Soái Ca Là Ông Chủ Kiêu Ngạo

Chương 5-1: Bảo hộ em trai như người cha bảo vệ con (1)




Tốc độ tiến cảnh của Chung Thanh Trúc quả là khó tin, Thẩm Thạch đã nghe không biết bao nhiêu cố sự về các thiên tài từ cổ chí kim, kiến thức của hắn rộng rãi là thế nhưng vẫn không nhịn được mà trợn mắt há mồm. Chung Thanh Lộ bên cạnh nhún vai nói:

“Đừng nói là ngươi, khi tin tức này truyền ra còn kinh động cả các Trưởng lão tông môn, có khi bọn họ đang cười đến ngoác cả mồm đấy. Ngoài ra, Tam đại danh môn sư trưởng cũng không nhịn được mà chạy tới đây hỏi thăm.”

Thẩm Thạch im lặng gật đầu, lát sau hắn giương mắt nhìn Chung Thanh Lộ nói: “Chuyện này cũng là một chuyện tốt, ít ra Chung gia các ngươi đã có hi vọng phục hưng.”

Ánh mắt Chung Thanh Lộ hơi trầm xuống nhưng lát sau nàng khẽ mỉm cười nói: “Đúng vậy.”

Thẩm Thạch và Chung Thanh Lộ chợt im lặng làm cho không khí trong phòng có đôi chút không được tự nhiên.

Sau khi hai người hàn huyên vài câu, Chung Thanh Lộ để lại cho hắn lọ Kim Hổ Đan, căn dặn hắn dưỡng thương cho tốt rồi xoay người rời đi.

Thẩm Thạch ngồi tựa lưng trên giường nhìn khung cửa sổ nửa khép nửa mở đến xuất thần, cửa sổ này là Chung Thanh Lộ mở ra để cho thông thoáng, nhìn qua khung cửa, một mảng sân rộng lớn xanh biếc một màu cỏ non, từng cơn gió nhẹ thổi những chiếc là vàng bay lượn trên không trung. Hắn nằm đó tâm trí bất giác trở về khoảng thời gian hắn cùng Chung Thanh Trúc sóng vai đối kháng Cát An Phúc hợp thể với Thượng cổ Quái xà trong Vấn Thiên Bí Cảnh, lúc đó, cảnh giới của Chung Thanh Trúc không tăng như diều gặp gió giống hiện tại.

Nói cách khác, trong khoảng thời gian mình hôn mê cho tới lúc rời khỏi Vấn Thiên Bí Cảnh, Chung Thanh Trúc đã nhận được một đại cơ duyên vô cùng nghịch thiên.

“Ai…Thần Ý Cảnh cao giai sao…” Thẩm Thạch thì thầm cảm thán, nhìn thân thể của chính mình, hắn bất giác cười khổ. Trước kia, cảnh giới của hắn kém nàng một ít, hắn lại không mấy bận tâm, nhưng mà hiện tại, hắn cách xa nàng như trời và đất, điều này làm lòng hắn như phủ kín một tầng mây đen.

Thẩm Thạch lắc lắc đầu cố gắng xua tan những ý nghĩ chán nản, dù sao đi nữa Chung Thanh Trúc là định mệnh của mình, không ai có thể đoạt đi được, tuy nhiên hắn cũng có đôi chút hâm mộ vận khí của nàng nhưng mà dựa vào giao tình của hắn và nàng, hâm mộ này cũng không quá mạnh mẽ.

Nhớ lại vẻ mặt phức tạp của Chung Thanh Lộ khi nói về tiến cảnh của Chung Thanh Trúc, lấy sự hiểu biết của hắn về nàng cũng không mấy kỳ quái.

Nghĩ..nghĩ… rồi lại nghĩ, bất giác hắn buồn ngủ, thương thế của hắn vẫn không mấy tốt đẹp, từng phút từng giây đều đau đớn muốn chết nhưng có sự trợ giúp của Linh Đan bí chế Lăng Tiêu Tông, tính mạng hắn xem như được bảo toàn. Ngồi ngẩn ngơ một lúc lâu, sau đó hắn lại nằm xuống rồi mơ màng thiếp đi lúc nào không hay.

Tiểu Hắc lười biếng luôn bên cạnh Thẩm Thạch, nó ngáp một cái rồi cũng nằm xuống ngủ nhưng vừa nằm xuống thì lỗ tai nó chợt nhúc nhích, lập tức nó giương mắt nhìn lên cửa sổ.

Cách một bức tường, bên ngoài cửa số một thân ảnh yểu điệu ngóng nhìn vào trong phòng nhưng chỉ trong chốc lát lại biến mất cứ như một cơn gió nhẹ thổi qua, không để lại dấu vết. Động tác vô cùng nhanh nhẹn, linh động như quỷ mị, đột nhiên không biết từ đầu, một thanh âm như có thứ gì bị đánh đổ vang lên.

※※※

Thẩm Thạch ngủ rất lâu, lần thứ hai hắn mở mắt, bầu trời đã là hoàng hôn.

Ách, xem ra ta đã ngủ cả ngày rồi.

Thẩm Thạch ngồi dậy thì thấy Tiểu Hắc đang ngủ say như một con lợn chết bên cạnh, hắn động đậy cũng không làm nó mở mắt mà trực tiếp quay vào vách tường tiếp tục… ngủ.

Tên gia hỏa này ngủ còn giỏi hơn cả ta, Thẩm Thạch cười lắc đầu rồi kiểm tra thân thể, dường như thân thể đã bớt đau nhức, xem ra thương thế của ta đã có chuyển biến tốt, Linh Đan nổi tiếng thần hiệu là Tiên Đan bí chế của Lăng Tiêu Tông đúng thật danh bất hư truyền.

Có lẽ, chỉ vài ngày nữa là ta có thể xuống đất đi lại được.

Thẩm Thạch thở phào nhẹ nhõm, dù gì hắn vẫn còn trẻ, còn khá yêu đời không thể cứ như vậy mà chết yểu được, bất quá, hắn cảm thấy đầu óc có đôi chút nặng nề, thời gian dài hôn mê làm đầu óc hắn chưa khôi phục như bình thường, hắn mơ hồ có cảm giác đã quên một cái gì đó vô cùng quan trọng.

Lúc hắn đang cau mày trầm tư, cố gắng nhớ lại mình đã quên gì thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân, một gương mặt anh tuấn, tiêu sái lại mang theo nụ cười tươi tắn của Tôn Hữu chợt xuất hiện ngoài cửa sổ.

“Ha ha, ngươi đã tỉnh lại rồi sao? Thương thế của ngươi thế nào rồi, có tốt hơn chút nào không?”

Nhìn thấy nụ cười của tên bạn tốt, tâm tình Thẩm Thạch cũng khá hơn, hắn nở nụ cười nói: “Cũng tạm được…”

Tôn Hữu cười ha ha trực tiếp nhảy từ của sổ vào phòng, hắn lôi một cái ghế rồi ngồi xuống cạnh Thẩm Thạch cười nói: “Xem như tiểu tử ngươi mạng lớn. Ngươi không biết chứ, ngày đó khi ngươi ra khỏi bí cảnh, bộ dạng của người có thể hù chết người đấy, trên bụng ngươi là một lỗ thủng to tướng, lúc ấy nhìn cứ như người chết làm chúng ta sợ hãi không thôi.”

Thẩm Thạch lắc đầu nghĩ, thương thế lần này đúng là thập tử nhất sinh, hiện tại ta vẫn còn sống đúng là may mắn, nghĩ tới đây hắn cũng bật cười. Tôn Hữu nói tiếp: “Sư phụ ngươi nhìn thấy thương thế của ngươi thì không tiếc gì, bất kể là Linh dược cấp độ gì cũng đều bôi hết lên người ngươi, nhìn mà phát đau lòng luôn đấy. Hơn nữa, ta nghe nói sư phụ ngươi còn đến Đan đường của Vân Nghê sư thúc, tốn một phen công phu miệng lưỡi còn kinh động cả chưởng giáo Hoài Viễn Chân Nhân mới moi được một viên lục phẩm “La Ách Tiên Đan”, bằng không ngươi sao có thể khôi phục nhanh như vậy!”

Thẩm Thạch gật đầu liên tiếp, từ đáy lòng trào dâng sự biết ơn nói: “Sư phụ thật tốt với ta.”

“Dĩ nhiên rồi!” Tôn Hữu có mấy phần ước ao nói: “Buổi sáng ta tới đây thì thấy sư phụ ngươi vừa mới rời đi, chắc là thấy ngươi còn đang ngủ nên mới đi trước.”

Thẩm Thạch “Ừ” một tiếng rồi nói tiếp: “Đợi thương thế ta tốt một chút rồi sẽ đi bái tạ lão nhân gia.”

Tôn Hữu cười to, vỗ vỗ vai hắn rồi cũng hắn nói chuyện phiếm. Phần lớn câu chuyện là tình huống mấy ngày nay, tin tức của Tôn Hữu còn linh thông hơn cả Chung Thanh Lộ, từ trong miệng hắn, Thẩm Thạch đã nắm được cục diện cũng như hiểu rõ về những vấn đề mà hắn quan tâm.

Theo thông lệ, Vấn Thiên Bí Cảnh kết thúc thì Tứ Chính Đại Hội cũng kết thúc, nhiều nhất là kéo dài thêm một, hai ngày, ngoài địa chủ là Nguyên Thủy Môn, nhân mã các phái còn lại đều rời đi nhưng lần này lại phát sinh biến hóa.

Đệ tử thương vong lần này quá lớn, thương vong lần này gấp mười lần so với lần Vấn Thiên Bí Cảnh trước, rất nhiều đệ tử tinh anh được các Trường lão chân nhân kỳ vọng đều vẫn lạc trong Bí cảnh, kết quả này làm các Trưởng lão môn phái rất khó tiếp nhận.

Cùng vì việc đó, Lăng Tiêu Tông, Thiên Kiếm Cung, Trấn Long Điện tụ họp trên Trích Tinh Phong cùng Nguyên Thủy Môn, bốn phái hợp lực dò hỏi từng môn hạ đệ tử mong tìm ra vấn đề trong lần Vấn Thiên Bí Cảnh này.

Ngoài ra từ miệng Tôn Hữu, Thẩm Thạch biết các bằng hữu cùng vào Vấn Thiên Bí Cảnh đều là vạn hạnh trong bất hạnh, tuy có vài người gặp thương vong nhưng những người khác thì vẫn bình yên vô sự. Hai tỷ muội Chung Thanh Lộ, Chung Thanh Trúc đều bình yên trở về, còn Tôn Hữu cũng an toàn, không sứt mẻ đã vậy còn chó ngáp phải ruồi, không biết nhận được cơ duyên gì trong Vấn Thiên Bí Cảnh mà đã đột phá lên Thần Ý Cảnh sơ giai.

Trên thức tế, nếu như không tính đến những đệ tử thương vong, Lăng Tiêu Tông trong lần Vấn Thiên Bí Cảnh khốc liệt này là người thu được nhiều ích lợi nhất, trong chín người đột phá Thần Ý Cảnh, Lăng Tiêu Tông chiếm ba vị, trong đó còn có Chung Thanh Trúc là một kỳ tích nghịch thiên.

Thẩm Thạch cảm thán không thôi rồi lại thuận miệng hỏi Tôn Hữu: “Người còn lại là ai?”

Tốn Hữu nhùn vai, bất đắc dĩ nói: “Cam Trạch, vận khí của hắn không kém, hiện tại đã đột phá tới Thần Ý Cảnh sơ giai, hơn nữa ta còn nghe nói, tên kia ngoài cảnh giới tăng tiến, hắn còn thu được một kiện Tiên bảo lợi hại, tính ra trong ba người, ta là kẻ kém cỏi nhất.”

Nhìn bộ dạng rầu rỉ không vui của hắn, Thẩm Thạch xì một tiếng mắng: “Mau cút đi, đừng có chiếm được tiện nghi rồi khoe mẽ, có biết bao người ao ước vận khí rắm chó của ngươi nhưng không được đấy!”

Tôn Hữu cười ngoác mồm, không để ý lời nói của Thẩm Thạch mà lại vỗ ngực cười: “Được rồi, sau này ai khi dễ ngươi ở Kim Hồng Sơn, nói với ta, ta sẽ bảo kê cho ngươi!”

Thẩm Thạch cười mắng một câu thì không để ý đến hắn, lát sau như nghĩ đến điều gì, hắn liền hỏi: “Đúng rồi, Chung Thanh Trúc sao rồi?”

Mấy ngày này hắn không nhìn thấy Chung Thanh Trúc, hơn nữa theo hắn biết, khi Vấn Thiên Bí Cảnh kết thúc, Mãng Cổ Thận Châu sẽ đưa từng người còn sống sót ra ngoài nên dù ở cùng một chỗ nhưng không nhất định sẽ xuất hiện cùng một nơi. Nhìn cử chỉ của Chung Thanh Lộ và Tôn Hữu, có lẽ bọn họ không biết hắn và Chung Thanh Trúc ở cùng nhau trong Vấn Thiên Bí cảnh, có lẽ nào, Chung Thanh Trúc không nói với bọn họ về việc này?

Tôn Hữu nghe hắn nỏi chỉ nhún vai nói: “Còn như thế nào nữa, dĩ nhiên nàng là người sáng chói nhất rồi, từ chưởng giáo cho tới đệ tử bình thường, người nào mà không tìm cách cung cấp cho nàng thứ tốt nhất? Bất quá…”

Thẩm Thạch thấy hắn dừng lại thì ngạc nhiên hỏi; “Bất quá làm sao?”

Tôn Hữu cau mày nói: “Bất quá tình huống của nàng không quá ổn định.”

Thẩm Thạch càng ngạc nhiên hơn: “Không quá ổn định là thế nào?”

Tôn Hữu hơi trầm ngâm nói: “Cảnh giới của Chung Thanh Trúc xác thực là tăng mạnh nhưng vì Linh lực tăng quá nhanh nên nàng không kiểm soát được, cứ động một tí là Linh lực tản ra, không đánh đổ vật này thì cũng ném vỡ vật kia làm cho ngoại trừ các trưởng lão cũng không ai dám tới gần nàng.”
==============
Tam nhân thăng Thần Ý
Nhất lộ thể bất an
Khí bạo thân bất kiểm
Họa phúc bất bạch minh.
==============
Người xưa đã bảo đừng lầm
Nghịch thiên thường có sóng ngầm kéo theo.
Nay đột tiến đề thăng mấy cấp
Sau bất ổn khống chế tu vi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.