Sói Nham Hiểm Thật Đáng Chết

Chương 16: Buổi hẹn đầu tiên




Cảm thấy có ánh nhìn từ phía sau, Gia Hân vui mừng quay lại, lời chào mẹ trong miệng sắp bật ra thì tiếng cạch nhanh hơn vang lên. Đối diện với người trước mặt, cô ngạc nhiên tới mức quên việc nắm chặt muỗng canh trên tay.

Triệt Hàn!!!

Người kia nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên không kém, sau đó sự bất ngờ dần lắng xuống, ánh mắt anh chất chứa tia phức tạp, tay xiết chặt bịch đồ trên tay.

Người ta thường nói, ghét của nào trời trao của ấy. Quả nhiên, nhưng cô càng không ngờ, mới ngày đầu tiên về nơi này, cô lại gặp anh, ở nơi mà cô ngỡ chỉ thuộc về mình cô. Nơi cô nghĩ bản thân sẽ an toàn trước sự hiện diện của người đàn ông tên Triệt Hàn kia.

Cô đã quá nhầm, gặp lại anh ở đây, cảm giác khó chịu nhức nhối lại trào lên. Vết thương anh để lại 2 năm trước vẫn còn, hình ảnh anh in trong đáy mắt cô làm chúng như sống lại, mãnh liệt, gào thét. Tới mức lý trí của cô bỗng chốc trở nên nhạy bén, toàn bộ phòng bị được kéo cao, khuôn mặt lành lạnh của cô không mất nhiều thời gian để hiện lên

- Anh làm gì ở đây? – Lấy giọng lạnh lùng nhất hỏi người đối diện, nhưng anh như muốn trả lời bằng im lặng.

- …

- Triệt Hàn, cháu cứ để đồ ở đó, cô vào làm luôn đây – Giọng mẹ cô từ ngoài vọng vào, phá đi bầu không khí căng thẳng giữa hai người.

- …

- Ủa, Gia Hân, con về hồi nào vậy? Con quỷ này, mày về mà không báo mẹ một tiếng hả - Trương Ngọc vừa vào bếp thấy con ngạc nhiên tột độ - Về rồi sao không nghỉ ngơi còn vào bếp làm gì?... À, Triệt Hàn giúp mẹ xách đồ, con không ngại thì mời cậu ấy ở lại cùng ăn luôn.

- Con không ngại, nhưng cảm thấy vô cùng khó chịu. Cảm phiền anh, tôi không tiếp anh được, cũng chỉ nấu đồ cho hai người – Ý tứ đuổi khách vô cùng rõ ràng trong lời nói của cô, không cho Triệt Hàn bất cứ lý do nào ở lại.

- Gia Hân, con…

- Cháu cũng có chút việc ở công ty, cô Trương, cháu xin phép về trước ạ. Gia Hân… anh về trước – Triệt Hàn ngập ngừng nói, giọng lộ ra vẻ buồn buồn không che giấu.

- Dừng lại đã! – Lúc Triệt Hàn quay đi, Gia Hân lạnh lùng lên tiếng.

- …

- Anh Triệt, chúng ta đã không còn quan hệ, anh cũng nên gọi tôi là cô Trương. Làm bộ thân thiết với người lạ không phải là thói quen của tôi – giọng cô tàn khốc cực điểm, nhất quyết không cho anh một cơ hội quay lại.

- … Anh hiểu rồi – Triệt Hàn vừa nói vừa quay đi, rốt cuộc mặt anh biểu hiện thế nào, Gia Hân cũng không rõ. Mà cô, cũng không muốn quan tâm quá nhiều như vậy. Để hoàn toàn gạt bỏ anh khỏi cuộc sống của cô, đây là cách duy nhất.

Cánh cửa nhè nhẹ khép lại, che lấp bóng lưng của Triệt Hàn. Gia Hân trút ra một tia thở phào nhẹ nhõm.

- Aizzz, con bé này, nếu đã để ý như vậy, sao còn tuyệt tình như thế hả? – Trương Ngọc không nén nổi cảm thán.

- Mẹ à, mẹ đã từng nói với con, mẹ không muốn con giống mẹ. Quay lại với một người từng phản bội con, mẹ à, con… - Gia Hân bối rối nhìn mẹ, không phải bà cũng từng rất đau khổ đó sao?

- Mẹ hiểu rồi…nếu con đã quyết định như vậy, mẹ cũng không gặp Triệt Hàn nữa – Thoáng trầm ngâm, Trương Ngọc gật đầu trả lời – Hai năm vừa rồi thế nào, đi cũng không nói cho mẹ một tiếng, cô vô tâm vừa vừa thôi chứ.

- Con xin lỗi mẹ, đã đi đột ngột như vậy - Gia Hân nói, rất nhanh chôn chuyện vừa rồi xuống – Mà giờ con về rồi, mẹ không vui sao – Cô vừa nói vừa cười cười lấy lòng mẹ.

- Còn nấu cho mẹ nữa cơ à, để xem tài nghệ của cô tiến bộ tới đâu rồi? – Trương Ngọc cũng cười với cô, đứa con gái này của bà, vất vả nhiều rồi.

Hai năm, hay dài hơn nữa, có những tình thương vẫn mãi không đổi. Đó là điều chắc chắn. Không cần ôm nhau thắm thiết, không cần khóc lóc, đôi khi, chỉ cần gần nhau đủ để nhìn thấy nụ cười của người kia là được. Một nụ cười đó, có giá trị hơn hàng trăm cái ôm, hàng ngàn giọt nước mắt.

Khỏi cần nói, tối hôm đó Gia Hân cũng tường tận cuộc hẹn mai mối với “cháu” kém cô cả thập kỉ kia. Trong hai năm cô đi xa, mẹ cô cũng bắt đầu phát triển sở thích của bà. Hiện tại, bà đang là người mai mối số một thành phố B này. Bà chỉ than thở một điều, thầy hay không dạy được con khôn, con bà lại vô cùng hẩm hiu trong chuyện tình ái.

Hôm sau, thấy con gái ở nhà quá đỗi rảnh rỗi, Trương Ngọc liền điều động cô tới tìm hiểu nơi bà sắp xếp cuộc hẹn ra mắt kế tiếp. Công việc mai mối không chỉ sắp xếp tên người theo sự phù hợp về sở thích, mà quan trọng hơn, tạo cho hai người có thể cởi mở hơn. Không gian hẹn hò là điều cực kì cần thiết. Bầu không khí lãng mạn cùng thoải mái sẽ khiến hai người cũng thả lỏng hơn, làm nên thành công cho cuộc xem mắt. Thực đơn cũng là điều không thể bỏ qua. Thì ra làm mai mối cũng không hề đơn giản. Suốt hai năm qua, mẹ cô đã mai mối hơn 200 đôi thành công thực sự là một kì tích. Nghe Trương Ngọc dặn dò hồi lâu, Gia Hân thấy có chút choáng váng trước lượng kiến thức khổng lồ, liền lấy giấy bút ghi lại một danh sách việc dài cần kiểm tra cẩn thận.

Thảo luận hơn nửa tiếng với nhà hàng về thực đơn của cặp đôi sắp tới, cuối cùng Gia Hân cũng có thể tạm hài lòng về kết quả của mình. Hai người sắp tới đều đã đi làm, một người từng sống ở châu Âu, còn một người vô cùng thích nghiên cứu về ẩm thực châu Âu nên không khó để chọn nhà hàng. Nhưng hai người lại có khẩu vị vô cùng khắt khe, việc chọn món tuyệt đối không thể qua loa. Sau một hồi thảo luận với quản lý, cuối cùng hai người cũng thống nhất được thực đơn gồm 3 món. Món khai vị cho hai người là sò điệp Orkley và mì ravioli nhân sốt cà chua dùng kèm nước sốt, món chính gồm cá tráp Scotland và bít tết Angus, món tráng miệng là soufflé cổ điển và chocolate mousse. Tất cả đều được sắp xếp trước cho từng người, theo sở thích và khẩu vị của họ. Đây là một trong những điểm đặc biệt trong dịch vụ mai mối của mẹ cô. Từng cuộc hẹn đều được lên kế hoạch một cách kĩ lưỡng, cùng với nhiều hoạt động khác nhau để hai người có thể tìm hiểu tường tận về đối phương. Vì thế nên trong vòng hai năm, trường hợp thất bại là vô cùng hiếm. Mẹ cô nói, có lẽ cũng nhờ cuộc hôn nhân không thành công của bà và cô mà bà có nhiều kinh nghiệm, nhìn người thấu đáo hơn.

Dù thế nào, cô cũng mừng cho bà, hai năm vừa rồi, cô luôn sợ bà cô đơn ở nhà. Trước đây, cuộc sống của bà luôn chỉ xoay quanh hai chữ Lưu Khiết, xoay quanh gã đàn ông vô tình kia. Hiện tại, thấy bà hoàn toàn thoát khỏi bóng ma ấy, còn gây dựng được cuộc sống riêng, Gia Hân cũng an tâm phần nào.

- Ui da!

Mải suy nghĩ, Gia Hân không cẩn thận va phải người đàn ông đi tới từ phía đối diện. Bộ vest xám cùng chiếc áo sơ mi trắng của anh ta giờ đang loang lổ màu cà phê, cú va chạm không mạnh, nhưng tiếng hét, có lẽ là từ độ nóng của cốc cà phê vừa đổ lên người anh ta.

- Chết, thật xin lỗi, anh có làm sao không? – Gia Hân vội xin lỗi, cà phê còn rất nóng, chỗ da vừa bị đổ liền hiện lên màu ửng đỏ. Cô lục trong túi xách chiếc khăn tay của mình vội vàng đưa cho người con trai đối diện – Anh lấy tạm, tiền giặt ủi hoặc mua đồ mới tôi sẽ gửi trả đầy đủ.

- Không kịp rồi! – Người kia nhướng mày nhìn cô một lúc – Cô đi theo tôi!

- Anh cần gì cơ?

- Cô đã va vào tôi phải chịu trách nhiệm. Tôi cần cô! – Không để Gia Hân có cơ hội phản đối, anh ta liền cầm tay cô kéo đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.