Sói Hoang Và Cừu Nhỏ

Chương 1




Không khí chiến tranh dày đặc ở thành Chiến Vân.

Ngự giá của thiên tử tiến vào thành Chiến Vân vốn nên có nghi thức nghênh đón long trọng, nhưng lúc này các tướng sĩ trong thành Chiến Vân đang đối mặt với cuộc tiến công toàn diện lần đầu tiên của Lâm Thủy quốc, vì vậy Tiêu Lăng Thiên hạ chỉ miễn những nghi thức tiếp giá kia, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Nữ đế ở lại phủ tri châu, lập tức dẫn người thẳng tới lều lớn nghị sự việc quân.

Lúc này quân địch đang công thành, nhưng dường như chỉ đang thử dò xét, không dùng hết toàn lực. Cho dù bỗng nhiên có tên lạc bay vào thành cũng không tạo thành khủng hoảng quá lớn, mọi người trong thành Chiến Vân tựa như đã quá quen với chiến tranh. Trong thành không nhìn thấy nữ nhân và trẻ con, chỉ có nhiều đội binh sĩ mặc giáp xanh dũng mãnh lao về phía cổng thành, bọn họ vốn là binh lính đóng trong thành Chiến Vân, cũng là quân chủ lực trong cuộc chiến thủ thành lần này. Về phần ba mươi vạn quân ngân giáp của Tiêu Lăng Thiên, lúc này đang nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi đại chiến đang đến.

Nói đến đội quân ngân giáp này, chính là đội thiết kỵ có thế lực nhất Ngâm Phong Quốc, do một tay Tiêu Lăng Thiên sáng lập. Vì vậy, tuy trên danh nghĩa là thuộc bộ binh nhưng trên thực tế quyền chỉ huy hoàn toàn nằm trong tay Tiêu Lăng Thiên, đây cũng là một trong những tảng đá giúp hắn nắm vững vàng thực quyền. Từ khi mười bốn tuổi, Tiêu Lăng Thiên bắt đầu xây dựng đội quân ngân giáp, sau khi kế vị nhiếp chính vương, hắn lợi dụng quyền thế trong tay, làm cho đội quân này mạnh mẽ hơn. Hắn chính là tướng lĩnh cao nhất của quân ngân giáp — Đại tướng quân Diệu Nhật, mặc dù không tự mình cầm quân nữa nhưng hắn vẫn thường tới nơi tập kết, sắp xếp tâm phúc huấn luyện tướng sĩ theo ý của hắn, vì vậy quân đội có kỷ luật rất cao. Hôm đó, Dạ Nguyệt Sắc nói hắn là văn thần quả thật đã sai, nghiêm khắc mà nói thì hắn thật ra là võ tướng.

Vài chục năm nay, tuy Ngâm Phong quốc tương đối thái bình, nhưng thỉnh thoảng vẫn có phân tranh với Lâm Thủy quốc, Thương Lang tộc ở phương bắc lại thường xuyên gây phiền toái, sau khi thành lập quân ngân giáp, Tiêu Lăng Thiên có tính toán muốn tôi luyện bọn họ để họ đi giải quyết những vấn đề này. Mười mấy năm trôi qua, quân ngân giáp cũng xứng đáng với danh hiệu đội quân tinh nhuệ, nhưng lần này đối đầu với quân phong kỵ có hơn trăm năm lịch sử, người cầm quân đối phương lại là Hoắc Thiên Uy, dụng binh như thần, mặc dù Tiêu Lăng Thiên kiêu ngạo như trời nhưng cũng không phải người tự cao tự đại, lúc này hắn lại càng thêm cẩn thận, tự mình ra trận.

Tiêu Lăng Thiên đang mặc áo giáp bạc đi cùng quan viên tiếp đón, xuyên qua quân doanh san sát ánh đao, tiến vào trong lều lớn nghị sự, cũng không ngồi mà trực tiếp đi tới bản đồ bố phòng quân sự, tinh tế quan sát, lát sau hỏi:

“Chiến sự thế nào?”

Lạc Thiết Vân thân làm chủ soái lập tức đứng dậy đáp: “Hồi bẩm điện hạ, mấy ngày trước chỉ là khiêu khích quy mô nhỏ, hai quân chỉ tiếp xúc nhỏ, hôm nay là lần tiến công toàn diện đầu tiên, nhưng cũng không giống như đã dùng hết toàn lực, có vẻ chỉ đang dò xét thực lực của chúng ta.”

Tiêu Lăng Thiên hơi trầm ngâm không nói, các tướng lĩnh trong trướng đều coi Tiêu Lăng Thiên như Thiên Lôi sai đâu đánh đấy, chậm rãi chờ chỉ thị của hắn. Lát sau, có binh sĩ đưa quân báo tới, cuối cùng Tiêu Lăng Thiên cũng mở miệng thảo luận với các tướng lĩnh, bầu không khí trong đại trướng lại dần dần nghiêm trọng hơn.

Dạ Nguyệt Sắc vừa vào thành đã tách khỏi Tiêu Lăng Thiên, mang theo Thương Hải Nguyệt Minh cùng mười mấy thị vệ Tiêu Lăng Thiên cấp cho nàng và năm nghìn cấm quân trùng trùng điệp điệp đi tới phủ tri châu thành Chiến Vân. Tri châu đại nhân thành Chiến Vân, Vương Tĩnh, đã sớm mang theo quan văn trong thành quỳ trên mặt đất nghênh đón thánh giá, Dạ Nguyệt Sắc vừa xuống xe đã nhìn thấy một đám người đông nghịt.

“Bình thân.” Nàng đã quen với tình cảnh này từ lâu, giọng nói nhẹ như nước Thiên Sơn, nhưng lại lộ ra vẻ cao quý tao nhã không thể che hết được.

(Thiên Sơn: tên một dãy núi ở khu vực Trung Á, có nghĩ là “núi trời” hay “dãy núi thần linh”)

Vương Tĩnh và đám người tạ ơn rồi đứng dậy, dẫn Nữ Đế vào trong phủ. Sau khi tin tức ngự giá thân chinh được tuyên bố, trong cung truyền ý chỉ đến yêu cầu dọn dẹp một tòa phủ đệ làm nơi ở cho Nữ Đế, hắn đã thương lượng với những quan văn trong thành, quyết định dùng phủ đệ của mình để tiếp giá. Sau khi vội vàng chuẩn bị một chút, dời người nhà tới nơi khác, hắn lập tức đợi nghênh đón thánh giá. Lúc này, Hoàng đế đang ở trước mắt, hắn không dám nhìn thánh nhan, chỉ len lén quan sát một chút cũng đã coi như được gặp qua Hoàng thượng.

Nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy tơ lụa bồng bềnh, mấy cung nữ xinh đẹp tuyệt trần mặc cung trang màu xanh nhạt đang vây quanh một thiếu nữ yểu điệu mặc y phục màu trắng, nghĩ rằng đây chắc chắn là đương kim thánh thượng. Thoạt nhìn dường như cũng không phải là mỹ nữ khuynh thành gì, chỉ là dung nhan lạnh lùng như tuyết cùng với khí chất bình thản tao nhã mơ hồ quanh người làm cho nàng không giống người thường, giống như thần tiên trên trời vô tình lạc bước xuống phàm trần, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hỉ nộ ái ố của thế nhân mà không tham dự vào, lại liếc nhìn một cái nữa sẽ nhìn rõ sự lạnh lùng xa cách trong đó.

Một tiếng ho nhẹ gọi thần trí hắn trở về, hắn run lên trong lòng, thấy một vị cung nữ xinh đẹp bên cạnh hoàng thượng đang lạnh lùng nhìn hắn, hắn vội vàng không dám tái phạm nữa.

Lẽ ra sau khi tiếp gia, Nữ Đế nên đến chính đường nhận tham bái, nhưng vừa rồi được tin Hoàng thượng một đường bôn ba mệt mỏi, tham bái để ngày mai tính. Bọn Vương Tĩnh trực tiếp đưa Hoàng đế bệ hạ đến cửa phòng ngủ, chờ Hoàng thượng được sắp xếp thỏa đáng mới cẩn thận lui xuống.

Mười mấy ngày bôn ba, Dạ Nguyệt Sắc đã rất mệt mỏi, tuy thành này đang có chiến sự nhưng nghĩ đến Tiêu Lăng Thiên đang trấn giữ ở đây, nàng vẫn vô cùng yên tâm. Nam nhân kia tồn tại như một vị thần, làm cho không ai có thể tưởng tượng ra bộ dáng thất bại của hắn. Đổi lại thường phục, nàng lập tức nằm chết dí trên giường, chỉ chốc lát sau đã mệt mỏi nhắm mắt ngủ.

Mặc dù mệt chết đi nhưng giấc ngủ này lại không yên ổn, hoảng hốt như có gì đó đang đè nặng trong lòng. Giống như mơ lại không phải mơ, như đang chìm vào trong biển sâu không đáy, tay chân không thể cử động, biết rõ là mơ nhưng không có cách nào làm mình tỉnh lại.

Cảm giác như vậy rất kinh khủng, Dạ Nguyệt Sắc cảm giác được thần trí mình rất tỉnh táo, nàng cố gắng cử động thân thể hoặc hô lên một tiếng. Nhưng vô dụng, ngay cả một ngón tay nàng cũng không nhúc nhích được, sợ hãi như thủy triều dần dần bao phủ nàng.

Bỗng nhiên, giống như có một đôi tay ấm áp kéo nàng lên từ biển sâu, bên tai nghe thấy một giọng nói dịu dàng gọi tên nàng.

“Nguyệt Sắc! Nguyệt Sắc! Tỉnh!”

Rốt cuộc nàng thở dài một hơi, từ từ mở hai mắt ra. Trước mắt là đôi mắt anh tuấn đen nhánh của Tiêu Lăng Thiên, nét mặt có vẻ lo lắng, sau khi thấy nàng tỉnh lại hắn mới chậm rãi mỉm cười, trong phút chốc như có ánh mặt trời phá tầng mây, làm cho trái tim vốn tràn đầy sợ hãi của Dạ Nguyệt Sắc bình tĩnh lại.

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Hắn kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giống như an ủi một đứa trẻ, “Chỉ là một cơn ác mộng thôi, không có chuyện gì.”

Tựa đầu lên vai hắn, cảm nhận sự dịu dàng của hắn, Dạ Nguyệt Sắc khẽ nở nụ cười.

“Cười gì vậy? Sao?” Hắn nghe thấy nàng cười, kéo nàng ra một chút, mỉm cười hỏi nàng.

“Nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên ta gặp ngươi.” Nàng mím môi cười một tiếng, ánh mắt sinh động, tỏa ra uyển chuyển tươi đẹp vô cùng, “Khi đó ta cảm thấy ngươi mặc dù là người đẹp nhất ta từng gặp nhưng nhất định cũng là người lãnh khốc vô tình nhất. Lúc ấy ta nghĩ, tương lai, tính mạng ta chắc chắn mất trong tay ngươi, ai ngờ ta và ngươi lại có ngày hôm nay.”

Hắn cũng nở nụ cười, đưa tay lên xoa lông mày của nàng, ngón tay thon dài trắng nõn chậm rãi dọc theo đường viên gương mặt nàng, mang theo một tia thương tiếc, một tia trêu trọc.

“Sau khi nàng mất trí nhớ, dường như nàng đã thay đổi, dần dần biến thành người mà ta yêu. Nàng đúng, bản tính của ta chính là lãnh khốc, nhưng hiện tại trong lòng ta có nàng, cũng sẽ không tàn nhẫn với nàng nữa. Còn nàng, chỉ cần khỏe mạnh ở bên cạnh ta la đủ rồi, biết không?”

Tiếng nói biến mất khi hắn che môi nàng lại, khẽ tinh tế hôn nàng, cẩn thận như đang nâng niu một món đồ sứ dễ vỡ. Không hề mang theo một chút sắc ý nào, chỉ có yêu chiều thuần khiết.

Một lúc sau, hắn buông nàng ra, nhìn hai mắt có chút thất thần của nàng, không nhịn được lại khẽ hôn lên môi nàng một cái.

“Tiểu nha đầu, mau tỉnh lại, nên dùng bữa tối, bữa trưa cũng không ăn, ngủ một ngày không đói bụng sao?”

Nhìn thấy ý cười trong mắt hắn, mặt Dạ Nguyệt Sắc ửng đỏ. Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên đã là nửa đêm, nàng đã ngủ cả một ngày, chẳng trách có cảm giác đói bụng.

Lại nhìn Tiêu Lăng Thiên đang ngồi bên giường ôm lấy mình, hắn cũng đã đổi thường phục màu đen, mái tóc dài được buộc lên bắng một sợi lụa màu đen. Màu đen vừa thần bí vừa cao quý làm hắn thoạt nhìn giống như một con báo đen, tản ra hơi thở nguy hiểm. Đột nhiên cảm giác hắn có chỗ gì đó khang khác, lại nhìn kỹ một chút, thì ra bên hông hắn đeo một thanh bội kiếm.

Lại nói đến đây, trước kia ở trong cung hắn chưa từng mang kiếm, một lần duy nhất nàng nhìn thấy hắn dùng vũ khí là khi nàng có kinh lần đầu tiên, hắn dùng một thanh chủy thủ cắt tay mình lấy máu làm thuốc cho nàng. Sau đó, khi đại quân xuất chinh, nàng thấy hắn mang theo một thanh bội kiếm, nhưng nàng vẫn cho đó chỉ là đồ trang sức, giống như ngày đó mình mặc giáp bạc. Bây giờ nhìn lại mới thấy cũng không phải vậy, thanh kiếm này đối với hắn có tác dụng thực sự, nó cũng nhắc nhở nàng bây giờ không phải đang ở trong cung, mà là thân tại chiến trường.

“Chiến sự thế nào rồi?” Nàng cảm giác mình nên hỏi một chút, dù thế nào hiện tại trên danh nghĩa nàng cũng là ngự giá thân chinh, cho dù nàng không thể giúp hắn ra trận giết giặc, về tình về lý cũng nên hỏi đến.

“Đừng lo lắng.” Hắn cười với nàng, sau đó bỗng nhiên ý thức được gần đây dường như mình cười quá nhiều, đứa nhỏ trước mặt này dường như luôn có thể dễ dàng mở ra sự đề phòng trong tim hắn, làm cho hắn thương tiếc không thôi, “Thành Chiến Vân đã xây dựng cả trăm năm, không dễ dàng đánh hạ như vậy, Hoắc Thiên Uy cũng chỉ đang dò xét một chút thôi. Nàng không cần lo lắng đến chiến sự, chỉ cần chăm sóc mình thật tốt là được. Chỗ này là tạm thời dọn dẹp được, nàng ở có thoải mái không?”

Dạ Nguyệt Sắc vốn cũng không phải là người đặc biệt soi mói, hơn nữa bây giờ đang là thời kỳ chiến tranh, nàng vội vàng gật đầu. Tiêu Lăng Thiên thấy vậy cũng chỉ gọi người hầu hạ nàng ra ngoài dùng bữa, nàng vội vàng ngăn cản. Không muốn một mình ngồi trong một đám người hầu hạ dùng cơm, nàng lấy cớ mệt mỏi, muốn ăn chút gì đó đơn giản trong phòng là được, thuận tiện cũng gọi người mang bữa tối của Tiêu Lăng Thiên tới, hai người yên lặng dùng cơm trong phòng, chỉ để lại Thương Hải Nguyệt Minh hầu hạ.

Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Nguyệt Minh đưa tay thắp đèn. Dạ Nguyệt Sắc và Tiêu Lăng Thiên ngồi đối diện nhau bên bàn cơm, Thương Hải Nguyệt Minh lẳng lặng hầu hạ bên cạnh, không khí lúc này không trang nghiêm như trong cung, ngược lại lại giống với thời gian cơm tối của gia đình bình thường. Hai người thỉnh thoảng nhẹ giọng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng nhìn nhau cười một tiếng, hết sức dịu dàng tình ý.

Gió ngày hè khẽ lay động cây hoa Ngọc Lan ngoài cửa sổ, truyền một mùi thơm ngát nhàn nhạt tới phương xa, trong căn phòng kia, đến ánh đèn mờ nhạt cũng có thể trở nên ấm áp, giống như có thể làm người ta quên cả chiến tranh. Nhưng, cũng chỉ giống như mà thôi, ngày mai, chỉ sợ sẽ là một buổi sáng tràn ngập màu máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.