Sói Nham Hiểm Thật Đáng Chết

Chương 18: Bá đạo




- Cô không định như thế mà đi chứ? – Người đàn ông kia cuối cùng cũng rời mắt được khỏi đống giấy tờ trước mặt mà lên tiếng.

- Anh còn gì cần nữa, anh Tĩnh?

- Hôm trước cô va vào tôi, làm đổ cà phê lên áo, tôi lại có công chuyện gấp, cần đi luôn nên không tiện nói. Cô là…

- Trương Gia Hân, anh có thể gọi tôi là cô Trương.

- Được, cô Trương, phí mua đồ hôm trước, cô nghĩ nên tính thế nào?

- Cái gì cơ? – Gia Hân có cảm giác tai mình ù đi.

- Lúc đó tôi đoán là cô Trương không mang tiền theo, nên lấy ra ứng trước. Cửa hàng cũng là theo cô giới thiệu, quần áo là cô chọn. Không lẽ cô Trương nghĩ tôi phải trả sao? – Người đàn ông kia nhướng mày hỏi cô.

- Anh!!! – Kiếp trước không biết cô có nợ gì tên này không nữa, biết trước có chết cũng không để cô tiếp tân đó đẩy cô vào thang máy.

- … - Đáp lại cô là ánh mắt vô cùng thách thức, như thể anh ta là kẻ bề trên đang nhìn cô phía dưới.

- Anh muốn thế nào? – Gia Hân hừ trong bụng một tiếng, đúng là kẻ có tiền, luôn coi mình trên vạn người. Những kẻ như thế này, cô cũng không muốn đôi co nhiều, coi như xui xẻo bị chó cắn một miếng thôi.

- Xem cô cũng không phảI người có tiền…ự… - Người đối diện cô lúc này không hề báo trước, ngất…

- Anh, anh Tĩnh – Gia Hân chạy vội tới, lay lay vai anh ta, đáp lại cô là tiếng rên hừ hừ, trán anh ta cũng lấm tấm mồ hôi, lúc cô khẽ chạm vào bụng, người kia liền cong lại như hình tôm.

“AI ĐÓ MAU GỌI XE CỨU THƯƠNG!!!” Gia Hân kêu lớn.

--- ---- Tôi là đường phân cách một ngày đầy mệt mỏi của Gia Hân-----

- Bệnh nhân bị chảy máu dạ dày, làm việc quá độ, không nghỉ đủ giấc, không ăn đủ bữa, trong dịch dạ dày tồn tại nồng độ chất cồn cao, vv…vv – Vị bác sĩ trước mặt Gia Hân tổng kết lại tình hình của người đàn ông đang nằm dài bên cạnh cô – Nói tóm lại, anh ta cần nghỉ ngơi.

- Anh có thể chờ anh ta tỉnh dậy rồi nói lại được không? – Gia Hân lên tiếng hỏi

- Cô không nhớ, yêu cầu của tôi là… - Vị bác sĩ đang định nhắc lại bị Gia Hân ngắt lời.

- Không phải thế, tôi không có liên quan gì tới anh ta hết, nên có gì anh có thể trao đổi trực tiếp với bệnh nhân sau cũng được.

- À… - Vị bác sĩ ồ lên một tiếng, như vỡ lẽ mọi chuyện.

- Dạ vậy xin phép tôi đi trước – Gia Hân thực sự không muốn ở lại với ngôi sao quả tạ này nữa.

- Hai người là yêu nhau, cãi nhau cũng là thường tình, cô có cần phải tuyệt tình thế không? Cô mong bạn trai cô chết mới yên lòng sao? Anh ta uống nhiều rượu như vậy, cô còn không thấy xót hả? – Vị bác sĩ trẻ đột ngột như được thỏa nỗi lòng – Có nhiều lúc anh ta rất muốn làm hòa, nhưng vì sĩ diện bản thân nên mới không mở lời trước được, chắc hẳn phải dằn vặt lắm đấy. Thôi bỏ qua cho anh ấy đi. Tôi sẽ để cho hai người có không gian riêng mà làm hòa.

Vị bác sĩ trẻ kia vô cùng hào phóng đề nghị, để lại Gia Hân dở khóc dở cười trong phòng bệnh.

Chọc chọc người đang nằm trên giường, Gia Hân vô cùng bức xúc kiến nghị:

- Bộ kiếp trước tôi nợ anh hay sao vậy? Anh mà không nằm trên giường bệnh chắc đã ăn đủ dép của tôi rồi. Hôm đó không hiểu tôi bước xuống giường chân nào lại va phải anh hả? Biết thế này có chết tôi cũng không để cô tiếp tân đó đẩy vào thang máy.

- …

- Đồ đáng ghét, có đẹp trai cỡ nào, thái độ đó của anh thực sự đòi ăn đập không được mà – Gia Hân hận tới mức không chặt anh ta thành trăm mảnh. Người đâu mà gây hết rắc rối này tới rắc rối nọ cho cô.

- … Thì ra không chỉ keo kiệt, cô còn bạo lực, độc mồm nữa hả - Người nằm trên giường bỗng lên tiếng.

- Anh, anh tỉnh hổi nào vậy? – Gia Hân ngạc nhiên muốn rớt hàm, với một đống bệnh vừa được chuẩn đoán, hiện tại có thể nói được, quả thật là quái vật.

- Tỉnh vừa đủ - Nói xong Minh Điền lấy tay muốn rút kim chuyền nước.

- Anh định làm gì vậy, bác sĩ kêu anh nghỉ ngơi một tuần mà! – Gia Hân hoảng hốt ngăn lại, liền bị Minh Điền ném một cái nhìn khinh miệt.

- Cô nghĩ ai cũng có thời gian rảnh như mình sao? Mỗi phút của tôi đều được tính bằng hàng vạn đô, cô có thể bù lại cho tôi không?

- Vậy anh hàng vạn của anh có tiêu được nếu mai anh chết không? – Gia Hân hỏi ngược – Dù sao, bác sĩ cũng giao anh cho tôi tới khi anh ta quay lại, đến lúc đó, anh cũng không còn thuộc trách nhiệm của tôi nữa. Muốn đi đâu hay làm đến chết là tùy anh.

- Cô… - Minh Điền cứng họng, lần đầu tiên có cô gái dám trả treo anh lại như vậy, khác hẳn vẻ nhu mì, ít nói lúc đầu.

Hai người chìm vào im lặng trong phòng bệnh.

- Chuyện bộ áo… - Không hiểu sao, Minh Điền muốn trao đổi nhiều hơn với cô gái này. Cứ tưởng cô ta là một quả hồng mềm, nhưng thực ra cô gái này khá thú vị đấy chứ. Không giống với nhiều người con gái khác. Với cô, anh có cảm giác, mình là một người bình thường…

- Cái này tôi cũng đang nghĩ đến – Gia Hân gật gù – Hôm nay tôi là người gọi xe cứu thương, cũng ngồi cùng anh tới đây, bị hiểu lầm là bạn gái anh, làm ảnh hưởng đến thanh danh của tôi. Tổng cộng thiệt hại về cả thời gian lẫn tinh thần của tôi cộng với số tiền hôm trước tôi nghĩ là quá thừa. Nhưng xét tình anh, tôi cũng từ bi lấy rẻ thôi. Tôi hy vọng mình và anh không còn nợ nần gì nữa.

- Cô… - lần đầu tiên có một cô gái cực lực tránh anh ngay từ lần gặp đầu tiên – Hôm đó, việc cô va phải tôi, làm tôi tới chậm mất cuộc thương thuyết quan trọng. Công ty của tôi phải nhượng lại 0.1% của hợp đồng mới. Cô trông vậy có thể trả chứ?

- 0.1% thì sao? Anh nghĩ tôi nghèo tới mức không thể đền bù được 1% của anh hả. Được thôi, tôi trả!

- 0.1% của $30,000,000. Cô có thể trả tôi vào sáng mai. Tôi không phiền, dù sao cũng cần thời gian để ra ngân hàng rút tiền – Minh Điền hứng thú nhìn vẻ mặt của cô gái trước mặt.

- $30,000!!! Đồ tư bản bóc lột! – Gia Hân không nhịn được mắng.

- Cô nói gì cơ? Muốn trả tôi chiều nay hả? Sẵn sàng thôi, cô có lòng, tôi cũng không dám từ chối – Minh Điền nhún vai.

- Không, không có gì, dù sao vừa rồi tôi không nhanh tay gọi điện, anh có thể nguy hiểm tới mạng sống nha. Anh thấy mạng sống của mình chắc chắn phải đáng giá hơn $30,000 chứ. Anh cũng nói thời gian của anh tính bằng vạn đô, tôi cứu anh, anh có thể sống tới 80, kiếm được triệu đô, chẳng phải tốt hơn sao? – Bình tĩnh Gia Hân, cô tự nhủ, dù anh ta có đáng chém cỡ nào, mất bình tĩnh là phải đền tới hàng vạn đó, không được, phải bình tĩnh.

- Cô nói cũng đúng, nể tình cô cứu tôi, mời tôi một bữa, coi như chúng ta huề, được chứ? – Minh Điền nói – Địa điểm tôi chọn.

- Được rồi, được rồi – Gia Hân gật đầu như giã tỏi, thế nào cũng đỡ hơn 30,000, lại không phải trả thêm khoản mấy ngàn kia. Tất nhiên là được.

- Chưa được!

- Còn gì nữa – không thể dông dài với người đàn ông trước mặt, Gia Hân quyết định cắt cuộc thương lượng này càng ngắn càng tốt.

- Tôi làm sao biết cô sẽ không quịt nợ tôi?

- Tôi rất giữ lời, yên tâm đi!

- Tôi không tin, đưa điện thoại của cô đây! – Minh Điền ra lệnh.

- Làm gì? – Gia Hân vội với lấy chiếc túi cạnh hông, lại chậm hơn Minh Điền một bước.

“Ring! Ring! Ring!” tiếng chuông điện thoại của Minh Điền kêu lên, anh hài lòng nhìn hàng số vừa gọi hiển thị trên màn hình.

- Làm vậy đó! Giờ cô có làm gì cũng không thể quịt nợ tôi nữa – Minh Điền mỉm cười đắc thắng.

- … - Gia Hân thực sự hiểu tại sao nữ tiếp tân thích gán ghép cô với giám đốc của mình như thế. Hắn như vậy có người yêu mới thực sự khó hiểu.

- Hai người làm lành rồi hả - Nhìn vào khe cửa, đúng lúc gặp nụ cười của Minh Điền, vị bác sĩ nọ hài lòng cười với hai người – Tốt lắm, cô có thể ở lại tối nay trông bệnh nhân nếu muốn, tôi sẽ nói với y tá trực tối nay. Làm tốt lắm cô gái, cô nên nhớ, tình yêu… - Trước khi vị bác sĩ này bắt đầu bài thuyết giảng của mình, Gia Hân ngắt lời anh ta.

- Xin lỗi, tôi về trước, cảm ơn bác sĩ, giờ anh có thể nói trạng bệnh cho anh ta, tôi về trước – Cảm thấy ngồi cạnh người này, có lẽ mai mọi người sẽ nhầm cô là vợ chồng với anh ta mất, Gia Hân vội vã cầm túi xách bước khỏi phòng bệnh.

Cô không muốn một lần nữa lặp lại sai lầm trong quá khứ. Đàn ông như anh ta, không ai tốt cả. Cũng như người kia…

Trong phòng bệnh, Minh Điền khẽ nói:

- Thảo nào, cô ta thú vị như vậy. Triệt Hàn, lần này có lỗi với cậu rồi – Minh Điền bất giác nhếch môi, nghĩ thầm “Cũng tại cậu thôi, muốn đẩy cô ta về phía tôi, đừng hối hận”

- Anh nói gì cơ? – Vị bác sĩ an ủi – Làm lành với bạn gái cũng có nhiều cách, đừng tự hành hạ bản thân như thế.

- Cô ấy không phải bạn gái của tôi – Minh Điền lắc đầu.

- Vậy sao? Thế tôi hiểu lầm hả? – Vị bác sĩ kia ngượng ngùng nói – Tôi trách oan cô ấy rồi.

- Tôi nói nhầm, là chưa phải – Minh Điền cười – Cô ta là người đầu tiên làm tôi thấy thú vị.

- Thì ra là vậy – Không hiểu kịch bản cẩu huyết nào lại được vẽ lên trong trí tưởng tượng của vị bác sĩ nọ, anh ta tiếp tục nói, vẻ cảm thông – Chúc cậu sớm giành được mĩ nhân. Phụ nữ dễ mềm lòng lắm, nhất là khi cậu nhập viện, cố lên cậu trai trẻ! (Nhi Nhi: anh thì già với ai =..=)

Đáp lại vẫn là một nụ cười nửa miệng ngạo nghễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.