Soái Ca Là Ông Chủ Kiêu Ngạo

Chương 13-3: Tôi và anh chỉ là gặp thoáng qua (3)




Tạ Ung xem xong lá thư mẫu thân tự tay viết nhưng trên mặt vẫn không hề có chút thay đổi, sau đó từ từ gấp thư lại ngay ngắn rồi bỏ lại vào trong phong thư.

Đinh Cẩm Vân mặc một bộ quần áo mới màu đỏ nhũ bạc có vẻ sợ hãi đứng ở một bên, nhưng đôi mắt hoa đào mọng nước lại thỉnh thoảng len lén ngước nhìn Tạ Ung.

Bởi vì đang ở nhà nên Tạ Ung chỉ mặc áo dài liền thân màu xanh đen mỗi khi thường ở nhà, ngoài màu vốn có trên áo ra cũng không có hoa văn đồ án gì khác, chỉ có đường viền ở cổ áo và vạt áo dùng chỉ tơ cùng màu xanh đen thêu xung quanh, nhưng đã làm tôn lên dáng người cao lớn và khí chất lỗi lạc của Tạ Ung.

Lồng ngực Đinh Cẩm Vân nhảy loạn thình thịch, từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tạ Ung thì trong lòng của người thiếu nữ đã nổi lên tình ý mông lung. Người đàn ông này vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn vừa có tài hoa, tiền đồ vô lượng, sao nàng lại có thể không động lòng đây?

Nhưng khi đó nàng chỉ có thể âm thầm hâm mộ tỷ tỷ của mình thật tốt số và may mắn, bản thân nàng chỉ là con thứ, dù thế nào cũng không thể gả được cho một phu quân tốt như vậy.

Ai có thể nghĩ tới phong thủy luân chuyển, tỷ tỷ của nàng vẫn luôn khỏe mạnh như thế nhưng không ngờ lại bởi vì khó sanh mà qua đời? Khi đó tuy ngoài mặt Đinh Cẩm Vân cũng rất bi thương, nhưng thực ra ở trong lòng thì lại vui vẻ mừng thầm, nàng đã từng cẩn thận tính toán, nàng biết phụ thân không cam lòng bỏ qua một người con rể như Tạ Ung này, mà nữ nhi chưa gả đi của Đinh gia cũng chỉ có nàng, rất có thể nàng sẽ trở thành người vợ kế tiếp của Tạ Ung!

Tạ phu nhân, cách xưng hô này thật là tuyệt mỹ đến cỡ nào!

Nữ chủ nhân của Tạ phủ, tương lai đang rộng mở chào đón nàng!

Đinh Cẩm Vân một mặt cẩn thận từng chút lấy lòng cha và mẹ cả của mình, một mặt cố gắng giả trang nhu thuận ở trước mặt Tạ mẫu tỏ ra mình hoàn toàn bất đồng với vị tỷ tỷ ngông cuồng kiêu ngạo, sẽ không bao giờ ngỗ nghịch với mẹ chồng.

Hầu như nàng đã cho rằng tính toán nhỏ nhặt của mình sắp phải thành công như ý rồi, dù là phụ thân, mẫu thân hay là Tạ mẫu, dường như cũng đều có ý định muốn nàng trở thành kế mẫu của Tạ Chiêu, kế thất của Tạ Ung.

Nhưng nàng ngàn tính vạn tính, lại tính sai lòng của Tạ Ung, nàng không nghĩ tới Tạ Ung thế nhưng có thể nảy ra ý định cầu hôn với một người con gái có tên là sao chổi nổi tiếng "Khắc chồng"!

Hắn bị điên rồi sao?

Hay là hắn thật sự là một tín đồ thấy người sang bắt quàng làm họ? Bởi vì ham mê quyền thế địa vị Đệ Nhất Thế Gia Nguyên phủ, cho nên mới không ngại nguy hiểm bị khắc mà cưới người con gái ghê tởm đó?

Trừ nguyên nhân này ra, Đinh Cẩm Vân không nghĩ ra được lý do nào khiến cho Tạ Ung cầu hôn Nguyên Nghi Chi.

Tuổi nàng so với Nguyên Nghi Chi thì trẻ hơn, thanh danh cũng tốt hơn Nguyên Nghi Chi, dung mạo tự tin cũng không hề thua kém Nguyên Nghi Chi, có lẽ nhà mẹ của Nguyên Nghi Chi hiển hách, nhưng cũng là con được thứ thiếp sinh ra giống như nàng, vậy thì tại sao lại chọn Nguyên Nghi Chi?

Sau khi các nhận Tạ Ung cưới Nguyên Nghi Chi là vì tục huyền, Đinh Cẩm Vân ngay lập tức phấn chấn trở lại, từ khi hiểu biết được tư tình nam nữ, thì trái tim nàng chỉ trao gởi cho một mình Tạ Ung, đương nhiên không thể cứ như vậy mà từ bỏ, cho nên nàng dứt khoát bỏ qua dự tính làm chánh, lui một bước để có được nhiều thứ, dù cho làm tiểu thiếp cũng phải gả vào Tạ phủ.

Và một lòng cẩn thận tính toán của nàng hiển nhiên đã thành công.

Chỉ cần thành công gả vào Tạ gia, dựa vào tướng mạo xinh đẹp trẻ tuổi của mình, nàng không tin mình không chiếm được trái tim của Tạ Ung.

Một người đàn ông bất kể ra vẻ đạo mạo như thế nào, thật ra cũng chỉ là những kẻ háo sắc, tựa như phụ thân của nàng, tuổi cũng đã lớn, râu tóc bạc trắng cả rồi, không phải cũng mới nạp một tiểu thiếp có chừng mười bảy tuổi sao?

"Tỷ phu?" Đinh Cẩm Vân cẩn thận nhìn Tạ Ung, cố ý chọn cách xưng hô ám muội này để gọi.

Nàng biết cánh đàn ông nam nhân rất yêu thích cái loại cấm kỵ này.

Tạ Ung giương mắt liếc nhìn tới nàng, trên mặt không có biểu cảm gì mà ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo bức người.

Đinh Cẩm Vân không kìm lòng được mà rụt người lại, trái tim dường như cũng đang bị đóng băng, nàng có cảm giác đứng trước ánh mắt này mình không có chỗ nào có thể che giấu, hầu như mọi sự tính toán trong lòng của mình đều bị nhìn thấu.

Tạ Ung lạnh lùng dời đi ánh mắt, nhìn sang Tri Nhu đứng hầu ở bên cạnh nói: "Sắp xếp cho Đinh tiểu thư đến phòng khách ở, sau đó ta sẽ có an bài khác."

"Dạ." Tri Nhu lên tiếng đáp lại, sau đó đi tới trước mặt Đinh Cẩm Vân, khách khí nói: "Đinh tiểu thư, mời cùng nô tỳ đi lối này."

Đinh Cẩm Vân có chút lo lắng nhìn về phía Tạ Ung, nàng đã là tiểu thiếp của hắn, là người phụ nữ của hắn, sao có thể đến ở tại phòng khách?

Nhưng lúc này Tạ Ung đã sải bước đi ra khỏi phòng khách.

Cũng trong thời gian đó, tại hậu trạch của Tạ phủ.

Nguyên Nghi Chi đang nằm nghiêng ở trên giường, sau lưng kê lên một chiếc gối dựa lớn, mắt rủ xuống nhìn ngón tay mảnh khảnh của mình, trạng thái như đang suy nghĩ gì đó.

Niềm vui sướng sắp chào đón một sinh mệnh mới vẫn còn chưa tản đi, tuy rằng mỗi ngày nàng đều phải chịu cảnh nôn nghén hành hạ, nhưng trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc, đối với tương lai cũng ấp ủ rất nhiều ước mơ tốt đẹp, thậm chí nàng cũng không quan tâm đến lời khuyên can của Tôn ma ma, mỗi ngày đều dành ra chút thời gian chuẩn bị quần áo cận thân cho tiểu bảo bảo.

Da thịt em bé còn nhỏ rất non nớt mềm mại, cho nên quần áo cận thân của tiểu bảo bảo cũng không phải là càng mới càng tốt, mà ngược lại là phải mặc cũ rồi, bông vải dệt được mài mòn mềm đi như vậy mới có thể tốt hơn.

Nguyên Nghi Chi tìm ra được vật liệu may mặc vải bông mà trước kia mình và Tạ Ung đã từng mặc qua, sau khi lộn ngược lại giặt sach xong, rồi dùng nước sôi đun qua một lần, sau đó tiếp tục đo đạc cắt may lại thành quần áo mới cho tiểu bảo bảo, áo choằng ngắn cỡ nhỏ, quần dài cỡ nhỏ cùng yếm quấn bụng cũng cỡ nhỏ và cộng thêm đủ loại quần áo khác.

Nhưng từng đường kim mũi chỉ chế tạo ra một bộ y phục, lại là một việc rất hao tốn nhiều nhãn lực, cho nên Tôn ma ma mới phản đối Nguyên Nghi Chi làm công việc quá sức này, nhưng Nguyên Nghi Chi lại không nghe lời khiến cho Tôn ma ma cũng sắp nổi đóa. ——Tạ phủ cùng Nguyên phủ đều không thiếu tay may vá, cho dù có yêu thương con cái đi nữa, cũng không cần phải đến mức tự tay mình làm y phục vào thời gian này chứ?

Tôn ma ma cũng cảm thấy rất cần thiết nên để Tạ Ung giáo huấn một chút Nguyên Nghi Chi cứng đầu cứng cổ này rồi.

Nhưng mà, Tôn ma ma lúc này đang ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ ở trước giường nhìn thấy tiểu thư mình ngẩn người thì đau lòng không thôi. Bà khe khẽ thở dài, nói: "Hiện nay tiểu thiếp cũng vào cửa rồi, còn có thể làm được gì bây giờ? Đều trách ta đã quá cưng chiều cô, cái gì cũng nghe theo cô, dựa theo lý mà nói, hiện tại cô đang mang thai không tiện hầu hạ lão gia, vì thế nên đã chủ động an bài cho lão gia một thông phòng hoặc thiếp thất, Đại nha hoàn của hồi môn mang theo không phải đều là vì cái này mà chuẩn bị sao? Có nhà nào mà không phải như vậy? Tính tình của Hòa Yên và Hòa Hà cũng khéo léo nhu thuận, cũng không hề có tâm tư giảo hoạt gì đó, cho dù về sau bọn họ có sanh con dưỡng cái, khế ước bán thân cũng vẫn đang nằm trong tay của cô, cả gia đình của bọn họ còn đang ở tại Nguyên phủ, vậy thì cô còn lo lắng cái gì đây?"

"Ma ma!" Nguyên Nghi Chi cất cao giọng cắt ngang lời lải nhải của Tôn ma ma. Nàng luôn tôn trọng vị nãi nương này của mình, những năm qua Tôn ma ma đều một lòng một dạ lo nghĩ cho nàng, nàng rất biết ơn bà, chỉ là cái đề tài mà hai người vừa nhắc tới này sẽ dẫn tới sự tranh chấp đấu đá.

"Ta đều đã cho Hòa Yên và Hòa Hà tự các nàng chọn lựa người thích hợp, thêm một hai năm nữa sẽ gả các nàng đi, chuyện thu phòng cho lão gia đừng nhắc lại nữa."

Tôn ma ma thở dài, hết sức buồn phiền nhìn tới tiểu thư nhà mình, lại nói, "Tôi hiểu rõ trong lòng cô nghĩ cái gì, có người phụ nữ nào mà không mong mỏi có thể cầm sắt hài hòa cùng với phu quân của nàng của mình, toàn tâm toàn ý chỉ có nhau? Nhưng nếu như đó là gia đình bần hàn thì còn dễ nói, chứ là nam nhân trong một gia đình đại phú đại quý, thì mấy ai có thể làm được điều đó? Thay vì tiện nghi cho người khác, chi bằng nếu như đã tìm được người có thể tin tưởng thì hãy nắm bắt giữ lại."

"Ma ma!" Nguyên Nghi Chi cảm thấy thật phiền não. "Người đã quên chuyện của Tiểu Trịnh di nương rồi sao?"

Tiểu Trịnh di nương là di nương ở Nguyên phủ, đã từng là thiếp của Nguyên Bắc Cố, hơn nữa bà còn là nha hoàn của hồi môn đi theo chủ mẫu Trịnh thị Nguyên phủ, đã từng là nha hoàn tâm phúc của Trịnh thị, là một nha hoàn được tin cậy nhất nể trọng nhất, Tiểu Trịnh di nương cũng là nô tỳ hầu hạ ở nhà mẹ của Trịnh thị, cả nhà còn được ban cho họ "Trịnh", như vậy có thể thấy được Trịnh thị tin tưởng bà cỡ nào.

Chỉ là vị Tiểu Trịnh di nương này, vào thời điểm lần đầu tiên Trịnh thị mang thai, Trịnh thị vốn là để bà làm thông phòng cho Nguyên Bắc Cố, chờ Tiểu Trịnh di nương mang thai rồi sau đó sẽ lập tức đề bạt lên làm thiếp, thành di nương chính thức, đối với bà coi như là đã tận tâm chăm sóc, lúc ấy Chu thị mẹ của Nguyên Nghi Chi vẫn chỉ là một nha hoàn thông phòng, chưa được đề bạt lên.

Nhưng không hiểu tại sao Tiểu Trịnh di nương này lại bị ma quỷ xui khiến, không lâu sau đó không thể ngờ được bà lại hạ độc Nguyên Tu Chi con trai trưởng của Nguyên phủ. Nguyên Tu Chi mạng lớn không chết, sau đó con trai của Tiểu Trịnh di nương sinh lại ăn nhầm bánh ngọt có độc rồi chết, Tiểu Trịnh di nương đã vì vậy mà trở nên điên loạn, không lâu sau cũng bệnh mà chết.

Chuyện này đã trở thành Nhất Đại nghi án tại Nguyên phủ, có vài người hoài nghi mọi chuyện vốn là kế sách của chủ mẫu Trịnh thị bố trí, muốn sát hại Tiểu Trịnh di nương cùng con trai của bà sinh ra.

Nhưng Chu di nương nương mẹ đẻ của Nguyên Nghi Chi đã từng lén nói với Nguyên Nghi Chi đủ loại bí ẩn ở tại Nguyên phủ, theo phán đoán của Chu di nương nương, đúng thật là Tiểu Trịnh di nương có dã tâm quá lớn, muốn cho con trai của mình trở thành người thừa kế Nguyên phủ, mới dẫn đến kết cục bi kịch này.

Mà dựa vào thái độ làm người của chủ mẫu Trịnh thị Nguyên phủ để đánh giá thì bà quả thật cũng không phải là người khắc khe với tiểu thiếp và con của vợ kế, không đến nỗi đi cố ý hãm hại một nha hoàn tâm phúc của mình.

Có điều, Tiểu Trịnh di nương trước kia có lẽ đúng thật là trung thành, hiền lành có thể tin, nhưng lúc đó bà chỉ là nha hoàn Trịnh thị, nếu bà không trung thành với chủ tử mình thì sao bà có thể sống qua được những ngày tháng yên ổn. Nhưng khi bà biến hóa một cái trở thành di nương, địa vị của bà thay đổi thì tâm tư cũng đổi thay theo, lòng dạ con người luôn không dễ thỏa mãn, khi bà còn nghèo đến nỗi không có cơm ăn thì bà chỉ cầu xin một cái bánh màn thầu, nhưng sau khi bà đã có quá nhiều bạc, thì lúc này bà lại còn muốn có thêm cả vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.