Sói Nham Hiểm Thật Đáng Chết

Chương 17: Ghen




Anh gì à, tôi biết là mình phải chịu trách nhiệm, nhưng…

- Cô gây chuyện rồi, cũng phải giải quyết chứ - Không cho Gia Hân bất cứ quyền từ chối nào, người đàn ông kia tiếp tục kéo cô đi – Chờ tôi!

- Ừm, cái này…

- Thế này thì sao? Mà thử mới biết vừa hay không chứ?

- Anh kéo tôi đi cả nửa ngày chỉ để làm việc nhàm chán này sao?

- Quần áo là do trợ lý tôi chọn, anh ta đang có việc, cô lại là người khiến tôi phải chọn lại quần áo, tôi làm gì sai sao? – Người đàn ông kia lạnh lùng đáp lại, rồi nhanh chóng mở máy điện thoại, ngồi xuống, giọng ra lệnh – Cô có 15 phút, chọn nhanh lên!

“Gã khốn này!” Gia Hân chửi thầm trong bụng. Dù cô có sai đi nữa, thái độ của hắn cũng thật đáng đánh. May mắn là trước đây cô thường xuyên chọn đồ cho Triệt Hàn đi làm, nên việc này cũng không khó khăn gì.

Lướt mắt nhìn quanh cửa hàng, giờ Gia Hân mới nhận thấy cửa hiệu mình đang chọn đồ để biểu tượng A|X (Armani Exchange). Nuốt nước bọt nhìn lại người đàn ông kia, bộ áo trên người anh ta có tới 8,9 phần giống với mẫu man nơ canh nam đang mặc. Trời, quần áo trong này đều tính giá hàng ngàn đó nha. Qúa quen thuộc phong cách của A|X do Triệt Hàn từng ưa thích nhãn hiệu này, Gia Hân không khó khăn để ước tính giá của bộ áo trên người đàn ông kia. Nhẹ nhàng tiếp cận anh ta lần nữa, bằng thái độ thay đổi 1800 so với 1 phút trước, Gia Hân chọn giọng nói dễ nghe nhất có thể:

- Anh này, chúng ta có thể qua bên kia không? – Đáng tiếc, nụ cười của Gia Hân chỉ có thể đối lấy ánh nhìn khó chịu từ người kia.

- Tại sao?

- Bên kia đồ cũng đẹp, lại bền nữa, mẫu mã cũng đa dạng, hay chúng ta qua bên kia đi – Thấy anh ta có vẻ khó chịu, Gia Hân đành chi bừa qua bên đối diện.

Không ngờ, nhìn theo hướng Gia Hân chỉ, anh ta còn nhướng mày ngạc nhiên hơn, rồi quay lại cười đồng ý với cô:

- Được thôi!

Sang cửa hàng bên cạnh, cô mới hiểu tại sao anh ta nhìn mình với ánh mắt quái lạ. Đồ hiệu Issey Miyake này từ trên trời rơi xuống còn đắt gấp mấy lần A|X. Lần này thì cô thảm rồi. Quay qua nhìn người đàn ông kia với tư thế quyến rũ nhất có thể, Gia Hân còn chưa kịp đề nghị thì người bán hàng đã nhanh nhảu mời chào:

- Xin mời quý khách xem mẫu này ạ, đây là kiểu mới nhất của năm nay. Tuy mới thành lập từ năm 1970, nhưng trang phục của chúng tôi làm là chất lượng có thể sánh ngang với những hãng có nền tảng lâu đời – Cô gái bán hàng tuôn một tràng, ánh mắt không hề rời khỏi người đàn ông đứng trước mặt cô. Không phải ngẫu nhiên nha, anh ta thực sự vô cùng bắt mắt. Người bán hàng lâu năm như cô chỉ cần dùng mắt cũng có thể ước lượng được, tỉ lệ chân tay mặt của anh ta hoàn toàn rơi vào tỉ lệ vàng – Anh có thể tham khảo mấy mẫu này.

Nhìn theo mắc giá lủng lẳng treo trên cổ áo, mồ hôi trên trán Gia Hân ngày càng nhiều, không phải là lừa đảo tống tiền trong truyền thuyết đó sao?

Còn người kia liếc thấy vẻ mặt muốn thành hóa thạch của cô gái bên cạnh, theo sau là ánh mắt đầy cảnh giác khóe môi khẽ nhếch lên:

- Cô chọn, tôi trả, không cần lo – Anh ta nhìn nhanh xuống chiếc đồng hồ đeo tay – Nhanh lên, tôi sắp hết thời gian rồi!

- Được rồi, tôi chọn, tôi chọn.

- Cô còn 8 phút. Nhanh lên.

Lướt qua vài mẫu được giới thiệu, không mất nhiều thời gian, Gia Hân nhanh chóng chọn vài kiểu ưng ý cùng giày, cúc cài áo và caravat cùng kiểu.

- Tôi là Trương Gia Hân, anh là… - Vừa chọn nhanh kẹp caravat Gia Hân vừa mở lời, dù sao hai người không nói năng vào chọn quần áo cũng kì.

Đáp lại vẫn là ánh mắt thờ ơ liếc qua đống quần áo trên tay cô. Không mất tới năm giây, anh ta đỡ lấy bộ đồ, đi thẳng vào phòng thay áo.

- Cũng không tồi. Đồ của tôi, cô có thể gọi số này để trả vào ngày mai – Đẩy đống đồ dây cà phê cho Gia Hân cùng tấm card có ghi Tĩnh Minh Điền – Tổng giám công ty Thiên Vân, anh ta nhanh chóng quẹt thẻ thanh toán rời đi.

- Boss em hả, chẹp, có chủ đẹp trai vậy mà mắc bệnh kiêu chảnh, khổ thân em rồi.

- Dạ không ạ.

- Bạn trai sao?

- Càng không ạ.

Gia Hân nhìn xuống đống quần áo trên tay, dù sao cũng là cô có lỗi, chẳng qua xui xẻo gặp phải người kì lạ như vậy. Đưa đồ qua chỗ giặt ủi, Gia Hân quyết định sẽ tới trả đồ cho anh ta vào sáng hôm sau.



Trước mắt Gia Hân là tòa nhà chọc trời cao tới mỏi cổ. Không ngạc nhiên gì, anh ta kiêu ngạo thế kia cơ mà. Hơn nữa cũng ít người cô biết có khả năng chi trả một số tiền lớn như vậy mà mặt không đổi sắc. Chí ít là có một người. Xua đi cảm giác ngớ ngẩn vừa nảy sinh, Gia Hân bước vào sảnh lớn.

- Tập đoàn Thiên Vân hân hạnh đón tiếp, chị cần gặp ai ạ? – Nữ tiếp tân ở quầy nở một nụ cười vô cùng công thức với Gia Hân.

- Cho tôi gửi đồ cho người trong tấm card này – Gia Hân cũng không muốn dây dưa nhiều với loại người khó chịu như anh ta, liền đưa túi quần áo cùng tấm thiệp gửi cho cô gái kia.

- Chị, chị gì ơi, chị cần gặp giám đốc của chúng em phải không? – Không ngờ cô gái kia lúc nhìn thấy tên trên tấm thiệp vội vàng níu cô lại.

- Không, tôi chỉ cần gửi quần áo của anh ta thôi – Gia Hân ngạc nhiên, có chuyện gì mà cô gái kia mang vẻ mặt như bắt được quý nhân thế kia.

- Chị ơi, giờ em phải trực sảnh, không tiện lên, có gì chị mang lên hộ em nhé ạ - Nữ tiếp tân nhìn cô bằng vẻ mặt vui vẻ chưa từng có, bộ mặt công thức cũng bay biến.

Không đợi Gia Hân đồng ý, cô đã bị đẩy đến trước cửa thang máy.

- Phòng giám đốc ở tầng 18, chị ra khỏi thang máy, rẽ phải, đi thẳng là tới – Nữ tiếp tân cười tới xán lạn, nhanh tay ấn số 18 trên bảng thang máy.

- Em à, chị là người ngoài, sao có thể tùy ý lên cơ quan của em được? – Gia Hân cố khuyên nhủ cô gái kia.

- Không sao, chị à, mà chị cứ từ từ không cần vội đâu – Cô gái kia càng niềm nở nói, cửa thang máy khép lại còn hét với theo – Cố lên nhé chị!

“Đinh” tiếng thang máy đóng lại, chầm chậm đưa Gia Hân lên tầng 18, đầu hiện lên đầy dấu chấm hỏi. Công ty này thật kì lạ, từ giám đốc tới nhân viên.

Nữ tiếp tân kia đứng trước thang máy thật lâu, cảm động nhìn theo, thầm nhủ trong bụng: “Cố lên chị ơi! Suốt 5 năm em làm ở đây, chưa bao giờ em và bạn trai được về sớm cả. Gã giám đốc chết tiệt kia không chịu có bạn gái hay người tìn hay bất cứ thể loại nào giống thế. Bạn trai em là trợ lý ngày nào cũng bị bóc lột tới gầy khô xác ve. Chị đem đến cuộc đời tối tăm của em và bạn trai chút ánh sáng đi chị ơi! Em tin chị!”

Thực ra thì sự tin tưởng của nữ tiếp tân kia hoàn toàn có cơ sở. Từ trước tới nay người có thẻ tên của giám đốc vô cùng ít, con gái thì gần như không có. Hiện tại có người không phải là nam cũng tìm giám đốc không vì lý do công việc, chuyện chưa từng có này thực sự khiến cô tràn trề hy vọng.

Gia Hân gõ lên cánh cửa treo tấm biển “Tĩnh Minh Điền”, tới lần thứ 5 mới có tiếng người vang lên, giọng hơi bực tức “Mời vào”

- Chào anh Tĩnh, tôi tới trả anh quần áo hôm trước tôi làm bẩn – Gia Hân lên tiếng, người kia dường như không nghe thấy vẫn cúi đầu vào đống tài liệu trước mặt.

- …

- Không còn gì nữa thì tôi xin phép – Gia Hân đang định bước ra ngoài thì có tiếng vang lên sau lưng.

- Chờ chút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.