Sói Nham Hiểm Thật Đáng Chết

Chương 15: Triền miên




Đặt va li xuống sảnh sân bay, Gia Hân hít căng một ngực không khí xung quanh. Lúc chưa tới, trái tim cô như đánh lô tô, đến nơi rồi, cảm giác lo sợ kia cũng dần mất đi. Một lần nữa quay về quê hương, chưa bao giờ Gia Hân cảm thấy thoải mái như lúc này.

Thì ra, quen thuộc là thứ xúc cảm vô cùng dễ chịu.

Cho mình hai tuần để bước về chốn cũ, tạm quên đi công việc, tạm quên đi Jayden, hiện tại cô muốn ôm mẹ hơn bao giờ hết. Vượt qua cả cảm giác sợ hãi ngẫu nhiên gặp lại ai đó.

Nhẹ nhàng tra chìa khóa vào ổ, xoay một vòng, tiếng tách báo hiệu ổ khóa mở vang lên. Không hiểu sao Gia Hân cảm thấy vô cùng ấm áp. Dường như dù bao lâu trôi qua, căn nhà này, cánh cửa này vẫn đợi cô. Mẹ cô vẫn luôn đợi cô trở về. Khóe mắt âm ẩm, cô thực sự cảm thấy hối hận trước đây đi mất cũng không nói trước với bà một câu.

Mẹ à, con đã về rồi đây!

Mở cửa chào lớn, cuối cùng chỉ thấy nhà trống.

Cũng không trách được, vì cô về đột ngột, chưa nói đã vội về, mẹ cô không có nhà cũng phải. Ngược lại, cô còn thấy vui vui, vì như vậy bà không sống quạnh quẽ một mình quá nhiều. Cô đã làm đứa con bất hiếu rồi.

Vỗ mạnh vào má, Gia Hân như muốn ngăn toàn bộ dòng cảm xúc tiêu cực của bản thân.

Lúc mẹ cô ra ngoài, hẳn đã chuyển qua chế độ nhắn tin thoại, nên tiếng nhắn thoại liền vang lên: “Thím Trương à, chuyện hôm trước hai chúng ta nói với nhau ý, cháu tôi năm nay 16 tuổi, tuần sau thi học kì xong, chúng ta hẹn ngày đi”.

Tức thì, Gia Hân thấy mồ hôi lạnh lan khắp toàn thân. Tuần trước lúc gọi về, mẹ cô có nhắc nhở chuyện ổn định… Mẹ cô, không phải là… Không được, bà tái giá sẽ thành tảo hôn, mà cô, nếu có đi xem mắt cũng không thể trẻ như vậy chứ. Cháu người ta mới 16 thôi mà, mẹ mai mối cho cô, cô sẽ phạm tội, phạm tội đó. 16 tuổi, còn chưa đủ tuổi kết hôn mà. Mắt cô nhất thời không chỉnh được tiêu cự, Gia Hân lảo đảo bước đến máy ghi tin thoại, xác nhận một lần nữa, không phải tai cô nghe nhầm 36 thành 16, cô lập tức lấy tay vuốt trán. Lần này phải nghiêm túc thuyết phục mẹ mình, dù cô có cả đời ế cũng không thể đói quá làm càn được. Muốn mẹ cô đồng ý cân nhắc cũng cần hối lộ nữa. Ngạc nhiên bản thân quá bài bản trong việc thuyết phục mẹ mình rồi mỉm cười nhớ lại chuyện xem mắt trước kia, cô chợt nhận ra, mình đã về nhà.

Sau 2 năm, lần đầu tiên Gia Hân trở lại.

Cô quyết định sẽ tạo bất ngờ đến cùng cho mẹ mình. Thay bộ quần áo màu hồng ngộ nghĩnh có in hình chú mèo kitty to đùng, cô vui vẻ ra ngoài mua đồ. Sống cùng người Nhật lâu, liền bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ trẻ trung của họ, cô cũng thấy mấy đồ này hoàn toàn bình thường. Chỉ đến lúc nhận được ngày càng nhiều ánh mắt vô tình bị hút bởi màu hồng chóe bắt mắt, má cô mới hơi ấm dần lên. Nhưng rất nhanh, Gia Hân lấy lại bình tĩnh, phớt lờ ánh mắt của những người qua đường.

Trong hai năm vừa rồi, cuộc sống nơi đất khách khiến cô trưởng thành lên rất nhiều. Tự lập ở nơi mình sinh ra và lớn lên khác nhiều lắm với tự trang trải nơi xa xứ. Văn hóa khác, tập tục khác, Gia Hân tự làm quen lại từ đầu. Ngã không ít, nhưng mỗi lần đứng dậy, cô như chai sạn thêm chút xíu, để dễ dàng tiếp nhận lần thất bại khác. Qua 2 năm, dù không công nhận, nhưng ánh mắt đổ dồn của mọi người không còn làm cô bối rối lo sợ như trước nữa.

Oan gia ngõ hẹp, người cô gặp đầu tiên khi trở lại không phải mẹ, mà là Tiểu Yến, tất nhiên, đi chợ cùng chồng là Tiêu Thanh.

- Chị! Chị Gia Hân có phải không?

- Chào em, dạo này xinh hẳn ra nhé, em không gọi lại chị cũng không nhận ra nữa hì – Tia bối rối rất nhanh xẹt qua đáy mắt Gia Hân, cô khéo léo cười đáp lại Tiểu Yến, tỉ mỉ che dấu sự lúng túng của bản thân.

- Chị vẫn như xưa, mới vậy đã nhận ra em rồi – Tiểu Yến hơi ngạc nhiên, rồi buồn buồn nói tiếp - mà chị đi hơn hai năm không nói không rằng, làm mọi người một phen náo loạn…

- Chị xin lỗi nha, lúc đầu chị định đi đâu đó vài tháng rồi quay lại. Nhưng chuyện này chuyện kia, cuối cùng thành ở dài hạn. Cũng chưa có gì chắc chắn nên vẫn im lặng thôi. Để mọi người phải lo lắng nhiều rồi – Thấy vẻ rầu rầu của Tiểu Yến, Gia Hân cũng không đành giương lên mặt nạ giả tạo của bản thân. Cô vốn luôn có cảm tình tốt với cô bé này – Hôm nay em đi chợ một mình hả?

- Không ạ, em đi cùng anh Thanh, anh ý đang cất đồ, nên em đứng chờ ở đây... Mà…ừm…thực ra, náo loạn là vì Triệt Hàn, một thời gian sau khi chị đi, anh như nổi điên, lục tung thành phố lên kiếm chị - Ngừng một chút, Tiểu Yến nói tiếp – Chị à, em ủng hộ chị, Triệt Hàn làm vậy là quá sai luôn… Nhưng nhìn anh ý như vậy, không hiểu sao em thấy tội tội…

- … - Gia Hân im lặng. Lần trước anh cũng vậy, cũng đến tìm cô, nhưng kết quả thế nào, cô còn không rõ sao? Hai lần đã là quá đủ.

- Gia Hân! Về hồi nào vậy? – Tiếng Tiêu Thanh vang lên sau lưng hai người.

- Tiêu Thanh. Tôi mới về sáng nay. Anh đến rồi tôi cũng xin phép không làm phiền hai người nữa.

- Không phiền không phiền. Rảnh không? Chúng ta nói chuyện chút đi. Lâu ngày chưa gặp mà – Tiêu Thanh cười cười, quyết tâm lờ đi thái độ hời hợt của Gia Hân với anh.

- Thực ra, tôi cũng đang có chút chuyện – Gia Hân kiên trì phát ra tín hiệu từ chối tiếp xúc.

- Không rảnh sao, vậy ba chúng ta vào quán cà phê đối diện, nói chuyện nhanh rồi đi! – Không để Gia Hân tiếp tục khước từ. Tiêu Thanh một tay ôm lấy Tiểu Yến, một tay kéo Gia Hân về phía quán cà phê gần đó.

Gia Hân cảm thấy hành động này của Tiêu Thanh vô cùng giống người nào đó, vô thức bước theo. Thật không hổ danh họ là bạn thân của nhau.

- Gia Hân, thực sự xin lỗi! – Tiêu Thanh đột ngột cúi người xin lỗi Gia Hân trong quán khiến cô bất ngờ, có phần không biết phản ứng sao cho phải.

- Anh Tiêu, có gì từ từ nói, không cần làm vậy – Lấy lại bình tĩnh, Gia Hân hỏi lại Tiêu Thanh – tôi cũng không nhớ anh làm gì sai cả, nếu có gì, chuyện to coi là nhỏ, chuyện nhỏ như không có, được không?

- Chuyện giữa hai người như vậy, lỗi ở anh. Nếu không nhiều lời nói chuyện linh tinh, cô và cậu ấy cũng không có ngày hôm nay – Tiêu Thanh buồn buồn nói rồi kể lại chuyện lúc trước cho Gia Hân.

Nghe xong, cô trầm mặc một hồi rồi chậm chạp nói:

- Chuyện của tôi và anh ấy, là khúc mắc giữa hai tụi em, chuyện của anh chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi. Anh cũng không cần xin lỗi gì hết.

- Chuyện này…

- Lúc đó anh đâu gí súng vào đầu, ép Triệt Hàn phải ngoại tình với người khác?

- Gia Hân, dù sao thì, chuyện này cũng không hoàn toàn là lỗi của Triệt Hàn.

- Có làm gì đi nữa, chuyện đã xảy ra, cũng không thể thay đổi. Anh Tiêu, tôi nghĩ anh cũng hiểu điều này – Gia Hân có phần lạnh lùng hơn, nhắc tới chuyện giữa cô và người đàn ông kia.

- … Gia Hân, cô thực sự không có chút cảm xúc nào nữa sao?

- Tôi còn chuyện phải làm, xin phép được đi trước.

- Cô luôn lạnh lùng như vậy, tuyệt tình như vậy, mãi không mở tim mình ra. Không chịu hiểu người khác, càng không muốn họ hiểu mình. Cô có tư cách giữ trái tim của người khác sao? Tôi cũng không rõ tại sao tới giờ tên ngốc kia còn tình cảm với cô nữa! – Thất vọng trước phản ứng của Gia Hân, Tiêu Thanh trở nên căng thẳng, liền bị thiết liên chưởng của Tiểu Yến dưới chân bàn phóng tới.

Câu hỏi của Tiêu Thanh, từng chữ như mỗi hồi chuông, đánh mạnh vào tim Gia Hân. Mười đầu ngón tau cô cắn sâu vào da thịt, kéo lý trí trở lại, nhắc nhở cô phải duy trì mặt nạ thờ ơ ngàn năm không đổi của mình.

Cô lạnh lùng đứng lên, quay sang mỉm cười chào tạm biệt Tiểu Yến rồi nhanh chóng rời khỏi quán.

Hít một hơi trấn tĩnh, cô nhận ra bản thân có bao nhiêu yếu đuối trước người đàn ông kia. Có mang lên ngàn lớp mặt nạ, chỉ cần hai chữ Triệt Hàn được xướng lên, lớp ngụy trang của cô liền bị lung lay. Rốt cuộc tới khi nào cô mới quên được anh?

Không thể xóa đi cũng không thể tiếp tục.

Nếu lúc này là Jayden, anh sẽ làm mặt đăm chiêu chọc cô: “Chắc chắn kiếp trước em vẫn còn thiếu nợ anh ta đây mà”

Tưởng tượng khuôn mặt suy luận bắt chước Sherlock của Jayden, Gia Hân không nhịn được kéo môi. Anh tốt với cô như vậy, mà trái tim cô thật không biết điều. Lấy lại chút tinh thần, Gia Hân đi một lượt khắc chợ, chọn mua mấy món định chuẩn bị từ trước. Hai năm này, cô thường xuyên cùng Jayden đi khắp Nhật Bản, trù nghệ nấu ăn cũng tăng lên không ít. Món Nhật thoạt nhìn đơn giản nhưng hương vị lại vô cùng tinh tế, dư vị tỉ mỉ đọng lại đầu lưỡi làm người ta ấn tượng mãi không quên. Giống những con người cô gặp từ lúc đặt chân tới xứ sở này vậy. Vô cùng ấm áp, nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim, từng bước chiếm được thiện cảm của cô.

Mùa đông lạnh như vầy, ăn gì nóng là tốt nhất. Ăn mì nabeyaki là ổn nhất. Vừa ấm bụng lại được thưởng thức những đồ ngon nhất của mùa đông. Khâu quan trọng nhất là chế nước dùng. Mua rong biển, cá khô cùng sườn và nấm về chế nước, vừa đun vừa hớt bọt cho nước vẫn giữ được màu trong, mà vị vẫn đậm đà. Thêm sườn vào nước dùng là bí quyết cô học được của bác đầu bếp già cạnh nhà. Bình thường mì nabeyaki, để tiết kiệm thời gian, mọi người hay nấu nước dùng chế sẵn. Nhưng để nước ngọt tự nhiên cùng vị mà không cần mì chính hay đường, tự nấu từ nước sườn vẫn là tốt nhất. Sườn cũng phải lọc mỡ nếu có, tránh váng mỡ nhiều nhất có thể. Nhiều người thích bỏ nước đầu đun sườn vì nếu không cẩn thận, nước dùng dễ bị đục, nhưng thực ra, chịu khó đứng canh nước lúc đầu, vị nước dùng sẽ sâu hơn, thanh hơn nhiều so với nước đun lần hai. Chế xong nước dùng cơ bản, thay muối bằng xì dầu rồi thêm mirin là có nước dùng cho mì. Các nguyên liệu còn lại chỉ cần chế biến qua, rồi cùng mì cho vào đun với nước dùng. Lúc gần chín, cho thêm một quả trứng bên trên cùng rau thơm. Mì được dùng ngay sau khi bắc xuống bếp, ăn kèm với tempura tôm hoặc rau củ.

Vừa chuẩn bị, Gia Hân vừa khẽ ngân nga hát trong bếp, bỏ qua tiếng mở cửa lạch cạch bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.