Socrates Thân Yêu

Chương 7: Thối tha ma bắt




Dịch giả: Diệp Thiên Di

"Đại nhân, ngươi là đang nói giỡn sao?" Chúc Ti Nam nhíu mày: " Rõ ràng mấy tên hắc y nhân kia là nhằm vào ngươi, nếu không phải thị vệ của ta đến giúp, ngươi đã sớm chết vểnh lên rồi." Nhìn vẻ mặt Chúc Nhất như bị rút gân, Chúc Ti Nam lại tiếp tục nói: "Phí bảo vệ, đưa bạc."

"Ngươi... già mồn át lẽ phải." Quý Lương tự cảm thấy mình chưa làm chuyện gì thất đức khiến cho người ta đuổi giết: "Bổn công tử không gian dâm, cướp bóc, cắt đứt đường tài lộc của người khác."

"Cái này thì khó mà nói chắc được nha..." Chúc Ti Nam nhìn đáy mắt mờ mịt của Quý Lương sau đó nghiêm mặt nói với Lục Thẩm: "Vì sự an toàn của đại nhân xin hãy suy nghĩ thật kỹ, kính xin ngươi giao cho ta thứ không thuộc về mình."

Lục Thẩm quyết tâm che dấu hoài nghi, nghiêm mặt nói: "Chúc sư gia, lão thân không hiểu ngài đang nói cái gì cả."

"Đây chỉ là lần thứ nhất, về sau chắc chắn sẽ còn xuất hiện... Lục Thẩm dám chắc sẽ bảo vệ an toàn cho Quý đại nhân hay sao?" Đây cũng là lần đầu tiên Chúc Ti Nam thẳng thắn thành khẩn đối mặt với Lục Thẩm và Quý Lương như thế: "Ta có thể cam đoan sự an toàn của đại nhân đó." Rồi quay sang nhìn Quý Lương mỉm cười, bồi thêm một câu: "Không lấy tiền."

"Lục Thẩm..." Hiển nhiên Quý Lương nhớ kỹ lúc nãy hắc y nhân kia hỏi mình mật thư dấu ở đâu rồi lại nhớ đến sự tình ngoài thành đêm hôm đó.

Sắc mặt Lục Thẩm cũng không tốt hơn là bao, chẳng qua liếc mắt nhìn Chúc Ti Nam và Chúc Nhất đang đứng ở phía sau hắn, rồi mới mở miệng nói: "Đại nhân, hiện tại đã là canh bốn, người mau trở về nghỉ ngơi đi." Canh bốn được Lục Thẩm nhấn rất mạnh chính là muốn nhắc nhở Quý Lương.

Quý Lương lập tức hiểu ý, mắt nhìn Chúc Ti Nam đang chuyển chén trà sau đó nhanh chóng bọc lấy chăn bước ra ngoài.

Trở lại phòng, Quý Lương lấy ra vải gạt được chuẩn bị trước đó: "Lục Thẩm ngồi ở đây đi, để ta thay ngươi băng bó một chút."

"Đại nhân, ngài mau nghỉ ngơi trước đi, trở về ta sẽ băng bó ngay thôi." Sau khi đã đuổi Lý Tứ về nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn lại hai người, Lục Thẩm mới thấp giọng nói: "Sao đại nhân có thể ăn mặc như thế mà đi ra ngoài."

"Lúc ấy có kịp đâu." Quý Lương khẽ nói sau đó lại đè Lục Thẩm ngồi xuống. Lấy ra một ít rượu trắng trừ độc đã được chuẩn bị sẵn rồi cẩn thận từng li từng tí băng bó vết thương: "Lục Thẩm, mật thư là ở chỗ ngươi sao?"

Nghi vấn nhưng mang theo khẳng định.

"Đại nhân nói cái gì ta không hiểu." Rất nhanh Lục Thẩm buông ống tay áo xuống như muốn rời đi.

"Lục Thẩm, lần này chúng ta không phải đã chọc trúng đại phiền toái rồi chứ." Quý Lương có chút đần người, nhìn cục diện như thế này ai cũng sẽ hiểu ra được một ít, giọng nàng mang thêm vài phần áy này: "Sớm biết như vậy ta sẽ không chạy loạn rồi..."

"Đại nhân, ngài chớ suy nghĩ lung tung nữa." Lục Thẩm yếu ớt thở dài, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay của Quý Lương: "Đại nhân mau nghỉ ngơi đi."

"Nhưng mà..." Quý Lương vẫn muốn hỏi một chút về cái mật thư kia.

"Đại nhân, chuyện này cứ giao cho lão thân đi." Lúc Lục Thẩm nhận lời cũng vô ý thức đổi cách nhìn.

Nằm trên giường nhìn cánh cửa đang đóng lại Quý Lương không chút buồn ngủ, rốt cuộc cái mật thư kia là cái gì? Nó đáng giá để cho người tiến vào tận trong huyện nha gióng trống khua chiêng giết người.

Xuyên qua cửa sổ, nàng nhìn về mái hiên phía tây đang được ngọn đuốc chiếu sáng lập lòe. Vừa rồi là tiếng mở cửa rất nhẹ nhàng, lại muốn đi đâu nữa?

Ngoài huyện thành, trong một đình nghỉ chân nằm trên con đường lớn, một người đội chiếc mũ rộng vành. Màn lục màu đen rủ xuống che kín cả thân hình.

Bốn gã hắc y nhân từ trong rừng cây lướt qua, rất nhanh đã xuất hiện ở trong đình, quỳ gối sau lưng gã đội mũ rộng vành thỉnh tội: " Phó gia, hành động thất bại, xin thứ tội."

"Thứ tội?" Người được xưng là Phó gia chậm rãi quay người, trong giọng nói không nghe ra là đang vui hay giận, hỏi ngược lại.

" Thuộc hạ làm việc bất lợi, thỉnh Phó gia thứ tội." Hắc y nhân cúi đầu thấp giọng nói, chờ đợi xử trí.

Phó gia hừ lạnh một tiếng, một cước đá văng người gần nhất, tức giận nói: "Đi năm về bốn? Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"

"Hồi Phó gia, theo như tin tức thu thập được trong huyện nha vốn không có cao thủ ẩn nấp." Một người áo đen trong số đó lên tiếng trả lời: "Thế nhưng đêm nay lại xuất hiện vài cao thủ bảo hộ tên Huyện lệnh đại nhân kia, lão Thất bị tập kích bất ngờ vì thế đã không còn."

"Đồ vô dụng." Phó gia nghe xong liền muốn đá vào một tên hắc y nhân, chân còn chưa kịp đặt xuống đã nghe thấy một người trong số đó nói: "Phó gia xin bớt giận, kính xin ngài cho chúng ta thêm một cơ hội, chúng ta nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh."

"Hừ, không bao lâu nữa Nhị gia sẽ tới huyện Ngô Đồng, bản thân tự đi thỉnh tội." Phó gia hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng rời khỏi đình tiến vào trong màn mưa.

"Phó gia, còn mật thư kia..." Hắc y nhân vội vàng mở miệng hỏi.

"Không cần các ngươi nhúng tay vào." Phó gia cười lạnh một tiếng: "Sẽ có người kín đáo ra tay."

*

Quý Lương ngồi vào bàn cơm, liền nhìn thấy Chúc Nhất thanh y nam tử đêm qua hiện đang ngồi bên cạnh Chúc Ti Nam ăn bánh bao và cháo: "Sao ngươi còn ở đây."

Mắt thấy công tử nhà mình không muốn nói chuyện, Chúc Nhất vội vàng giải thích, miệng còn chưa kịp mở đã nghe thấy giọng của Quý Lương: "Ta cũng không có bạc mời ngươi đâu?"

Chúc Nhất suýt chút nữa đã bị sặc, vội vàng mở miệng: "Quý đại nhân, ngài không cần trả bạc cho ta đâu, ta đến đây chỉ là bảo vệ công tử nhà ta thôi."

"Thật sao?" Quý Lương nhíu mày nhìn Chúc Nhất, sau đó thoáng nhìn qua Chúc Ti Nam đang tao nhã húp cháo: "Nhớ trả tiền thuê phòng với tiền cơm đó."

"Khụ khụ khục...." Vừa húp được một miếng cháo, Chúc Nhất liền bị nghẹn ở cổ họng, vẻ mặt đầy ai oán nhìn Chúc Ti Nam: "Công tử..."

"Ngươi xác định muốn thu bạc." Chúc Ti Nam nhếch mép nhìn Quý Lương.

Lục Thẩm trừng mắt nhìn Quý Lương, rồi nhanh chóng cất giọng nịnh nọt: "Chúc sư gia, ngài đừng nghe đại nhân nói bậy, thêm một người lão thân nấu cơm thêm một chút mà thôi, phòng thì chính là...à Chúc Nhất thị vệ muốn nghỉ ngơi ở đâu liền nghỉ ngơi ở đó đi."

"Lục Thẩm..." Quý Lương mím môi, trong giọng nói mang theo vài phần nụng nịu không hiểu, đôi môi đỏ ửng nổi bật trên khuôn mặt tuấn tú thật giống như một tiểu cô nương đang yêu khiến Chúc Ti Nam nhìn có chút si mê. Nếu là nữ tử nhất định sẽ rất xinh đẹp đó.

"Công tử..." Chúc Nhất nhẹ giọng gọi Chúc Ti Nam đang thất thần.

Sau khi lấy lại tinh thần, nhẹ giọng đáp: "Sao?"

Chúc Nhất lắc đầu, hắn chỉ muốn công tử không nên nhìn chằm chằm vào một nam nhân có dáng dấp giống nữ nhân mà thôi a.

Trở lại trong phòng.

"Công tử, cái mật thư này trực tiếp đưa đến tận tay Kinh Ngũ công tử sao." Chúc Nhất nhìn Chúc Ti Nam đang xem mật thư.

Cất mật thư vào trong phong thư, Chúc Ti Nam nhìn một lần rồi lại nhìn thêm một lần nữa: "Ngươi truyền tin cho hắn, trên tay ta có thứ hắn đang muốn, giá cả vẫn như củ."

"Công tử, người giúp Kinh Ngũ công tử như vậy, lỡ không may lại phá hỏng một thân thanh danh thì sao." Đối với tính cách của người trong Kinh gia, Chúc Nhất đều phi thường không coi trọng.

Chúc Ti Nam nhàn nhạt nếm thử một ngụm trà xanh:" Có tiền không kiếm, chẳng lẽ chờ nó bị mèo tha đi."

"Thế nhưng là..." Chúc Nhất thật không hiểu nổi vì sao thiếu gia lại yêu tiền đến như thế, rõ ràng nhà đã giàu đến mức không thể đếm được rồi.

Chúc Ti Nam nhẹ nhàng nâng tay trái lên, liếc nhìn Chúc Nhất đang muốn nói tiếp: "Là cảm thấy lưỡi dư thừa, không thoải mái sao?"

"Không dư thừa, không dư thừa..." Chúc Nhất lập tức bày ra nụ cười lấy lòng, bước ra sau lưng Chúc Ti Nam, bắt đầu mát xa hai bả vai: "Công tử, có thấy thoải mái không..."

...

Cộc, cộc.....

"Chúc sư gia, đại nhân sai tiểu nhân đến mời ngài cùng đại nhân đi nghĩa trang một chuyến." Lý Tứ nhẹ nhàng gõ cửa phòng Chúc Ti Nam, sau chuyện đêm qua hắn càng thêm cung kính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.