Soái Ca Là Ông Chủ Kiêu Ngạo

Chương 10-2: Công chúa nghèo khó (2)




Tần Minh Nguyệt hiểu được việc Hoàng thượng tứ hôn thì dù cho hai bên không muốn cũng không còn cách nào khác. 'Tứ hôn' chính là hoàng mệnh, chống lại hoàng mệnh thì không chỉ tài sản bị tịch thu mà cả nhà họ còn trở thành tội phạm bị truy giết. Ngẫm lại, thực nhanh quá, hôm nay đã là mười hai, ngày kia chẳng phải đã đến mười lăm rồi sao. "A mã, nhi nữ đã hiểu. Hoàng thượng tứ hôn, Minh Nguyệt không dám không nghe theo."

"Con gái ngoan, sau này con chính là Vương phi của Vĩnh Lạc Vương phủ, sẽ không còn là.. tiểu cách cách của Tần Vương phủ nữa, con nhất định phải cẩn trọng suy nghĩ. Xưa đã có câu gần vua như gần cọp, dù sao Vĩnh Lạc Vương gia cũng là con nhà đế vương, con làm việc phải cẩn thận, ngạch nương không yên lòng nhất chính là con đó." Tần phúc tấn ôm đứa con gái cưng vào lòng, đứa bé này từ nhỏ đã lớn lên trong lời bàn tán của mọi người, cho nên tính cách rất kiên cường, chính điều đó khiến Tần phúc tấn rất lo lắng.

"Ngạch nương, người hãy yên tâm." Tần Minh Nguyệt không biết nên nói gì để an ủi Tần phúc tấn. Nàng vốn đã biết chuyện này chẳng khác nào nhảy vào hang cọp, hoặc là tan xương nát thịt, hoặc là ân - sủng song toàn. Điều này không chỉ quan hệ đến chuyện sống chết của nàng mà còn kéo theo cả vinh nhục của Tần Vương phủ, có thể nói là trách nhiệm trọng đại.

Đến rồi hôm nay, Tần Vương phủ giăng đèn kết hoa, nơi nơi đều treo đèn lồng báo hỷ đỏ chót.

"Tiểu Thúy, mau đi xem cách cách chuẩn bị đến đâu rồi, kiệu hoa của Vương gia cũng sắp đến rồi đó." Dẫu hôm nay là ngày vui, nhưng Tần phúc tấn luôn cảm thấy lo lắng trong lòng.

"Cách cách, Phúc tấn sai em đến xem người thế nào, kiệu hoa của Vương gia cũng sắp tới nơi rồi."

"Xong rồi đây." Không phải chỉ là đội mũ phương rồi đến choàng khăn quàng vai sao? Chuyện này chẳng khó khăn, nàng đã sớm chuẩn bị xong rồi. Tần Minh Nguyệt không muốn lãng phí thời gian còn lại, hơn nữa quyển sách cũng chỉ còn vài trang nên nàng liền nhân lúc này đọc cho hết.

"Trời ạ, cách cách. Bây giờ là lúc nào rồi mà người còn ngồi đọc sách thế này." Gả cho chính là nam tử tuấn mỹ nhất kinh thành này, bất luận là ai cũng còn mừng không kịp, thế mà cách cách nhà ta lại làm như chẳng có chuyện gì. Tôi là kẻ đi theo người mà đã kích động muốn chết, xem ra đúng là hoàng đế còn chưa vội mà thám giám đã lo lắng đến chết mất rồi.

"Được rồi, được rồi, Tiểu Thúy bà bà." Tần Minh Nguyệt buông quyển sách trên tay, nàng đương nhiên đã xem xong nếu không làm sao có thể bỏ xuống đây.

"Cách cách à, mũ phượng và khăn quàng này vận trên người cách cách là hợp nhất, liệu còn ai có thể xinh đẹp hơn cách cách nhà chúng ta chứ. Người cùng Vĩnh Lạc Vương gia quả thực là trời sinh một đôi." Tiểu Thúy nàng từ nhỏ đã đi theo cách cách, cách cách cũng chưa bao giờ coi nàng là người ngoài.

"Cái gì mà trời sinh một đôi chứ. Lý nào lại có một nam nhân thích nữ nhân xấu xí. Ta tin Vĩnh Lạc Vương gia kia cũng không ngoại lệ." Tần Minh Nguyệt lẩm bẩm nói qua màn sa mỏng.

Mấy năm trước, vết bớt trên mặt cách cách đã dần biến mất, hà cớ gì cách cách vẫn muốn mang khăn che mặt giả làm người xấu xí. Chuyện này Tiểu Thúy cũng không rõ. "Cách cách, người rõ ràng vô cùng xinh đẹp, Tiểu Thúy không hiểu được vì sao người bằng lòng để người ta gọi là cô gái xấu xi."

"Ha ha, đẹp cũng tốt, mà xấu cũng tốt. Dù sao cũng chỉ là vẻ bề ngoài, mà đó cũng chẳng phải là điều ta muốn." Trong lời nói của Tần Minh Nguyệt dường như có chứa đựng tâm tư.

Cách cách của chúng ta luôn nói những lời khiến người ta nghe không hiểu, "Dạ. Cách cách, kiệu hoa cũng sắp đến, để em xem người còn quên gì không."

"Cái gì cũng có thể quên, chỉ cần không quên đem theo em là được rồi." Đối với Tần Minh Nguyệt mà nói, Tiểu Thúy giống như người thân của nàng. Lần này nàng đến Vĩnh Lạc phủ, may mắn có Tiểu Thúy theo cùng, điều này cũng khiến Minh Nguyệt bớt sầu não. Ít ra ở nơi xa lạ ấy còn có người hiểu nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.