên Tuế. nói cách khác, đơn giản trong lòng ngài chính là "đố kỵ" mà thôi.

Nhiếp chính vương, tuy rằng không muốn đả kích ngài, nhưng ta không thể không ăn ngay nói thật mộtcâu, Cửu Thiên Tuế là nam nhân có khả năng khiến bản thân hắn sống rất thoải mái vui vẻ. Cho dù không có Tứ Tứ, hắn cưới nữ nhân khác, hắn cũng sẽ khiến ngày qua ngày vui vẻ. Mà ta với ngài, hiển nhiên đều không có khả năng này." hắn nói một hồi về thân thế khiến tâm tình của Đường Tứ Tứ bị ảnh hưởng, cho nên giọng nói cũng lạnh nhạt hơn trước.

"Nhiếp chính vương,số phận của bản thân ngài, nếu ngài không quý trọng. Chúng ta cũng sẽ không thay ngài quý trọng. Ta khuyên ngài không cần phải tổn hại thân thể chính mình nữa." Lưu lại một câu cuối cùng, nàng xoay người, quả quyết lệnh Thanh nhi giúp nàng rời đi.

Phía sau lưng nàng, Mộ Dung Quân Thương đột nhiên mở miệng nói:"Đường Vân Nhiễm ở trấn Thanh Hà cách hoàng thành không xa, người của ta nói, ả ta bắt một nam tử, ép buộc nam tử đó cưới ả, mấy ngày nay, ả ta đang vội vàng chuyện nam nhân kia... Ngươi nên cẩn thận đề phòng ả ta một chút... hiện tại nữ nhân ác độc đó giống như chó cắn loạn người, cho dù ngươi không đi tìm, ả cũng sẽ tìm tới ngươi."

"Cám ơn ngài! Ngài cũng bảo trọng! Tuy rằng ngài thực đáng giận... Oán thù đã kết, ta sẽ không tha thứ cho những gì ngài đã làm mà thương hại ngài. Điều ta có thể làm chỉ có thể là khống chế bản thân, kìm chế không nói những lời nguyền rủa chết ngài... Ta cũng hy vọng kiếp sau ngài có thể đầu thai vào một gia đình thường dân..." Đường Tứ Tứ dừng bước chân, nhẹ giọng nói một câu, sau đó mới rời đi.

Mộ Dung Quân Thương nhìn đăm đăm theo bóng dáng nàng rời đi, trong lòng như thể có gì đó vỡ òa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.