Soán Vị Đi!

Chương 7: Ta trước đây rất trâu bò?




Thích Kế Quang nói:

- Lời này của tiên sinh sai rồi, vì nước vì dân thì có gì phải khiêm nhường?

- Vì nước vì đân thì có gì phải khiêm nhường hay lắm! – Hồ Tôn Hiến mỉm cười, lấy từ eo lưng ra một thanh trường kiếm, nói – Thượng Phương kiếm này là thánh thượng ban cho, bản tổng đốc cho ngươi mượn, nếu có tướng lĩnh không theo lệnh điểu khiển thì giống như ta tự lâm trậm chém ngay, không cần phải ân xá.

Thích Kế Quang trịnh trọng vái ba cái rồi tiếp lấy Thượng Phương kiếm, thẳng người đứng dậy rảo bước đi xuống thành.

Sắc trời dần sáng, ẩn ước có tiếng gà gáy, mọi vật cũng rõ dần lên, núi non trải dài, màu xanh mát mắt, cây cỏ nở hoa như thật như ảo, một dải nước xanh quanh co vòng qua thành trì chảy về phía đông.

Thế nhưng trên thành ngoài Nam Kinh thì lại là cảnh kịch chiến điên cuồng. Lục Tiệm phòng thủ bậc đá, tay trái nắm chặt móc câu, tay phải giữ dây xích sắt, hoặc là móc câu bên trái đoạt binh khí, dây xích bên phải đánh người, hoặc là dây dích bên phải đoạt binh khí, móc câu bên trái đánh người. Kim Câu Liêm cho dù nằm mơ cũng không nghĩ tới món vũ khí của chính mình lại có thể phát huy uy lực như vậy.

Ninh Ngưng có Lục Tiệm bảo vệ, bao thương tên nỏ đều không thể tới gần, liền lập tức đưa mắt nhìn quanh, hễ thấy súng điểu là phát ra “Đồng trung kiếm”, quân hoa hoặc là nòng súng nổ tung, hoặc là ngòi lửa tự bốc cháy, còn có kẻ đang bỏ đạn sắt vào, nòng súng đang hướng thẳng vào mặt thì đột nhiên tiếng nổ vang lên, kết quả thế nào khỏi cần nói cũng biết. Tiết Nhĩ theo cách cũ mà làm, tướng lĩnh bên quân Oa đánh cồng thì lão gõ trống, còn tướng lĩnh quân Oa gõ trống thì lão đánh cồng, quấy nhiễu khiến cho quân oa kêu khổ không ngớt, nhưng hiệu lệnh sớm đã tập luyện tinh thục, bây giờ thay đổi không kịp.

Ba người này chưa hề phối hợp nhưng lúc kết thành một đội thì lại như trời đất tạo thành, quân Oa cứ đánh lên đầu thành là lại hoàn toàn bị đẩy lùi xuống, lặp đi lặp lại vài lần như vậy cuối cùng đã chùn chân không tiến lên được. Trên thành ngoài quan quân bại trận vốn đã không thành đội ngũ, thấy tình trạng đó như được cổ vũ lớn, thi nhau giương cung cầm mâu lấy lại trận thế.

Quân Oa chiến đấu khốn khổ, quên chết liều mang, nhưng không ngờ Lục Tiệm rơi vào chiến trường sinh tử thì chiến đấu càng dữ dội, “thuật đoạt binh khí” cũng lĩnh ngộ càng sâu, lúc đầu chỉ là đoạt vũ khí của người khác, đấu càng lâu thì không chỉ là đoạt vũ khí trong tay mà còn có thể điều khiển vũ khí của kẻ địch để đả thương chính kẻ địch. Lại đánh thêm một lúc y càng nghĩ ra điều kỳ diệu hơn, quân địch vốn tay cầm vũ khí, thật ra chính là liên kết với vũ khí, vì vậy đối thủ, vũ khí địch, vũ khí ta ba món dính liền chẳng phải biến thành một món “vũ khí” hoàn toàn mới sao.

Ý tưởng vừa nổi lên, Lục Tiệm liền thử nghiệm, móc lấy một thanh trường đao rồi tiềm vận kình lực, cố gắng điều khiển đối thủ, liền thấy tên quân Oa cầm đao đó theo đúng ý muốn của mình, giống như say rượu không điều khiển được húc ngã vài người rồi lảo đảo một cái lăn xuống dưới thành. Lục Tiệm thấy ý tưởng kỳ diệu trở thành hiện thực thì vui mừng không kìm được, thử lại vài lần càng cảm thấy hứng thú tràn trề, vô cùng thỏa thích.

Cứ như vậy quân Oa càng khó thủ thắng, sĩ khí giảm mạnh, đột nhiên một tiếng kêu vang liền như nước thủy triều rút hết xuống phía dưới.

Lục Tiệm ngạo nghễ đứng trên đầu thành, nhìn quân Oa rút lùi, bất giác thở phào một tiếng. Lúc này y bỗng cảm thấy đùi, vai nóng ran rát, tùy ý đưa tay sờ vào thì không ngờ tay đầy những máu. Lục Tiệm vô cùng kinh ngạc, định thần lại thì chợt hiểu ra, bản thân mình cho dù kỹ thuật hơn người thì rơi vào cảnh hỗn chiến như vậy cũng khó có thể tránh khỏi bị thương, chỉ là trong lúc chiến đấu ác liệt không cảm nhận được thôi.

Nhưng đau đớn vừa phát ra thì lại không thể dừng được, Lục Tiệm nghiến răng ngồi xuống bên tường thành, xé ống quần định xem vết thương thì bỗng nghe tiếng tiếng bước chân nhè nhẹ rồi trước mắt có thêm một đôi tú hài, mũi giày bằng gấm tô điểm mấy bông hoa nhỏ trắng như tuyết. Lục Tiệm bất giác ngẩng đầu lên, chỉ thấy Ninh Ngưng mắt như thu thủy đang yên lặng nhìn mình.

Lục Tiệm vội che vết thương lại định đứng dậy thì Ninh Ngưng đã đưa tay nhẹ ấn y xuống, lấy từ trong tay áo ra một cái khăn tay cúi người lau hết máu trên miệng vết thương. Lục Tiệm thẹn không kìm được, vội nói:

- Ninh cô nương, bẩn, bẩn lắm, tôi, tôi tự làm được.

Ninh Ngưng cúi đầu không nói, mặt lại hơi đỏ ửng lên giống như hoa sen ló lên khỏi mặt nước, đẹp đẽ tự nhiên. Lau hết vết máu, cô lại vén áo xé áo trong trắng như tuyết băng bó vết thương. Trị xong vết thương ở chân lại trị đến vết thương ở vai, từ đầu đến cuối cô hoàn toàn không nói tiếng nào. Lục Tiệm định khéo léo từ chối nhưng cũng không biết lên tiếng thế nào, đành để mặc cô sắp đặt. Đến lúc băng bó xong thì y đã toát mồ hôi khắp người, so với trận chém giết sống chết vừa rồi thì còn hao tổn tâm lực nhiều hơn, lập tức ấp úng nói:

- Ninh, Ninh cô nương, đa, đa tạ…

Tiếng nói còn chưa dứt, Ninh Ngưng bỗng đứng dậy đi đến trước bậc đá, nhìn ra xa lẳng lặng xuất thần. Lúc này ánh sáng bình minh đã chiếu đến đầu thành, bao bọc người con gái này khiến cho cả người như phát ra ánh sáng mờ ảo. Lục Tiệm nhìn thấy vậy bất giác đau thương không nén nổi: “Ta là một nam tử ngu ngốc thô lỗ thì không nói, nhưng một cô gái nhỏ như vậy tại sao cũng là kiếp nô chứ?” Nghĩ vậy ý tốt về Trầm Chu Hư hoàn toàn biến mất, lại sinh ra mấy phần thống hận.

Chợt nghe dưới thành quân Oa huyên náo, Lục Tiệm định thần nhìn ra thì mấy trăm tên quân Oa tay cầm chu thương đang xông lên. Lục Tiệm tung mình đứng dậy kêu lên:

- Ninh cô nương, mau đứng ra sau lưng tôi.

Ninh Ngưng đưa mắt nhìn qua, ánh mắt dịu dàng trong vắt nhưng bước chân lại không hề chuyển động.

Lục Tiệm vội nói:

- Cô không sợ ư?

Ninh Ngưng hừ khẽ nói:

- Anh đấy, anh mới không sợ ư?

Từ lúc hai người gặp nhau cô vẫn luôn im lặng, đột nhiên hỏi như vậy khiến Lục Tiệm vô cùng ngạc nhiên, liền nghĩ một chút rồi nói:

- Tôi cũng sợ, nhưng bằng hữu đã nói ai chiếm được thành ngoài thì kẻ đó chiến thắng. Tôi sợ Oa khấu thắng nên dù sợ cũng vẫn phải cố gắng thôi.

Y nói hoàn toàn chính trực, vẻ mặt lại lộ ra mấy phần chất phác thật thà. Ninh Ngưng thấy vậy không khỏi bật cười, giống như nụ hoa hé nở, gương ngọc mới mài, đặc biệt rực rỡ động lòng người. Từ lúc Lục Tiệm gặp cô lần đầu mới thấy cô vui vẻ như vậy, bất giác nhìn đến ngẩn ngơ. Ninh Ngưng cũng tỉnh lại, hai má như bôi son, khẽ mắng:

- Anh, con người của anh thật là, thật là đáng ghét…

Lục Tiệm hoàn toàn không hiểu: “Ta sao lại đáng ghét!” Lúc này bỗng thấy quân Oa loạt xoạt dừng lại cách hai chục bước, một rừng cánh tay cầm hàng trăm cây thương mâu như cuồng phong rời ổ hung hãn ném tới.

Lục Tiệm tiến lên chặn trước mặt Ninh Ngưng, móc câu quay vòng, thương mâu đến gần đều bị đoạt lấy. Quân Oa ném hết thương mâu thì dừng lại một chút rồi sau lưng nhô ra hơn một trăm tên cung thủ, tên bắn như mưa lao tới.

Xích sắt trong tay phải của Lục Tiệm quét vòng rộng, móc câu trong tay phải quét vòng nhỏ, trong vòng có vòng lớn nhỏ hỗ trợ nhau, cho dù tên dài tên ngắn, tên cung tên nỏ cứ tiến vào gần là đều bị đoạt lấy.

Lục Tiệm cũng bị làm cho tức giận, đột nhiên cao giọng kêu lên:

- Bắn hết chưa? Xem ta đây.

Rồi cúi người cầm lên một cây chu thương, dùng “Ngã tướng” xoay chuyển thân hình, vù một tiếng chu thương đã đâm xuyên ngực một tên quân Oa, thế chưa hết lại đâm xuyên người một tên quân Oa đứng phía sau, liên tiếp xuyên qua năm người thì mới dừng lại.

Năm người kia bị xuyên thành một hàng, tuy đã chết mà vẫn đứng đó. Đám Oa khấu đưa mắt nhìn nhau, trên bậc đá đột nhiên im bặt. Lục Tiệm lại cầm lên một thanh trường mâu, vừa mới lấy thế thì quân Oa chợt kêu lên một tiếng rồi quay người nửa lăn nửa bò chạy thẳng xuống thành.

Lục Tiệm nhìn theo bóng dáng Oa khấu ngẩn người ra rồi đột nhiên phá lên cười dài. Ninh Ngưng ngạc nhiên nói:

- Anh cười gì vậy?

Lục Tiệm cười nói:

- Tôi cười chính mình, tôi còn không nghĩ là bọn họ cũng sợ chết vậy.

Ninh Ngưng nghe vậy im lặng không nói, chỉ có thân mình run lên nhè nhẹ. Lục Tiệm bất giác quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cô một tay che miệng, mắt đầy nét cười, không ngờ Lục Tiệm quay đầu thì bất giác từ vui vẻ chuyển sang tức giận, hung dữ lườm y một cái.

Lục Tiệm thầm cảm thấy buồn bực: “Cô gái này đúng là rất kỳ quái, lúc thì đối xử tốt với ta, lúc thì lại cáu gắt với ta…” Trong lúc mê hoặc thì bỗng nghe một tiếng pháo vang lên, ngước mắt nhìn ra thì là một người ngựa từ trong nội thành như gió đánh ra, người đi đầu ngồi vững trên ngựa, giáp trụ sáng ngời, thẳng như một ngọn thương. Lục Tiệm nhìn rõ ràng thì vừa kinh hãi vừa vui mừng, buột miệng kêu lên:

- Thích đại ca.

Lúc này trời đã sáng tỏ, quân hai bên đối lập, trận thế rõ ràng. Quân Oa tinh kỳ phấp phới, mấy nghìn ngọn chu thương sáng ngời chỉnh tề, dày đặc như rừng, trường đao múa may sáng loáng một dải. Quan quân không tới vài nghìn, trận thế cũng rất kỳ quái, có kẻ cầm cán cờ dài ngoằng, có kẻ cầm súng điều trường mâu, còn có mấy cỗ xe ngựa kéo theo hỏa pháo, nhìn cọc cạch không đều, chẳng ra hình thù gì. Kỳ lạ nhất là bên cạnh quan tướng lớn nhỏ đều có một tên đao phủ mũ đỏ trùm đầu, tay cầm đại đao, ánh mắt sáng ngời như mắt chim ưng.

Thích Kế Quang đảo ngựa một vòng rồi chợt giơ cao cờ lệnh, tiếng ồn ào vang lên, quan quân cầm cán cờ liền xông ra ngoài trận, cứ hai người một cờ đâm loạn về phía trận chu thương của quân Oa. Cán cờ dài thì năm trượng, ngắn thì hơn ba trượng, trong nháy mắt hai bên giao chiến quân Oa đều bị đâm ngã.

Quân Oa lại sợ Tiết Nhĩ làm loạn nên trống không gõ, cồng không đánh, chỉ dám múa cờ lệnh. Chỉ thấy tinh kỳ vừa múa thì mấy đội súng điểu tiến lên nạp đạn. Không ngờ Thích Kế Quang lại vung cờ lệnh, quân cầm cán cờ tách ra một lối để xe ngựa pháo tiến lên trước rồi quay ngược lại, hỏa pháo trên xe sớm đã đốt ngòi. Một tiếng nổ vang bắn thẳng vào trận súng điểu, quân súng điểu chết rất nhiều, loạn lên thành một khối.

Tinh kỳ quân Oa lại phất, hai đội trường đao bọc bên sườn đánh về phía quan quân. Cán cờ rất dài, vận chuyển khó khăn, nếu bị trường đao tiến vào gần thì chỉ có đường chết.

Thích Kế Quang cờ lệnh phấp phới, hai đội quân trường mâu trái phải xông ra lập thành trận thế bảo vệ hai bên quân cầm cán cờ, từ xa đâm tới rồi súng điểu cung nỏ cũng thi nhau bắn ra. Nhất thời quân Oa trường đao rơi rụng, cả người đẫm máu kêu lên thảm thiết rút về phía sau.

Thích Kế Quang lại vung cờ lệnh, hỏa pháo lại nổ, máu thịt bắn tung, ba loại trận thế biến hóa như thần, như một thanh trường kiếm đâm vào trận thế quân Oa, trong đó cán cờ, hỏa pháo giống như lưỡi kiếm, trường mâu, cung nỏ giống như mũi kiếm. Mấy chục tên đao phủ lại là cán kiếm, đầu bọc mũ đỏ, tay cầm đại đao đuổi theo quan tướng, chỉ lùi lại một chút là lập tức chém không tha. Đám quan tướng lúc bình thường lơ là chức trách, được nuông chiều nên lười biếng, nhưng lần này sự việc quan hệ đến cái đầu trên cổ của chính mình, sống chết là việc quan trọng nên không dám sơ suất, vì vậy đều ra sức xông lên, liều mạng chém giết còn hơn cả sĩ tốt.

Quân Oa vốn chia thành ba phần tạo thành thế chân vạc, nhưng một nhóm năm nghìn người áp chế quan quân trọng nội thành lúc này bị đánh đến tán loạn.

Thích Kế Quang lại đem quân rối loạn đó đuổi giết ra đến tận cổng thành rồi đánh thẳng và đám quân Oa trước cổng thành.

Nhóm quân Oa này có hơn ba nghìn người, tuy dũng mãnh nhưng chống sao được tinh binh Du Đại Du lưu lại ngoài thành và quân lính Thích Kế Quang mới lập từ trong thành, đầu đuôi đều gặp địch nên trong khoảng khắc đã rối loạn. Năm nghìn quân như hổ báo từ ngoài thành đánh vào trong thành truy sát Oa khấu bại trận giống như chặt rau thái dưa.

Thích Kế Quang không đợi diệt hết Oa khấu đã lại phất cờ lệnh, chuyển tới dưới thành ngoài. Ở đây quân Oa không tới hai nghìn, nhiều lần bị Lục Tiệm cản trở nên sĩ khí đã sa sút, vừa đánh đã tan. Lục Tiệm thấy thời cơ liền cùng Ninh Ngưng, Tiết Nhĩ dẫn quan quân trên đầu thành đánh xuống, thế như chẻ gỗ mục giáp kích quân Oa.

Lục Tiệm tâm thần kích động, từ rất xa đã cao giọng kêu lên:

- Đại ra rời ngục rồi ư?

Thích Kế Quang cũng run run nói:

- Hảo huynh đệ, gặp nhau trên chiến trường không thể nói kỹ càng, đợi ta phá địch xong sẽ cùng đệ nói chuyện.

Trong lúc nói chuyện hai người đã tiến tới gần nhau, một người trên ngựa, một người dưới đất nắm lấy tay nhau cùng cảm nhận được sự ấm áp trong bàn tay đối phương. Lục Tiệm nói:

- Đại ca, đệ không biết dẫn quân, đám quan quân này giao cho huynh được không?

Thích Kế Quang ngạc nhiên nói:

- Vậy còn đệ?

Lục Tiệm chỉ Ninh Ngưng, Tiết Nhĩ nói:

- Đệ đưa họ vào thành.

Thích Kế Quang gật đầu nói:

- Cũng được, đệ cứ đi đi.

Thích Kế Quang làm tan rã trận địa quân địch ở tiền phương, Trầm Chu Hư lại xua quân đằng sau tiến lên để đem quân Oa vốn phân tán bao vây chia cắt. Trên chiến trường tiếng hò hét, tiếng kêu thảm liên tục vang lên khó mà phân biệt. Lục Tiệm đi một lúc, chỉ thấy ánh đao vết máu, cũng không nhận ra được ai là Uông Trực.

Vào đến trong thành, Lục Tiệm dừng bước vòng tay nói:

- Ninh cô nương, Tiết huynh, hai vị bảo trọng.

Nói rồi quay người định đi, bỗng nghe Ninh Ngưng kêu lên:

- Dừng bước.

Lục Tiệm quay đầu lại nhìn, Ninh Ngưng ánh mắt trong sáng, chăm chú nhìn y nói:

- Anh, anh đi đâu?

Lục Tiệm không ngờ lại bị hỏi như vậy, nhíu mày nói:

- Tôi cũng không biết…

Ninh Ngưng giật mình, lại hỏi:

- Anh không có nhà ư?

Lục Tiệm nói:

- Có chứ, nhưng xa lắm.

Ninh Ngưng nhìn y định nói lại thôi, cuối cùng chỉ dậm chân rồi quay người bỏ đi. Tiết Nhĩ vội kêu gọi:

- Ngưng nhi, đợi ta một chút.

Rồi lắc lư chạy sát theo sau.

Lục Tiệm không hiểu vì sao Ninh Ngưng lại tra hỏi như vậy, nghĩ không ra liền cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức rảo bước bỏ đi. Đi được một lúc, đến khi tiếng chém tiếng dần dần nhỏ lại thì mới dừng chân, nhìn về phía lầu thành thầm nghĩ: “Đánh giết đã lâu, cũng không biết Cốc Chẩn sao rồi, phải tìm cách thần không hay quỷ không biết đưa hắn xuống thành thôi.”

Đang định quay lại thì chợt nghe có người hô hoán gọi mình, quay đầu lại nhìn thì Cốc Chẩn đang đứng sau một bức tường đổ vẫy tay. Lục Tiệm không khỏi kinh ngạc, hỏi:

- Ngươi tại sao lại ở chỗ này?

Cốc Chẩn cười nói:

- Nói ra thì dài, mau mau đi.

Hai người tới một ngõ nhỏ, vừa cởi bỏ giáp trụ quan quân, Cốc Chẩn vừa đem mọi việc kể lạil Lục Tiệm nghe nói hắn gặp thích khách thì vô cùng kinh hãi, lại nghe hắn vì cứu Trầm Chu Hư mà để lộ dấu vết thì càng thấy bất ngờ, sau đó lại nghe nói Thích Kế Quang được hắn tiến cử thì chỉ cảm thấy việc kỳ lạ trên thế gian cũng đến thế này là cùng, bất giác cười vang.

Cốc Chẩn cũng cười nói:

- Ta vốn cũng là có bệnh uống thuốc tứ tung, đánh bạc với cái mạng nhỏ này một phen, nhưng không ngờ Thích đại tướng quân có bản lĩnh như vậy nên ta thắng cuộc. Có điều lão Trầm què giữ lời thả ta ra cũng có chút khiến người ta bất ngờ.

Lục Tiệm cười xong thì lại hỏi:

- Uông Trực đã nắm chắc thất bại, bước tiếp theo phải làm thế nào?

Cốc Chẩn trầm ngâm nói:

- Trước mắt chiến sự hỗn loạn, lão Trầm què lại cũng không tầm thường, thừa lúc quân sĩ rối loạn mà bắt hắn sợ là không dễ. Thích tướng quân đã có bản lĩnh như vậy thì chi bằng để ông ta bắt lấy Uông Trực trước lấy được công đầu, rồi chúng ta sẽ cướp hắn từ trong đại lao ra.

Lục Tiệm nghe vậy vui mừng đáp ứng. Cốc Chẩn liền chọn một khách sạn gần đó cùng Lục Tiệm tắm rửa thay đồ. Khách sạn đó vốn là tài sản của hắn nên chưởng quỹ vừa thấy hai người thì đặc biệt ân cần.

Tắm rửa xong, hai người thay quần áo sạch sẽ rồi lại dùng qua mấy món điểm tâm tinh tế, tìm một gian phòng chính nghỉ lại. Lục Tiệm khổ chiến cả đêm, mệt mỏi vô cùng, vừa nằm ra đã ngủ quên cả thời gian.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, bỗng bị tiếng hoan hô làm tỉnh lại. Đúng dậy nhìn ra thì Cốc Chẩn đã dựa vào cửa sổ cắn hạt dưa đang xem cảnh náo nhiệt. Lục Tiệm cũng tiến tới, chỉ thấy hai bên đường người dân đứng đầy, giữa đường áp giải từng đội tù binh rùng rùng đi qua.

Trăm họ ở phía đông nam thù hận Oa khấu đến tận xương tủy, mắt thấy quan quân chiến thắng thì vui mừng điên cuồng, thi nhau nhổ nước bọt vào đám tù binh, đấm đá sướng tay, không ít tù binh bị đánh cho thừa sống thiếu chết.

Nhìn một lúc, bỗng thấy Thích Kế Quang cưỡi ngựa từ xa đi tới, người đầy vết máu, vẻ mặt mệt mỏi. Cốc Chẩn gọi tiểu nhị của khách sạn, dặn dò mấy câu, tên tiểu nhị đó liền chạy như bay xuống lầu đến trước ngựa của Thích Kế Quang nói mấy câu.

Thích Kế Quang nghe xong liền xuống ngựa đi tới khách sạn. Nháy mắt đã lên lầu, Lục Tiệm rảo bước đến đón, hai người hô huynh gọi đệ, cầm tay cười lớn. Cốc Chẩn cũng vòng tay cười nói:

- Thích huynh hôm nay vừa thoát tù ngục lại lập kỳ công, không lâu sau tất nhiên sẽ oai chấn thêin hạ rồi.

Thích Kế Quang từng gặp hắn trên đầu thành, lúc này thấy hắn ở đây cũng cảm thấy ngạc nhiên, lập tức cười nói:

- Túc hạ quá khen rồi, huynh đệ, vị này là ai, còn chưa giới thiệu ư?

Lục Tiệm liền giới thiệu hai người. Thích Kế Quang hào khí cương trực, tinh thông văn võ, Cốc Chẩn tính tình tiêu sái, thần khí cao siêu, hai người nói chuyện mấy câu trong lòng đều sinh ra ý nghĩ: “Lục Tiệm xưa nay hiền hậu, sao lại kết giao được với người thông minh lanh lợi như vậy?”

Cốc Chẩn vốn cẩn thận, dự tính trước nên sớm đã ra lệnh cho chưởng quỹ chuẩn bị rượu ngon, lúc này liền đem cả lên. Thích Kế Quang thấy vậy cười nói:

- Ăn uống thì xin miễn cho, ta còn phải đến phủ Tổng đốc giao binh quyền, nếu chậm trể chỉ sợ bị khiển trách.

Cốc Chẩn cười nói:

- Uống tạm vài chén cũng chẳng sao.

Thích Kế Quang cũng không miễn cưỡng, liền cười nói:

- Vậy thì uống mấy chén.

Ba người ngồi xuống, rượu quá một tuần, Thích Kế Quang nói:

- Không giấu gì huynh đệ, canh bốn đêm qua vi huynh mới bị lôi ra khỏi đại lao. Ai ngờ vừa đến đầu thành thì đã là một trường ác chiến, cho đến giờ dù thắng cũng vẫn còn hồ đồ, không hiểu vì sao lại có việc quái dị như vậy.

Lục Tiệm, Cốc Chẩn nhìn nhau trong lòng đều cười thầm nhưng không nói ra.

- Đúng rồi! – Thích Kế Quang nhìn Lục Tiệm nói – Huynh đệ từ lúc nào gia nhập quân binh, trở thành quan quân vậy?

Lục Tiệm ngẩn ra, không biết bắt đầu nói từ đâu, chỉ đành ấp úng nói:

- Không dám dấu đại ta, đệ chưa từng vào quân ngũ, bộ quân phục đó là mua về đấy.

Thích Kế Quang cả kinh, vuốt râu không nói. Cốc Chẩn không ngờ Lục Tiệm thành thật như vậy khiến cho Thích Kế Quang sinh nghi, vội thay đổi chủ đề, cười nói:

- Thích huynh, thằng cha Uông Trực đó đã bắt được chưa?

Thích Kế Quang thở dài lộ vẻ tiếc nuối, nói:

- Thằng cha đó cũng khá lắm, đem theo một đám giặc hung hãn liều chết chuồn khỏi thành rồi…

Lục Tiệm, Cốc Chẩn nghe vậy mặt không còn chút máu. Thích Kế Quang lại không phát hiện ra điều kỳ lạ, uống thêm một chén rồi đứng dậy cười nói:

- Cho dù thân phận như thế nào thì công lao hôm nay của huynh đệ đều rất lớn, chi bằng cùng vi huynh đến gặp Đốc hiến lấy một chức quan. Lập công trong quân còn hơn là đệ phiêu bạt giang hồ, già rồi chết nơi thôn quê.

Lục Tiệm trong lòng rối loạn, buột miệng nói:

- Đại ca, đệ, đệ không thể theo huynh được.

Thích Kế Quang ngạc nhiên nói:

- Vì sao lại như vậy?

Lục Tiệm có chỗ khổ khó nói ra, chỉ đành nói:

- Tiểu đệ, tiểu đệ có chút việc quan trọng, lập tức phải rời thành.

Thích Kế Quang nhìn y, vẻ mặt rất nghi ngờ. Cốc Chẩn thở dài nói:

- Thích huynh đừng ngạc nhiên, việc đó đúng là rất khẩn cấp, mong Thích huynh lượng thứ.

Thích Kế Quang hiểu rõ thế sự, biết được hai người có chỗ khó khăn nên cũng không hỏi nhiều, khẽ cười nói:

- Không sao, ngày sau còn dài, đệ cứ lo việc trước đi, sau này gặp lại rồi chúng ta sẽ nói chuyện.

Nói xong nắm chặt tay Lục Tiệm rồi sải bước đi ra.

Lục Tiệm đưa mắt tiễn Thích Kế Quang xuống lầu rồi cùng Cốc Chẩn chuẩn bị quần áo, lộ phí đi đường, lại lấy hai con ngựa rồi rời khỏi khách sạn phi thẳng ra ngoài thành.

Không ngờ chiến sự vừa mới chấm dứt, quan quân truy lùng tàn dư Oa khấu nên cổng thành mãi không mở ra. Chờ đến giữa trưa mới ra được khỏi thành. Ngoài thành trời xanh mây trắng, trâu mộng uống nước, mục đồng thổi sáo. Hai người nhìn lại thành quách, những việc kỳ lạ liên tiếp gặp phải trong mấy ngày qua so với cảnh tượng trước mắt thật như trong mơ.

Cốc Chẩn đoán Uông Trực tất sẽ bỏ chạy về biển Đông nên đuổi theo về phía đông mười dặm thì lại nghe nói trời còn chưa sáng thì quan quân đã kịch chiến với Oa khấu một trận gần đó. Oa khấu thất bại bỏ chạy không biết đi đường nào. Sau đó lại nghe nói vùng duyên hải có đại đội quan quân chặn đường, phá hủy hết thuyền bè, tàn dư Oa khấu không cách nào ra biển nên đã chạy về phía Tây.

Cốc Chẩn nói:

- Lão Trầm què cũng có chút nhìn xa trông rộng, sớm đã chặn đường biển. Oa khấu rời biển thì oai phong mất đi quá nửa.

Hai người giục ngựa chạy về phía tây, trên đường hoàn toàn chẳng có manh mối gì. Chạy chưa bao lâu, ngựa của hai người đã kém dần, đồng loạt sùi bọt mép thở ra như sấm, mắt nhìn cũng thấy chậm lại nhiều. Cốc Chẩn vốn đã buồn bực, bất giác tức giận ra mặt:

- Tên chưởng quỹ đó đáng chết, dám đưa cho ta hai con ngựa tồi, tương lai về đến Nam Kinh để ta lột da hắn ra.

Lục Tiệm nghe mà bất nhẫn, liền nói:

- Trên đời này vốn là ngựa tốt thì ít, ngựa tồi thì nhiều. Vị chường quỹ đó trong chốc lát tìm không ra ngựa tốt cũng đúng thôi.

Mắt thấy xa xa núi cao nước chảy, cây cối bao quanh liền đến khe núi cho ngựa uống nước, giữ sức ngựa.

Cốc Chẩn cũng đành xuống ngựa, hậm hực đến bên khe suối tìm một tảng đá ngồi xuống nói:

- Ngươi có điều không biết, thủ hạ của ta là một đám hỗn loạn, kẻ nào cũng khó khống chế, mấy năm nay ta ở trong lao tù nên có nhiều việc không làm được, nếu không nặng tay với bọn chúng thì làm sao quản lý được.

Lục Tiệm thở dài nói:

- Việc của ngươi nếu không trái với lẽ trời thì ta cũng không chen vào, nhưng nếu không phải thì việc bằng hữu này sẽ không thành đâu.

Cốc Chẩn ánh mắt chớp động, chợt cười nói:

- Vậy ngươi nói xem, thế nào gọi là lẽ trời?

Lục Tiệm nói:

- Không bắt nạt kẻ yếu chính là lẽ trời.

Cốc Chẩn nói:

- Kẻ yếu đó còn phải xem thế nào đã. Kẻ yếu mà là người tốt thì bắt nạt đúng là không được, nhưng kẻ yếu là người xấu thì có gì là không được. Lục Tiệm ngươi biết không, bình sinh ta có bốn điều tốt ưa thích.

Lục Tiệm nói:

- Bốn điều gì?

Cốc Chẩn nói:

- Thứ nhất là rượu tốt, bản nhân không có rượu thì không vui. Thứ hai là chơi song lục tốt, hay nhất là đánh đến nhẵn túi. Còn thứ ba chính là bà vợ chưa lấy về của ta, chỉ là điều này ngươi biết ta biết, trời biết đất biết chứ nghìn vạn lần không được nói ra ngoài, nếu cô ta biết chỉ đứng thứ ba thì ta chết chắc rồi…

Lục Tiệm không nén được cười, vừa cười vừa hỏi:

- Còn thứ tư?

Cốc Chẩn nói:

- Thứ tư chính là kẻ ác, kẻ nào càng gian ác thì ta càng thích.

Lục Tiệm nói:

- Lạ vậy, kẻ ác chỉ khiến người ta căm ghét, sao lại có thể thích được chứ.

- Ngươi có điều không biết. Cốc Chẩn cười nói – Kẻ ác chính là vật đáng xem nhất thiên hạ. Mèo con chó con cho dù khiến ai cũng thích nhưng chỉ là vật ngu ngốc vô tri, chờ đùa lâu thì không tránh khỏi buồn chán. Còn người tốt thì một là rất ít ỏi, hai là lòng dạ mềm yếu như đàn bà, trêu đùa một chút thì trong lòng hổ thẹn, vì vậy chẳng có gì hay…

Lục Tiệm nhìn Cốc Chẩn, trong lòng nổi lên nghi ngờ: “Nói như vậy chẳng phải vòng vo để chửi ta sao?”

Lại nghe Cốc Chẩn nói tiếp:

- Vì vậy mới nói chỉ có kẻ đại gian đại ác, không biết xấu hổ, không có tấm lòng, không chỉ mưu kế hơn người mà còn tính tình kiên nhẫn, tranh đấu với chúng giống như ngọc do rồng tìm ra, hạt đã chọn qua lửa, hương vị vô cùng rất là hứng thú. Chỉ đáng tiếc trên thế gian kẻ đại ác lại quá ít, kẻ tiểu ác thì lại nhiều như lông trâu, thường không gặp được kẻ đại gian đại ác mà đành phải kiếm vài kẻ ác yếu ớt để bắt nạt giải sầu cũng được.

Lục Tiệm nghe vậy liền nghĩ lại những kẻ gian ác mà mình từng gặp phải không kẻ nào không phù hợp với lời của Cốc Chẩn, chỉ có điều bản thân mình lúc ứng phó toàn là khó khăn, chịu thiệt chứ chẳng nói gì tới chuyện hứng thú kỳ vị nào cả, lại càng không có công hiệu giải sầu. Vì vậy cái kiểu lấy kẻ ác ra chơi đùa này cũng chỉ có Cốc Chẩn là tiêu thủ nổi.

Cốc Chẩn nói một hơi xong bèn đưa mắt nhìn nước suối trong veo soi bóng, cúi người định uống thì không ngờ chợt có một viên đá bắn tới làm nước bắn tung tóe, ướt hết cả đầu cả mặt hắn. Cốc Chẩn nổi giận ngẩng đầu lên thì lại thấy một thiếu nữ áo trắng hơn tuyết, trâm vàng vòng ngọc, đeo một cái bao lụa màu xanh đang cười khanh khách ngồi ở bờ bên kia.

Lục Tiệm cũng cả kinh, thất thanh nói:

- A Tình…

Diêu Tình lườm y một cái rồi hừ khẽ nói với Cốc Chẩn:

- Khoe khoang khoác lác không tự biết mình. Ngươi nói ngươi thích nhất là bắt nạt kẻ ác, bây giờ thì nói sao nào?

Cốc Chẩn cười nói:

- Coi như ta bị đại mỹ nhân bắt nạt rồi. Bây giờ quần áo ướt hết, phải cho người ta phơi chứ.

Nói xong giả bộ cởi thắt lưng mở áo. Diêu Tình mặt hoa biến sắc, tức giận nói:

- Họ Cốc kia, ngươi dám làm trò lưu manh thì ta, ta sẽ cho ngươi răng rụng đầy đất.

Cốc Chẩn nói:

- Không còn đạo trời nữa sao, ngay cả phơi khô quần áo mà cũng không được?

Diêu Tình ngang ngược nói:

- Ta nói không được thì nhất định không được.

Cốc Chẩn cười cười, đột nhiên kéo kéo lỗ tai rồi lại cúi người xuống dùng ngón tay viết một chữ “Vi” to đùng trên mặt đất. Lục, Diêu hai người đang cảm thấy kỳ quái thì lại thấy hắn vốc lên một vốc nước hắt về phía Diêu Tình.

Diêu Tình nhẹ nhàng lùi lại, mặt lộ vẻ chế nhạo. Cốc Chẩn đứng dậy cười nói:

- Ối trời ơi, bản lĩnh không đủ, báo thù không được rồi.

Diêu Tình hừ khẽ một tiếng, trong lòng nghĩ tới những động tác cổ quái vừa rồi của hắn, thầm cảm thấy có điều không đúng.

- A Tình. – Lục Tiệm không nhịn được hỏi – Cô đến đây lúc nào?

Diêu Tình hờ hững nói:

- Anh không muốn tôi đến sao?

Lục Tiệm ngẩn người ra, không biết trả lời thế nào mới được. Nếu nói là muốn thì không khỏi có chút hổ thẹn, còn nếu nói không muốn thì lại trái với lòng mình.

Cốc Chẩn biết được chỗ khó khăn của y, liền cười nói:

- Đâu có, y muốn cả trăm lần ấy chứ, đêm qua ta nghe hắn nói mớ, miệng cứ gọi “A Tình, A Tình”.

Lục Tiệm mặt đỏ bừng, vội nói:

- Ngươi, ngươi…

Cốc Chẩn nói:

- Ta biết rồi mà, nghe người ta nói mớ là không tốt, nhưng ngươi gọi to quá, ta muốn không nghe cũng khó đấy.

Lục Tiệm chỉ vào mũi Cốc Chẩn nói:

- Ngươi…

Cốc Chẩn tiếp lời nói:

- Ta đều nghe hết rồi, ngươi lấp liếm không được đâu.

Hắn mồm mép nhanh nhẹn, Lục Tiệm ngăn không nổi, thực rất tức giận. Diêu Tình nhìn hai người một lúc rồi hừ khẽ nói:

- Lục Tiệm, lần này tôi đến đây là vì nghĩ tới có một vật quên không trả lại anh.

Lục Tiệm nói:

- Xá lợi của Ngư hòa thượng ư?

Diêu Tình lắc lắc đầu, hờ hững nói:

- Xá lợi đó mất rồi.

Sau khi Lục Tiệm biết Diêu Tình chính là Sửu nô nhân thì vốn muốn lấy lại xá lợi, ai ngờ Diêu Tình mãi không nhắc tới việc đó. Lục Tiệm nghĩ đi nghĩ lại vẫn không dám nói ra, trong lòng nghĩ để ở chỗ Diêu Tình cũng giống như đem theo mình, nếu tự nhiên đòi lại thì sẽ chọc cho cô nổi giận mất. Lúc này nghe vậy thì nóng nảy đến nhảy dựng lên, kêu lớn:

- Sao, sao lại để mất?

- Anh kêu cái gì? – Diêu Tình lườm y, nói – Ai bảo anh đưa cho tôi? Vừa giao cho tôi thì Phong Quân Hầu cũng tìm tới, những thứ trên người tôi đều bị hắn tìm lấy mất, còn có cách nào khác nữa? Sau đó dùng Tiên Bích bảo hắn đưa ra họa tượng thì ai ngờ nhất thời vui mừng lại quên không đòi xá lợi. Lúc ấy anh cũng ở đó, tại sao lại không nhắc tôi?

Cô nói thản nhiên trơn tru như thể mất xá lợi là do Lục Tiệm chứ chẳng ai khác. Lục Tiệm trong lòng rối loạn, ngẩn ngơ ngơ ngẩn chẳng nói được tiếng nào.

- Hay lắm, hay lắm! – Cốc Chẩn bỗng vỗ tay cười lớn “Từ xưa đến nay không thiếu cổ nhân chỉ trong một đêm nhìn qua là không quên. Đại mỹ nhân chỉ một đêm đã quên hết, so với cổ nhân có thể tính là lưu xấu nghìn thu.

Diêu Tình mím môi lạnh lẽo nói:

- Xú hồ ly, bản cô nương nói lời tử tế, ai cần ngươi châm chọc chen vào?

- Ta cũng nói lời tử tế. – Cốc Chẩn cười nói – Lúc đó cô quên mất thì sau đó sao lại không nhớ ra? Nhưng cô vẫn không chịu nói mà dùng để trói buộc Lục Tiệm, khiến hắn tìm Tả Phi Khanh liều mạng.

- Còn ngươi thì sao? – Diêu Tình lạnh giọng nói – Ngươi trăm mưu nghìn kế lừa gạt Lục Tiệm giúp ngươi bắt cái này tìm cái kia, vào sinh ra tử thì yên tâm cái gì?

Lục Tiệm ngơ ngác lắng nghe, bỗng thở dài một hơi rồi quay người bỏ đi. Cốc, Diêu hai người đồng thanh nói:

- Ngươi đi đâu?

Lục Tiệm cười khổ nói:

- Ngư hòa thượng đại sư đối với ta ơn nặng như núi, cho dù có thịt nát xương tan ta cũng phải lấy lại xá lợi của người.

Cốc Chẩn nói:

- Ngươi muốn tìm Phong Quân Hầu ư?

Lục Tiệm gật đầu. Cốc Chẩn thấy y thần sắc quyết liệt, bất giác thở dài nói:

- Thôi, nếu muốn đi thì ta đi với ngươi là được.

Diêu Tình cười nhạt nói:

- Ngươi đừng có giả làm người tốt. Phong Quân Hầu ở chỗ nào ngươi có biết không?

Cốc Chẩn nói:

- Chẳng lẽ cô lại biết sao?

Diêu Tình nói:

- Ngu ngốc. Ta không tìm hắn, hắn lại không tìm đến ta sao?

Lục Tiệm bừng tỉnh ra, gật đầu nói:

- Đúng rồi, họa tượng tổ sư ở trên người cô thì Phong Quân Hầu sẽ sớm tìm đến thôi.

Diêu Tình lườm y một cái, nói:

- Lần này coi như anh không ngốc.

Cốc Chẩn cười nói:

- Ta cũng hiểu rõ rồi, nói tóm lại là cô đã tính hết mọi đường, chẳng qua muốn bọn ta làm hộ vệ cho cô để nhẹ nhàng cưỡi ngựa xem đèn hoa, còn bọn ta bán mạng giữ gìn chứ gì.

Diêu Tình mắng:

- Ngươi nếu không muốn làm thì có thể cút đi, bản cô nương cũng không thèm.

Cốc Chẩn thầm nghĩ: “Xưa nay đều là ta dắt mũi người khác, lần này lại bị con mụ này xỏ mũi, đúng là đáng giận.” Hắn chửi thầm trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn cười hi hi nói:

- Đâu có, đường đi hiu quạnh, có người đẹp cùng nói cùng cười có thể coi là việc đáng mừng.

Lục Tiệm thấy Diêu Tình mặt hoa biến thành trắng bệch, mắt như phun lửa thì chỉ sợ hai người lại bắt đầu cãi cọ không cách nào giải quyết được, bèn vội nói:

- Đừng cãi nhau nữa, chúng ta tính xem bước tiếp theo phải làm gì. Chẳng lẽ lại ngồi ở đây chờ Phong Quân Hầu tới?

Cốc Chẩn lắc đầu nói:

- Lấy lại xá lợi không phải việc gấp, có thể bắt được Uông Trực hay không mới là liên quan đến mạng sống của chúng ta.

- Lộ ra đuôi hồ ly rồi à? – Diêu Tình cười nhạt nói – Bắt y làm tay chân để giải quyết việc riêng mới là ý định ban đầu của ngươi.

Cốc Chẩn cười nói:

- Nói như vậy thì cô và ta cũng coi như nửa cân tám lạng, cùng loại như nhau thôi. Tốt lắm, tốt lắm, vậy gọi là cùng chung chí hướng rồi.

Diêu Tình hai má đỏ lên, mắng:

- Chí hướng cái đầu quỷ ngươi ấy.

Cốc Chẩn cười lớn.

Lục Tiệm trầm ngâm nói:

- Việc của Uông Trực tuyệt không phải là thù riêng của Cốc Chẩn mà có liên quan lớn đến ta. A Tình, cô chịu đi tìm người cùng bọn ta ư?

Diêu Tình nhìn những viên sỏi màu sắc rực rỡ trong khe suối, im lặng không nói. Cốc Chẩn lại thấu suốt tâm tư của cô, bất giác bật cười thở dài nói:

- Lão huynh, ngươi quên mất rồi. Việc đó cần gì phải hỏi, xá lợi là do cô ta làm mất, oan có đầu nợ có chủ, việc đòi lại tất nhiên là cô ta phải làm rồi. Cô ta mà không chịu đi thì trói lại lôi đi ấy chứ.

Diêu Tình tức giận nói:

- Ngươi thử trói ta xem?

Cốc Chẩn xua tay cười nói:

- Xá lợi là do cô làm mất chứ có phải giả đâu.

Diêu Tình hừ khẽ một tiếng, quay người dắt một con ngựa lớn từ trong rừng ra, ngồi lên ngựa đi qua khe suối rồi đột nhiên rút roi ngựa ra quất vào má trái của Cốc Chẩn.

Mặt Cốc Chẩn hiện lên một vệt bầm tím, đau đớn tức giận nói:

- Quân tử động khẩu, tiểu nhân động thủ.

Diêu Tình phì một tiếng:

- Ngươi mới là tiểu nhân đấy, ngay cả chửi ta một câu mà cũng không dám chửi quang minh chính đại.

Cốc Chẩn trong lòng hồi hộp, gượng cười nói:

- Ta lúc nào mà không quang minh chính đại?

- Tưởng ta không biết sao? – Diêu Tình nói – Ngươi trước hết kéo tai, đó là lấy từ đồng âm của chữ “Nhĩ” để nói chữ “Nhĩ” trong “nhĩ nhữ” (ông mày), sau đó lại viết một “vi”, liền lại chính là “Nhĩ vi”. Cuối cùng hắt (chữ “bát”) nước vào người phụ nữ là ta, đó chẳng phải gọi là “bát phụ” sao. Nối liền lại chẳng phải là “Nhĩ vi bát phụ” (Cô là kẻ đanh đá chanh chua) ư?

Lục Tiệm thấy hai người dốc hết tâm tư ra sức tranh giành không đâu thì chỉ thấy buồn cười. Cốc Chẩn lại rất không dễ chịu, trong lòng thầm nghĩ con mụ này không ngờ cũng nghĩ ra được bí ẩn bên trong, ngày sau phải cẩn thận đối phó để không rơi vào thế yếu.

Ba người đều có lòng riêng, cưỡi ngựa đi về phía tây, trên đường chẳng nói năng gì. May gặp một người nông phu, sau khi hỏi han liền biết không lâu trước đó đã có nhiều quan quân đuổi theo một đoàn khách thương đi về phía bắc. Cốc Chẩn rất vui mừng, giục ngựa chạy nhanh, trên đường thỉnh thoảng lại thấy xác người, có kẻ mặc quân phục, có kẻ mặc quần áo khách thương, loại “khách thương” này ẩn trong lớp áo vải là giáp vảy cá. Chắc là đám Oa khấu này giả làm thường dân định lẻn qua quan quân, nhưng bị quan quân phát hiện ra đuổi đánh tới đây. Cốc Chẩn xem xét kỹ thi thể không thấy Uông Trực thì khối đá lớn đè nặng trong lòng mới hơi trút xuống được.

Lại đuổi theo mười dặm, bỗng nghe trong sơn cốc bên đường truyền ra tiếng hò hét chém giết. Ba người bỏ ngựa chạy lên vách núi bến trái, đưa mắt nhìn xuống thì chỉ thấy mấy trăm tên quan binh vây lấy hơn chục “khách thương” lại khổ đấu. Quan binh chính là quân tinh nhuệ do Trầm Chu Hư cử đi nên gạn dạ thiện chiến, tiến lùi có kỷ luật. Oa khấu lấy ít địch nhiều dần không đủ sức.

Đấu không bao lâu, bỗng nghe trong trận nổi lên một tràng tiếng rống, chính là tàn dư của Oa khấu thấy không còn hy vọng đột phá vòng vây, thi nhau quay ngược Oa đao mổ bụng tự sát. Cốc Chẩn kêu khổ ầm ĩ, trong lúc bực tức thì chợt lại thấy có hai người không tự sát mà ra sức đột phá vòng vây liều mạng chạy về phía này.

Hai người vừa phá vòng vây thì Lục Tiệm liền lập tức nhận ra, chẳng phải ai xa là mà chính là Phàn Ngọc Khiêm và Đồng Qua Chùy. Đồng Qua Chùy áo đẫm máu, hai chân lê trên mặt đất, toàn nhờ Phàn Ngọc Khiêm đỡ dắt mới có thể chạy được.

Hai viên tướng quân Minh đuổi riết không tha, bỗng lao lên chặn đường rồi múa thương đâm tới. Phàn Ngọc Khiên sau gáy như có mắt, quay người đánh ra một thương đè lên thương của hai người kia. Hai tướng hổ khẩu đau đớn, trường thương rơi xuống đất. Phàn Ngọc Khiêm hét lớn một tiếng, trường thương đánh ra, hai tướng trước mắt ánh sáng lấp lóe, bóng đỏ vù vù, sợ đến hồn rời khỏi xác, người ngã ngửa ra lăn long lóc xuống núi.

Lục Tiệm thấy Phàn Ngọc Khiêm vốn có thể đâm chết hai tướng nhưng thương đến nửa chừng lại có ý tha mạng thì trong lòng bất giác ngạc nhiên: “Người này có vẻ không phải là loại khát máu.” Nghĩ như vậy nên thấy hắn đến gần cũng không ra tay ngăn cản.

Phàn Ngọc Khiêm vừa đánh vừa chạy, chốc lát đã vượt qua đỉnh núi lẩn vào một mảnh rừng. Quan binh cậy người đông cũng vung đao múa thương xông lên núi.

Cốc Chẩn hơi trầm ngâm, ghé sát Diêu Tình thấp giọng nói mấy tiếng. Diêu Tình mày ngài nhíu lại, lắc lắc đầu. Cốc Chẩn lại nói mấy câu, Diêu Tình liền lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Lục Tiệm tỏ ra mê hoặc rồi gật gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.