Soái Ca Là Ông Chủ Kiêu Ngạo

Chương 14-1: Tường vi vẫn như cũ, người và vật đã không còn (1)




Tục ngữ đã nói, gừng càng già càng cay, mới hôm trước Long Vương và sơn chủ chẳng vui vẻ gì cho cam, vậy mà đến hôm sau hai người lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra, lại bắt đầu tâng bốc khen ngợi lẫn nhau trong tiệc rượu, ba hoa chích chòe tới quên trời quên đất.

Đàm Xuyên hôm nay tiếp tục ăn quá đà, ôm cái bụng trương phềnh ngồi trước bàn nghe bọn họ lời qua tiếng lại, chống đỡ từng cơn buồn ngủ kéo tới. Thấy thế nào Bạch Hà Long Vương kia cũng là một ông chú trắng trẻo béo tốt phúc hậu, quả thật không thể trông mặt mà bắt hình dong, những âm mưu suy tính trong bụng lão, sơn chủ liệu biết được bao nhiêu?

Nàng mở miệng ngáp lớn, Thúy Nha bên cạnh kéo kéo tay áo nàng, thầm thì nói: “Xuyên tỷ đừng có thế, người khác thấy được là không hay đâu nha?”

Đàm Xuyên quay đầu cười tủm tỉm nhìn gương mặt hồng hào của cô nhóc, xem ra Hồ Thập Cửu quả nhiên lĩnh đủ giáo huấn, không dám quay lại tìm cô nhóc, Thúy Nha lại khôi phục sinh khí dồi dào như xưa. Nàng nói: “Hôm nay em nhất định kéo ta ngồi phía trước, có thứ gì hay ho muốn ta xem hay sao?”

Hôm nay nàng vốn không định tới, có điều Thúy Nha sống chết không tha, chẳng những muốn kéo nàng tới, còn nhất định đòi chiếm chỗ ngồi phía trước, chỉ nói muốn nàng cùng ngồi xem thứ hay. Có trời mới biết tiểu cô nương giấu diếm tâm tư bí mật gì.

Thúy Nha đỏ mặt lên, vặn ngón tay cúi đầu nói: “Cũng, cũng không có gì. Ngày hôm qua Thập Cửu bảo em, hôm nay hắn sẽ múa kiếm, còn là múa dẫn đầu nữa! Cho nên em muốn ngồi gần một chút để nhìn…”

“… Em thích hắn?” Không phải chứ, vừa quen biết đã thích rồi?

Thúy Nha hơi sửng sốt: “Cũng chưa phải là thích, chẳng qua trông hắn xinh đẹp mà thôi… Em không nỡ cự tuyệt.”

Đàm Xuyên chợt thấy mừng vì đứa nhóc này không phải nam nhân, bằng không với trình độ phong lưu cỡ này, chỉ sợ Phó Cửu Vân có thúc ngựa cũng chẳng theo kịp. Nàng bất giác nhìn về hướng đài cao, đám đào kép đều nhu thuận ngồi phía dưới Long Vương, Hồ Thập Cửu sắc mặt trắng bệch, gượng gạo nói cười cùng mọi người, hai cánh tay quấn một tầng vải trắng dày cộp, đừng nói đến chuyện múa dẫn đầu, động đậy một chút cũng đã khó khăn.

Nàng hả hê cười nói: “Thúy Nha, Thập Cửu của em hôm nay không thể múa dẫn đầu rồi.”

Thúy Nha vội ngẩng đầu nhìn xung quanh, khuôn mặt lập tức ỉu xìu: “A! Sao có thể như thế?! Đợi lát nữa em đi hỏi hắn xem sao! Chẳng lẽ là bị thương?”

Chỉ sợ có cho em đi tìm hắn, người ta cũng chẳng dám gặp đâu… Đàm Xuyên chột dạ uống một ngụm trà.

Trong điện Thông Minh đang lúc náo nhiệt tưng bừng, chợt nghe cửa điện “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, ba bốn đào kép nam mặt mũi tuấn tú khôi ngô mỗi người bưng theo một chiếc khay, cung kính sải bước tiến vào, quỳ trên mặt đất cất cao giọng nói: “Tham kiến Long Vương đại nhân! Tham kiến sơn chủ đại nhân! Đây là rượu ngon Long Vương đại nhân đặc biệt mang tới, dùng hương thảo và các dược liệu quý hiếm dưới đáy nước Bạch Hà, ủ cùng với mật ong mà thành, gọi là ‘Tương Phùng Hận Vãn’. Kính mời chư vị đại nhân thưởng thức.”

[Tương phùng hận vãn: gặp nhau hận muộn/chỉ hận gặp nhau quá muộn]

Sơn chủ sờ sờ ria mép cười ha hả: “Long huynh khách khí quá! Lại còn mang theo rượu ngon tới góp vui.”

Long Vương đắc ý dào dạt vỗ cái bụng tròn: “Lão huynh ngươi chớ xem thường rượu Tương Phùng Hận Vãn này, lần trước Bạch Hồ vương ra giá hai mươi viên minh châu to bằng hạt nhãn, muốn xin ta một vò Tương Phùng Hận Vãn, ta còn không đồng ý đâu! Lần này ta mang theo bốn vò, ngoài hai người chúng ta, cũng cho mấy đệ tử tâm đắc của ngươi nếm thử chút đi.”

[Bạch hồ: cáo trắng]

Sơn chủ quả nhiên háo hức, vội vàng phân phó các đệ tử bưng lên bốn vò rượu không lớn không nhỏ trên khay kia, mở nắp ra, hương rượu nồng nàn mà không ướt át, tĩnh mịch mà không tiêu tan nhất thời tràn ngập điện Thông Minh, ngay cả Đàm Xuyên cũng không nhịn được hít sâu một hơi, thầm khen: thơm thật!

Thanh Thanh rất khôn khéo, trước hết rót hai chén rượu, quỳ xuống dâng tới bên bàn hai người, dịu dàng nói: “Sư phụ, có rượu ngon sao có thể không có ca múa? Tiểu đồ gần đây mới tập được khúc Đông Phong Đào Hoa, xin nguyện vì giai khách mà múa một điệu.”

Sơn chủ mỉm cười gật đầu, liếc Long Vương một cái. Hai ngày nay toàn phải chống mắt xem đám đào kép ca múa, làm như cả một ngọn núi Hương Thủ to như vậy của lão không có lấy một nhân tài, thừa cơ Thanh Thanh xin phép, chèn ép uy phong của Long Vương một chút, đương nhiên lão cầu còn không được.

Ngược lại Long Vương có phần kinh ngạc: “Ô? Khúc Đông Phong Đào Hoa? Từ sau khi nước Đại Yến diệt vong, khúc nhạc này đã bị thất truyền. Hôm nay ta phải dốc lòng thưởng thức một phen!”

Thanh Thanh cười như hoa xuân nở rộ, vội vàng vỗ tay gọi các đệ tử lên đài chuẩn bị. Phía bên này Long Vương cũng phân phó đám đào kép tới rót rượu cho các đại đệ tử ngồi gần sơn chủ, Phó Cửu Vân hứng thú nâng lên chén đá trắng trước mặt. Thứ rượu tên Tương Phùng Hận Vãn kia tính chất khá kỳ lạ, rót đầy miệng chén hơn một tấc, lại không sánh ra chút nào, màu rượu xanh như ngọc bích, để gần chỉ thấy mùi thơm sâu thẳm; để xa chút, mùi hương kia lại trở nên nồng đậm say lòng người, quả nhiên là thứ rượu ngon ngàn vàng khó mua.

Hắn đứng dậy hòa nhã nói: “Đệ tử to gan, muốn mời một người cùng uống rượu này, xin sư phụ thành toàn.”

Sơn chủ hôm nay trong lòng vui vẻ, gật đầu đáp ứng, Phó Cửu Vân liền chậm rì rì tới trước đài, nhìn xung quanh phía dưới. Đàm Xuyên đang uống trà, tự nhiên cảm thấy rét run một trận, so vai rụt cổ không dám ngẩng đầu, thình lình Phó Cửu Vân lớn tiếng gọi nàng: “Tiểu Xuyên Nhi, ngươi lên đây.”

Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người trong điện bao gồm cả sơn chủ đều dừng trên đầu nàng, chén trà trong tay Đàm Xuyên run lên, “ào” một cái đổ xuống, ướt nhẹp nửa chiếc váy của Thúy Nha. Có điều Thúy Nha hiện tại đã ngây cả người, không có nửa điểm phản ứng, miệng há hốc, rõ ràng là cằm đang có xu thế muốn trật khớp.

Trong điện Thông Minh đột nhiên trở nên cực kỳ an tĩnh, mọi người đều đổ mắt nhìn tiểu tạp dịch diện mạo xấu xí này, nàng mặt mày bình tĩnh đặt chén trà xuống, mặt mày bình tĩnh đứng dậy phủi phủi váy, rồi mặt mày bình tĩnh đi lên đài cao, ngồi xuống bên cạnh Phó Cửu Vân. Toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát, không có chút xíu biểu tình ngượng ngùng, bất an, hay sợ hãi, quả nhiên có chút không đơn giản.

“Ở dưới đó đã ăn cơm xong chưa?” Phó Cửu Vân da mặt dày không thua kém nàng, chẳng coi ai ra gì giúp nàng vuốt lại đám tóc rối bời bên má, rõ ràng muốn nói cho người khác biết: Giữa hai bọn ta chính là có gian tình đấy, thì có làm sao?

Trước mắt bao người, Đàm Xuyên dứt khoát bình nứt không sợ bể, việc nhân đức không nhường ai nhón một miếng bánh đưa lên miệng ăn, còn to gan lớn mật nhíu mày đánh giá: “Cũng như nhau cả thôi.”

Mắt thấy bầu không khí dần bế tắc, Thanh Thanh nhanh chóng vỗ vỗ tay, các nữ đệ tử lập tức hiểu ý, mang theo nhạc cụ ngồi thành một vòng quanh đài. Thanh Thanh dẫn theo một đám nữ đệ tử nhẹ lướt lên đài, duyên dáng uyển chuyển hành lễ với sơn chủ và Long Vương. Tiếng nhạc chuẩn bị cất lên, sơn chủ bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng phất tay, xoay người hỏi Tả Tử Thần đang ngồi lãnh đạm: “Huyền Châu ở tại Thái Vi lâu đã được một tháng chưa?”

Tả Tử Thần cúi người đáp: “Hồi bẩm sư phụ: còn khoảng năm sáu ngày nữa.”

Sơn chủ có chút cảm khái: “Hôm nay khó có dịp Long Vương mang tới rượu ngon, nàng là cành vàng lá ngọc, há có thể bạc đãi nàng? Cho phép nàng đi ra bái kiến Long Vương đi.”

Tả Tử Thần mặt không biểu tình, đáp vâng, đứng dậy đi ra ngoài, góc áo sượt qua mu bàn chân Đàm Xuyên, hắn cũng không quay đầu lại. Miếng bánh trong miệng Đàm Xuyên rốt cuộc nuốt không nổi, nhai đi nhai lại trong miệng, nhạt như nước ốc.

Không lâu sau, Tả Tử Thần liền dẫn Huyền Châu trở lại. Nàng ta bị nhốt tại Thái Vi lâu một tháng rõ ràng chẳng sung sướng gì, tiều tụy đến nỗi cả người gầy xọp đi, có điều những chuyện này đều chẳng là gì nếu so sánh với thần tình u oán thương tâm trên mặt nàng ta, hai mắt nàng ta chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng của Tả Tử Thần, dường như sắp bật khóc đến nơi.

Sơn chủ khẽ nhíu mày, ho nhẹ một tiếng: “Huyền Châu, tới đây ra mắt Bạch Hà Long Vương.”

Huyền Châu miễn cưỡng ổn định lòng dạ rối bời, vội vàng bước lên đài, chợt thấy Đàm Xuyên đang lẳng lặng nhìn mình, bước chân nàng ta không khỏi chậm lại, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, không ai nhường ai, mãi cho đến khi nàng ta quỳ trước bàn của sơn chủ, dập đầu sát đất, thấp giọng nói: ” Đệ tử Huyền Châu bất tài bái kiến sư phụ, bái kiến Long Vương đại nhân.”

Nữ tử xưa nay cao ngạo này, ăn nhờ ở đậu đến hôm nay, cũng không thể không cúi đầu rồi. Không muốn nhìn dáng điệu khom lưng cúi đầu của nàng ta, Đàm Xuyên quay mặt đi. Bàn tay bỗng nhiên bị siết chặt trong một lòng bàn tay ấm áp, thì ra là Phó Cửu Vân. Hắn không nhìn nàng, chỉ nắm chặt tay nàng, cúi đầu uống chén Tương Phùng Hận kia. Uống một nửa, lại đưa cho nàng, thấp giọng nói: “Muốn uống không?”

[Không hiểu sao đoạn này tên rượu lại thiếu mất chữ “Vãn”]

Đàm Xuyên miễn cưỡng cười nhận lấy, nghĩ tới những lời đùa cợt bình thường, không biết vì sao lại nói không nên lời, đành phải lan man: “Rượu này tên rất hay, Tương Phùng Hận Vãn, không hổ là rượu của thần tiên, đến cái tên cũng sâu xa như vậy.”

Phó Cửu Vân ngẩng mặt quay đầu cười với nàng: “Đã tương phùng, thì không có hận vãn. Chỉ cần ta thích, vô luận thế nào cũng sẽ trở thành của ta.”

[đã ‘gặp nhau’, thì không có lời ‘hận muộn’]

Nàng vốn đã đưa chén rượu tới bên môi, nghe hắn nói một câu đầy hàm ý như vậy, rốt cuộc uống không nổi nữa, giống như uống thì chẳng khác nào tán thành lời nói của hắn. Buông chén rượu xuống, nàng cười gượng hai tiếng: “Cửu Vân đại nhân quả nhiên là… gọi là gì nhỉ, anh hùng khí khái…”

Hắn không nói chuyện, chỉ càng thêm dùng lực nắm tay nàng, mở ra năm ngón, vuốt ve da thịt mềm mại trong lòng bàn tay nàng.

Tiếng sáo vang lên, khúc Đông Phong Đào Hoa rốt cục mở màn, ống tay áo như mây trôi, eo nhỏ tựa tuyết bay, không biết có bao nhiêu phong lưu phồn hoa, ngay cả sơn chủ xem cũng có chút sững sờ.

Thế nhưng Đàm Xuyên lại không có tâm tình xem múa, nàng đang từng li từng tí nỗ lực muốn rút tay khỏi tay người nào đó. Rút nè rút nè, một ngón thoát rồi, hai ngón thoát rồi… Mắt thấy nửa bàn tay sắp thoát khỏi ma chưởng, hắn bỗng nhiên trở tay túm lại toàn bộ. Trên ngón trỏ và ngón giữa của hắn có vết chai thật dày, vuốt ve từng vòng từng vòng trong lòng bàn tay nàng, vừa tê vừa ngứa.

Đàm Xuyên ngứa đến nỗi suýt chút nữa bật cười, nhanh chóng đánh lạc hướng sự chú ý của hắn: “Đại nhân ơi… Ngài xem Thanh Thanh cô nương múa kìa, múa đẹp quá đi.”

Phó Cửu Vân cười cười, thấp giọng nói: “Ta đã từng thấy thứ tốt nhất, cho nên không phải là nhất đẳng, đều không thể lọt vào mắt ta.” Dường như đang nhớ lại hồi ức đẹp nào đó, hắn cười vô cùng dịu dàng, ngay cả giọng nói cũng trở nên mềm nhẹ: “Xuyên Nhi, ta là một nam nhân ích kỷ mà còn ngạo mạn, ta chỉ muốn thứ tốt nhất. Nàng nguyện ý, ta trọn đời này sẽ không rời khỏi nàng; nàng không nguyện ý… không nguyện ý cũng phải là của ta —— ngươi hiểu hay không?”

Cổ họng nàng bỗng nghẹn lại như có gì tắc ở bên trong, nằm mơ cũng không nghĩ tới hắn sẽ nói những lời như vậy. Những lời mà ngay cả Tả Tử Thần cũng chưa từng nói, hắn lại cứ thế nói ra. Đáy lòng như có làn sóng điên cuồng mãnh liệt trào dâng, hết thảy trước mắt đều trở nên mơ hồ không rõ. Nàng chỉ có thể cắn răng, bình tĩnh nhìn chằm chằm một điểm trước mắt, để tâm tình suy sụp bên trong không đến nỗi phá hủy vẻ bình tĩnh mặt ngoài.

Thế gian tình người ấm lạnh, biến ảo khó lường, trọn đời là một thời gian rất dài, có thể nào nói ra miệng dễ dàng như vậy? Thế nhưng ngữ khí của hắn, biểu tình của hắn, lòng bàn tay ấm áp của hắn đều cho nàng biết: đây tuyệt đối không phải lời nói dối. Dường như đã tích tụ dưới đáy lòng biết bao năm, rõ ràng rất quý giá, cho đến giờ lại vẫn một mực làm ra vẻ bị gạt sang một bên cũng chẳng sao, bị thương tổn bị cự tuyệt cũng hoàn toàn không e ngại.

Đàm Xuyên hít một hơi thật sâu, thanh âm khàn khàn: “… Ta không hiểu.”

Hắn hơi hơi mỉm cười, chẳng thèm bận tâm: “Rồi sẽ hiểu, bởi vì ta sẽ không buông tay.”

Nàng đột nhiên chớp chớp mắt, nước mắt sắp chảy ra đến nơi. Thanh Thanh trên đài đang múa gì, Long Vương đang nói gì, thậm chí Huyền Châu nhìn về hướng nàng lần thứ bao nhiêu, nàng đều không thể chú ý. Bàn tay Phó Cửu Vân vuốt ve gò má nàng, giống như muốn che chở một đóa hoa mỏng manh yếu đuối, bờ môi hắn mang theo hương rượu lẳng lặng kề sát, dịu dàng hôn lên gương mặt lạnh giá của nàng.

“Đế Cơ Đại Yến, ngươi còn muốn gạt ta bao lâu?”

Hắn bình tĩnh hỏi nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.