Soái Ca Là Ông Chủ Kiêu Ngạo

Chương 13-2: Tôi với anh chỉ là gặp thoáng qua (2)




Vốn tưởng rằng mối quan hệ giữa cách cách và vương gia sẽ dần dần cải thiện, nào ngờ giữa đường chui đâu ra một vị Nhân Nhân tiểu thư, lại còn có thân thế lớn. Xem ra vương gia nhất định bị đoạt mất rồi. "Nhưng cách cách mới chính là Vương phi nơi đây nha."

Danh hiệu Vương phi này đối với Tần Minh Nguyệt nàng mà nói cũng chẳng quan trọng. Nàng cũng chưa từng nghĩ qua sẽ chạy theo những thứ vốn chỉ là hình thức bên ngoài ấy.

"Tiểu Thúy, mặc kệ là vương phi hay cách cách, ta cũng chỉ là một người bình thường. Làm vương phi cũng không có nghĩa là ta sẽ biến thành thần thánh đâu."

"Lời nói của cách cách quá cao thâm, Tiểu Thúy đúng thật là không thể hiểu được."

"Sống đơn giản vậy cũng tốt. Thôi không nói nữa, chúng ta mau đi ăn cơm." Ai thèm quan tâm cái gì vương gia, cái gì biểu muội chứ.

o0o

"Biểu ca, huynh đã đi đâu?" Vừa nhìn thấy Hách Liên Vũ, Thôi Nhân Nhân lập tức chạy tới ôm lấy cánh tay anh.

"Không phải muội nói mai mới đến sao. Như thế nào mà hôm nay đã xuất hiện ở đây rồi?" Hách Liên Vũ để mặc Nhân Nhân ôm lấy anh.

"Là muội muốn gặp biểu ca. Chẳng lẽ biểu ca không nhớ Nhân Nhân sao?" Thôi Nhân Nhân làm bộ như sắp khóc.

"Sao thế được chứ" Hách Liên Vũ hiểu được ý tốt của Hoàng thái hậu, nhưng biểu muội chính là biểu muội, anh không hề có tình cảm hơn mức huynh muội với cô.

"Vương gia, cơm trưa đã chuẩn bị xong." Một hạ nhân tiến lại cúi đầu nói.

"Ta biết rồi. Muội muội, chúng ta đi ăn cơm."

Nhìn bao sơn hào hải vị trên bàn, Hách Liên Vũ lại nhớ đến Tần Minh Nguyệt, không biết giờ nàng đã ăn cơm hay chưa, cũng không biết nàng đã ăn những gì. "Người đâu."

"Vương gia có gì phân phó?" Vương quản gia vội vàng chạy tới.

"Lấy vài món ăn mang đến hậu viện cho Minh Nguyệt cách cách đi."

"Vâng." Vương quản gia vội gọi một nha hoàn đang đứng quanh đấy.

Minh Nguyệt cách cách? Đó chẳng phải là nữ nhân xấu xí được biểu ca cưới về trước đây sao? Xem ra biểu ca cũng không thích nàng ta, nếu không sao đến giờ vẫn còn xưng hô là cách cách, ngay cả cơm cũng không cùng ăn, lại còn để nàng ở sống ở hậu viện. "Biểu ca, muội thật không hiểu vì sao Hoàng thượng bắt huynh cưới cô gái xấu xí ấy. Xấu như thế chẳng xứng với biểu ca chút nào."

"Hoàng mệnh khó tránh. Thôi đừng nói đến chuyện này nữa, muội mau ăn đi." Tuy ban đầu Hách Liên Vũ quả thật không cam tâm, dung mạo của anh dù gì cũng thuộc vào hàng khuynh quốc khuynh thành khó ai bì kịp, chẳng hiểu do đâu mà vương huynh bỗng nhiên lại đem vị cách cách xấu xí kia ban hôn cho anh. Nhưng dần dà, Hách Liên Vũ phát hiện ra một điều, tuy rằng Tần Minh Nguyệt không có khuôn mặt xinh đẹp nhưng bên trong cô lại toát ra một loại khí chất hơn hẳn những người khác. Có lẽ cái được và cái mất cũng đã bù trừ cho nhau.

Là cách cách xấu xí chứ gì? Đã có Nhân Nhân ta, ta sẽ chờ ngươi ngoan ngoãn rời phủ. Cho dù ngươi có là cách cách đi chẳng nữa, thì ta cũng là chất nữ của Hoàng thái hậu, là biểu muội của Hoàng thượng và Vương gia, huống hồ ta còn có dung mạo khiến nam nhân khuynh đảo, ngươi sao có thể so sánh chứ. Hừ, Thôi Nhân Nhân thầm tính trong lòng.

"Nhân Nhân, muội định ở đây bao lâu?" Hách Liên Vũ đặt đũa xuống, có vẻ anh ăn đã no.

Cái gì chứ? Mình vừa đến đã hỏi chuyện này, muội không những muốn ở đây mà còn muốn sống ở đây cả đời nha. "Biểu ca, không phải là huynh muốn đuổi muội chứ."

Hách Liên Vũ đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Thôi Nhân Nhân. "Sao có thể. Huynh chỉ tùy tiện hỏi thôi."

"Bởi vì hoàng cô lo rằng huynh phải cưới một nữ nhân xấu xí sẽ sinh khó chịu trong lòng, nên mới phân muội đến đây bầu bạn với biểu ca." Thôi Nhân Nhân tin rằng dù nàng không nói ra, Hách Liên Vũ cũng hiểu được.

"Ý tốt của mẫu hậu ta xin ghi nhận trong lòng, nhưng hiện tại vương phủ đã có Vương phi, biểu muội cũng không nên nhọc công." Hách Liên Vũ biết tính cách của Thôi Nhân Nhân, nàng ta đời nào chịu làm thiếp, huống chi anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn với vị biểu muội này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.