Sói Đi Thành Đôi

Chương 2: Sơn cốc bị che giấu




Một con quái vật có đầu, đuôi,chân giống rồng nhưng lại có mai rùa màu hoàng kim từ bên trong quả trứng từ từ mò ra trông cực kỳ quái dị,nó ngước nhìn hắn như đề phòng sau đó mới chăm chỉ gặm vỏ trứng, gặm xong thì mới lại nhìn hắn, mở miệng nói:

“Ta không phải Bá Hạ... Ta là Kim Quy... là Kim quy vương, ngươi hiểu chưa?... cái gì nữa nhỉ?... đợi ta ăn xong lại nói chuyện với ngươi...”

Nó nói xong thì bay đi ra ngoài, nói đúng hơn là hướng lôi kiếp bay tới, mở to cái miệng đem lôi điện toàn bộ hấp, trông cực kỳ quái dị, Kim Quy bây giờ chỉ to bằng nắm tay khoảng 20 cm mà thôi nhưng lôi kiếp nó to đến mấy trăm mét, toàn bộ lôi điện đều có màu vàng tỏa ra bá khí nhưng chưa đầy mười phút lôi điện đã bị nó cắn nuốt sạch sẽ,quá kinh người rồi.

“Sao nhìn thấy.. bản vương có bá khí không?... “

Kim quy bay xuống trước mặt hắn, hếch mũi lên trời nói.

“Ờ... sao cũng được nhưng ngươi... mà thôi... ta đi đây... trong đó có cái hồ đấy, ngươi thích cứ vào đó mà ở... nước trong cái hồ đó tốt lắm đấy... “

Hắn hờ hững gật đầu nói, sau đó hướng vùng Phần rìa quay người rời đi, hắn còn bắt đầu cuộc ''hành đạo'' hằng ngày của mình nữa , cũng không để ý con rùa kia nữa.

“Ngươi cho ta đi theo đi... ta cần máu của mấy con rùa đó... cho đi theo đi ,được không?.. ở đây một mình ta nghĩ nó không an toàn cho lắm...”

Kim quy nhìn hắn nói,hai mắt như cầu xin thay lời nói của nó vậy.

“Ngươi không phải bá khí lắm sao?... người có bá khí thì thường rất mạnh mà... đứng không?... tự tìm cách sống đi...”

Hắn nhếch miệng cười , vắt tay lên đầu vẫn rời đi không ngoái đầu lại.

“Ngươi... được rồi... ta tặng ngươi một thứ... ngươi cho ta đi cùng... ok”

Kim quy tức giận nhưng sau đó vẫn bình tĩnh nói.

“Được.. nhưng ngươi phải chấp nhận nghe lời ta... nếu làm được vậy thì.. không cần tặng cũng được... đi thôi...”

Hắn lắc đầu nói,nói thẳng ra thì hắn cũng không muốn để tiểu kim quy ở nhà một mình, lúc nãy độ kiếp tạo ra kinh động quá lớn chắc chắn sẽ có cường giả đến dò xét, lúc đó chỉ sợ cái mạng của Tiểu kim quy cũng không còn nên hắn đã xóa sạch mọi dấu vết, hắn đang muốn tìm nơi ở mới nên cũng muốn mang tiểu kim quy theo nhưng hắn nghĩ đến một điều “không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội heo” lúc hắn chiến mà tiểu kim quy đi phá hắn thì cái mạng hắn chỉ sợ đi luôn cũng nên.

“ Được rồi... nói thẳng ra là ngươi muốn ta làm tiểu đệ của ngươi chứ gì... điều này thì nằm mơ đi... đây là Xạ nhật cung... nó có sẵn ở trong thức hải của ta... ngoài ra có Xạ nhật tiễn pháp... ta điều đưa lại cho ngươi.. xem như nó là tiền hộ tống đi... được chưa?... “

Kim quy gật đầu nhưng sau đó lại tức giận nói, trong tay nó xuất hiện một quyển sách cùng một cây cung, cả hai đều chỉ dài hai mươi cm.

“Tiền hộ tống?... ta không nhận đấy làm gì nhau?...bây giờ ngươi có hai lựa chọn: một là làm tiểu đệ của ta, hai là làm thức ăn của ta.. chỉ có hai sự lực chọn này mà thôi ,ngươi tự chọn đi...”

Hắn cười mỉm đe dọa nói, vẫn thái độ bất cần đời đó, hiện giờ hắn đã là Võ giả cấp 3 nên thân hắn đã cao lên thêm mười cm có nghĩa hắn cao 0,7 m rồi,quan trọng là chiến lực của hắn đã mạnh hơn rất nhiều , ở phần rìa này hắn đã sớm không sợ bị giết chết rồi, nhưng có thêm Tiểu kim quy thì lại khác, hắn còn có thứ bảo vệ thì sẽ rất dễ phân tâm, có thể mất mạng như cha hắn lúc nào cũng không biết.

“Ta nói thật với ngươi như thế này... ta là kẻ không có gia đình, khi mới sinh ra chỉ nhìn thấy người nên nhận ngươi làm huynh đệ cũng được nhưng... nhưng ta có cảm giác mình có cừu hận rất lớn với ai đó, ta nhớ mình tên là Kim quy vương... ngoài ra, ta không nhớ được gì cả... ta bây giờ căn bản chỉ có cái mã là tốt mà thôi... ta không có bất kỳ khả năng công kích nào, ta chỉ có khả năng phòng ngự kinh thiên mà thôi... không ai giết được ta nhưng ta cũng chẳng giết được kẻ nào cả ... ta sợ... ngươi hiểu không? ... ta rất sợ, sợ có kẻ bắt lấy ta... ta sợ cái thế giới bên ngoài này lắm rồi... ta không muốn ra ngoài... ta chỉ muốn ở bên trong quả trứng đó mãi thôi... ta không cần làm cường giả... ta chỉ muốn sống thôi...”

Tiểu kim quy nghe vậy cũng cúi gầm mặt xuống, thút thít nói, sự sợ hãi bắt đầu bao trùm lấy con tiểu kim quy, bá khí trên người của nó bắt đầu từ từ biến mất đi không còn tung tích, nhìn nó bây giờ chỉ như là một con rùa bằng vàng bình thường, như một vật đã chết rồi vậy, ngoài hơi thở nặng trịch ra không có dấu hiệu của sự sống nào cả.

“được rồi... ta hiểu... ngươi đang sợ... vậy ta sẽ bảo vệ ngươi... ngươi từ nay là bạn ta.. là huynh đệ của ta... không được phản bội nhau đấy... nào ngoắc tay... ta kêu ngươi là tiểu đệ... ngươi gọi ta là đại ca...”

Hắn đứng lại sau đó quay người nhìn Tiểu kim quy kinh ngạc nói, nói xong thì đưa ngón tay út ra, hắn cũng chỉ muốn trêu chọc tiểu kim quy mà thôi, huynh đệ?... hắn căn bản chưa bao giờ nghĩ đến điều này... cấm kỵ mệnh tinh của hắn thật sự quá mạnh mẽ.. hắn căn bản xác định đã sống trong cô độc... trong lòng hắn cũng muốn có một người bạn lắm chứ, có một người huynh đệ vào sinh ra tử chia ngọt xẻ bùi cũng tốt.

“Được... ta sau này chấp nhận kêu ngươi một tiếng đại ca... nhưng ngươi là đại ca phải bảo vệ ta đấy... “

Con tiểu kim quy đưa ngón tay ra móc ngoắc tay với hắn sau đó bay đến ngay trên đầu hắn nói.

“Nhớ đấy.. huynh đệ không được phản bội... đệ phải nghe lời huynh rõ chưa?... đại ca sẽ bảo vệ tiểu đệ... điều này ta chắc chắn với đệ... “

Hắn cũng chỉ biết cười khổ, không biết cái đầu hắn có cái gì mà ai cũng thích nhảy lên ở trên vậy.

“Cái gì... Kong... keng.. keng.. Độc long phong?”

Hắn phát hiện tiếng xé gió trong không khí, mắt phải sáng lên( ám mâu che đi nên có màu xám trắng, thật chất main bị mù tạm thời mắt bên trái), lập tức một huyết kiếm xuất hiện trong tay đón đỡ những vật lạ đang xé gió bay tới, tốc độ cực kỳ kinh người,hắn nhìn thân kiếm đang có những mũi kim to dài như mũi kim châm màu xanh lục đang ăn mòn thanh huyết kiếm mà hắn tạo ra, đôi mắt co rụt nói, nhanh chóng triển khai thân pháp và Lôi thần thể trốn đi.

Độc long phong là một loài man thú giống loài ong bình thường nhưng lớn hơn rất nhiều , bọn chúng đều là man thú cấp bảy, nó được hắn xếp vào loại cực kỳ nguy hiểm,toàn thân nó cái gì cũng được nó sử dụng thành vũ khí,hơn nữa nọc độc từ kim châm của nó có chất độc cực mạnh có thể giết man thú cấp tám thâm chí cấp chín,nhưng đều hắn sợ hơn là loài này kiếm ăn theo đàn, thậm chí có con Độc long phong man thú cấp 8 đi theo nữa cũng nên, bảo sao hắn không chạy, hắn mới võ giả cấp ba thôi.

“Chết tiệt bị bao vậy rồi... đánh liều một phen vậy... “

Hắn mở haki hết cỡ, hắn phát hiện đang có hơn mười con hướng hắn bay tới, ở đây là bốn tám hướng bay tới, tốc độ và lực cảm nhận của loài này cực kỳ nhạy, đây mới là điều hắn sợ nhất khi gặp loài này, đây là vì sao hắn đặt loài này vào cực kỳ nguy hiểm, hắn hướng bên phải của mình chạy đi, đơn giản bên này chỉ có hai con Độc long phong mà thôi, rất dễ để phá vòng vây.

“Tiểu Kim... sẵn sàng... Hư vô Song Kiếm... “

Hắn hướng hai con Độc long phong vọt tới, trong tay hai thanh huyết kiếm được hắn trở ngược lui sau, hai thanh huyết kiếm nhanh chóng biến thành một đen một trắng, kiếm khí được Phong thuộc tính của hắn gia trì nên cực kỳ sắc bén, song kiếm hướng hai con Độc long phong chém tới, hắn muốn tiểu Kim quy giúp đỡ nhưng hắn phát hiện tên này ngủ mất tiêu từ lúc nào rồi.

“Krét...”

Hai con độc long phong phát hiện ra hắn nhưng chỉ nhìn hắn với đôi mắt kinh hãi , cổ họng chỉ vừa kịp kêu lên một tiếng lập tức đầu đã lìa khỏi cổ, còn hắn thì ngã xuống thở hồng hộc,con con độc long Phong cấp bảy cao ít nhất cũng 1,1 m,lượng linh lực của hắn bây giờ quá ít, nếu cùng cấp hắn tự tin giết sạch một đàn Độc long phong cả trăm con một lúc cũng không khó, cố nén mệt mỏi hướng trước mặt phóng đi.

“Phù... thoát rồi... “

Hắn chạy ra ngoài phạm vi kiếm ăn của Độc long phong mới thở dài một cái, ngồi xuống hấp thụ linh khí bổ sung linh lực, chỉ cần mười mấy phút là được, hắn đã ở trạng thái đỉnh phong,khuôn mặt hắn bắt đầu lạnh đi, hắn phát hiện ở đây có gì đó không ổn, hắn tự hỏi có phải mình đã lỡ chân bước vào vùng ngoại vi hau không ,hắn thấy có thứ gì đó khổng lồ đang hướng hắn chạy đến.

“Grào... rầm... “

Một con man thú như tê giác hướng hắn mãnh kích đâm tới,nó có màu vàng nâu, trước mũi có ba cái sừng, thân hình của nó dài đến năm mét, những đôi chân của nó cực kỳ khổng lồ, mỗi bước chân của nó là một lần nó giày xéo cả mặt đất,

“Nó điên rồi... địa cấp man thú, Địa Hoàng Tê... đây không phải ngoại vi mà là nó từ ngoại vi chạy ra... có kẻ muốn giết nó?... Ma tộc? chết tiệt... “

Hắn phi thân lên cành cây gần đó , hắn để ý đôi mắt và thân thể của con tê giác đang có màu đỏ thân thể thì có những vết thương sâu tận xương, rõ ràng nó đang trong trạng thái cuồng bạo và rất gần cái chết, hắn lập tức nghĩ đến có người đang săn giết nó, đúng như hắn nghĩ phía sau, mười mấy bóng người đang hướng con tê giác vọt đến.

“Trốn... vút...”

Hắn nhìn thấy những người đó thì lập tức co rụt lại, những người mới tới chính là ma tộc, mỗi người đều có thực lực huyền cấp trở lên, thậm chí có ba người địa cấp,hắn lập tức co giò bỏ chạy với thực lực võ giả cấp ba như hắn bây giờ chỉ như con sâu cái kiến mà thôi, lập tức sử dụng ẩn thân phù rời đi.

“chạy.. chạy... thú triều... hôm nay là ngày gì mà nó xui dữ vậy...”

Hắn vừa trốn đi được một lúc thì thú triều bắt đầu hướng hắn chạy đến cứ như Phù quang sơn mạch này muốn giết chết hắn vậy, hắn cực độ điên tiết rống giận nói, lập tức phi lôi thần chi thuật biến về động của mình, lần đầu tiên hắn sử dụng phi lôi thần chi thuật ở vị diện này, hắn kiểm tra cái động này không có gì lạ cả mới yên tâm chọn nơi này làm nơi ở lại, hắn lại một lần nữa đi ra khỏi động hướng ngược lại chạy đi.

“... đây rồi... Băng tinh Quy... Băng quả... “

Hắn nhảy lên một cái cây nhìn về phía hồ nước mỉm cười nói, trước mặt là một cái hồ nhỏ, có một con rùa màu lam đang nằm co người, sau lưng nó là một cái cây bên trên có hai quả cũng màu lam tỏa ra khí tức băng hàn nhưng Băng tinh quy thì hơi khó đối phó,nó có thực lực man thú cấp 8, nếu hắn ăn băng quả sau đó hấp thụ máu huyết của nó hắn có đủ tự tin đột phá,

“Đúng rồi... Xạ nhật cung... vậy mà mình không nghĩ ra... đệ nhất tiễn,nhất tiễn xuyên tâm...”

Hắn trong tay lập tức xuất hiện một cây cung bằng chiều cao của hắn màu đỏ cam, tỏa ra khí tức nóng nực, hắn đặt mũi tên lên dây cung sau đó kéo căng ra, mũi tên của hắn khá thú vị không ngờ thân tên lại là thanh huyết kiếm của hắn tất nhiên phần mũi là kim châm của Độc long phong,

“Vút...”

Hắn thả mũi tên ra, mũi tên bay đi với tốc độ kinh hoàng, mũi tên xoay đi tạo nên tiếng xé gió đánh thức con Man thú,nó hướng mũi tên gào lên,

“Grào... bành... rầm... “

Nó đứng dậy dùng mai rùa cứng rắn của mình cứng đối cứng đón đỡ mũi tên của hắn, đáng tiết mũi tên của hắn quá nhọn, nó đâm xuyên qua mai của con man thú, độc khí của mũi tên bộc phát ra khiến cun man thú đột tử ngay lập tức đổ gục xuống tử vong.

“Hay quá... lão đại đúng là thần tiễn thủ... xa như vậy mà vẫn bắn chết được nó... lần này có công của ta... cho ta một viên băng quả đi... khi đó ta có thể là man thú cấp 4 rồi... “

Tiểu kim quy tỉnh dậy , vỗ tay nói.

“Man thú cấp 4?... được rồi... không tin không dùng, đã dùng là phải tin... băng quả là của đệ... nhớ phải thành công lên cấp đấy...”

Hắn nhìn không ra tu vi của Tiểu Kim quy nhưng cũng bỏ qua, hắn bước đến bên cạnh con băng rùa lấy đi máu huyết của nó, tất nhiên hắn cũng có cách tẩy đi độc trong máu của nó,chỉ là không thể ăn thịt của con rùa mà thôi,

“Đây là của huynh, huynh một quả ta một quả...ta ăn trước đây... ạc...”

Tiểu kim quy đưa cho hắn một băng quả còn mình thì ăn quả còn lại sau đó lại nhảy lên đầu hắn nằm ngủ tiếp.

“Đến lúc đột phá rồi...”

Hắn thu lấy bình thủy tinh sau đó tìm nhảy lên tán cây, ăn lấy băng quả, sau đó hắn mở nắp bình thủy tinh ra huyết khí từ trong bình thủy tinh bay ra hướng hắn bay tới bao phủ lại.

“Bùm... crắc... rầm...”

Toàn bộ máu huyết toàn bộ bị hắn hấp thụ xong thì linh lực từ người hắn bạo phát ra, hắn mở đôi mắt màu xám trắng của mình ra,hắn cao thêm 5 cm, vẫn dáng vẻ gầy gò nhưng vẫn có thể thấy sự khỏe mạnh trong từng thớ thịt của hắn,hắn thành công bước vào võ giả cấp 4,hắn một quyền đánh ra, đem cái cây đánh đổ, chỉ với một quyền đánh gãy một cái cây phải hai người ôm mới hết,

“Chúc mừng lão đại đột phá...”

Tiểu kim như to hơn một chút xíu, 22 cm xem ra nó đã đột phá bước vào man thú cấp 4 rồi, nó nhìn hắn mỉm cười mở miệng mệt mỏi nói, sau đó lại lăn ra ngủ.

“Không biết sau này nhờ vả đệ được cái gì không đây... tiếp tục nào... không biết có con cấp 9 nào không?... “

Hắn nhìn Tiểu kim quy buồn cười nói, nếu không có tiểu kim quy thì chín năm tới hắn chắc sẽ buồn lắm, hắn lại tiếp tục bắt đầu cuộc ''hành đạo'' của mình, hắn đi vòng qua mấy con hoàng cấp và huyện cấp, chỉ đánh giết mấy con cấp 7,8 thậm chí còn mạo hiểm đánh chết một số con man thú cấp 9 mà thôi,

Cuộc sống của hắn cứ như vậy diễn ra: ở trong động ,ăn thịt man thú, thấy thiên tài địa bảo thì giết thú cướp bảo, buồn thì nói chuyện phiếm với Tiểu kim quy, cảnh giới càng cao thì càng khó tăng tiến không thể gấp được , cuộc sống của hắn ở Phần rìa của Phù quang sơn mạch không có bao nhiêu khó khăn, nói đúng hơn có vài phần tiêu dao tự tại, không bị gò bó , nói chung đây là cuộc sống ao ước của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.