Sở Vương Phi

Chương 86: Bạc đầu giai lão (2)




Sáng sớm, lầu cuối Geel quốc tế, bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc.

Tất cả các thư ký đều hoảng loạn, cũng không biết thế nào mấy ngày này tổng giám đốc cứ tức giận, làm hại bọn họ không dám đến gần phòng làm việc trong phạm vi ba thước, chỉ sợ sơ ý sẽ trở thành vật hy sinh.

“Pha cà phê như thế nào vậy hả? Vừa đắng vừa chát, các người lãnh tiền lương của tôi, lại làm những chuyện như vậy sao?”

Bất ngờ, từ bên trong phòng làm việc truyền ra tiếng sư tử rống giận điên cuồng, mười giây đồng hồ sau, một thư ký như hoa như ngọc khóc chạy ra khỏi phòng làm việc.

Ái chà, bí thư trưởng là người rất có lai lịch, mặc dù dáng dấp không được tính là cực xinh đẹp, khí chất cũng phi phàm hơn các phụ nữ khác. Cứ thở dài, tiếp tục như vậy làm sao có thể làm việc đây? Nhưng Đinh Chi Thành không có ở trong công ty, ngoại trừ anh ra, cả Geel quốc tế không tìm ra người thứ hai dám vuốt râu sư tử giận.

“Sao vậy? Là ai làm cho Ailie xinh đẹp dịu dàng của chúng ta lại than thở như vậy, nói cho tôi biết, tôi nhất định giúp mọi người dọn dẹp người đó.”

Ailie vừa ngẩng đầu, đối với nụ cười nhẹ vẫn giữ như cũ, tuấn nhã nho nhã dịu dàng, cuối cùng đã nhìn thấy cứu tinh rồi.

“Chi Thành, anh trở về thật là tốt.”

Nếu là bình thường, Ailie nhất định sẽ vì Đinh Chi Thành tán dương mà mừng rỡ không thôi, nhưng bây giờ cô đâu còn ý định đó, để cho anh vội vàng tắt lửa thì tương đối quan trọng hơn.

“Như vậy à? Không sao, để tôi vào xem một chút.”

Nghe Ailie miêu tả, khuôn mặt tươi cười của Đinh Chi Thành vẫn không hề thay đổi, ngược lại có nhiều phần đùa giỡn hơn, nhún vai một cái, các thư ký xinh đẹp đều đưa mắt nhìn anh đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

“Rầm” Lại một xấp văn kiện bị tâm tình không tốt của người đàn ông dùng sức ném xuống đất, văn kiện dày trong nháy mắt bị bay tán lạc.

“Đồ vô dụng, đồ như vậy mà cũng dám giao ra đây, đúng là một đám ngu xuẩn.”

Một cái đập vào bàn gỗ làm việc, khẽ chấn động bàn làm việc mấy cái, Hạ Vũ Hi không vì Đinh Chi Thành đi vào mà thu lại cơn giận của mình một chút nào.

Đinh Chi Thành cũng đã tập thành thói quen rồi, đi lên trên dọn dẹp đống văn kiện bị Hạ Vũ Hi ném xuống, lại không ngờ nhìn thấy nhìn thấy một đôi chân trắng sữa trên ghế salon, vẫn còn đung đưa.

Thì ra là không chỉ có một mình anh là nhìn thấy lửa giận của Hạ Vũ Hi, thấy Tống Mẫn Nhi vẫn thoải mái vùi ở trên ghế salon ăn quà vặt đọc sách manga, cứ để tùy ý để mảnh vụn quà vặt rợi xuống trên ghế salon sang trọng của Hạ Vũ Hi, hoàn toàn đem cơn thịnh nộ không đáng lo lắng của Hạ Vũ Hi để xuống.

Mặc dù anh đã nghe nói trước về tính tình của Tống Mẫn Nhi, thái độ hoàn toàn thay đổi, hôm nay tận mắt chứng kiến anh mới tin là thật, đồng thời anh cũng thật hâm mộ được xem cô bé còn nhỏ tuổi này có khí chất như thế nào, dù sao, dám tấn công trực diện với Hạ Vũ Hi đại nhân đều có thể chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

“Sao cậu lại dẫn con bé đến đây hả?”

Từ sắc mặt Hạ Vũ Hi có thể nhìn thấy rõ, đại khái Đinh Chi Thành có thể suy đoán được lửa giận của anh, bởi vì chuyện kia không liên quan đến mình mấy, càng không quan tâm đến tiểu công chúa.

“Đừng nói nữa.”

Thân thể nặng nề tựa vào lớp da bên trong, Hạ Vũ Hi lần nữa cau chặt chân mày lại, tên tiểu quỷ này không chỉ có đối địch với anh ở khắp nơi, còn bất thình lình vạch trần anh hại anh mấy lần ở trước mặt Tống Khuynh Vân nhận lấy thất bại. Nếu không dẫn con bé theo bên mình, khó bảo toàn con bé sẽ thừa dịp thời điểm không có anh mà nói những gì với Tống Khuynh Vân, thậm chí có thể trực tiếp mang Tống Khuynh Vân đi cũng nên.

Mấy ngày cùng nhau đấu trí, Hạ Vũ Hi hoàn toàn tin tưởng, ác ma năm tuổi này tuyệt đối rất có năng lực.

“Ông sợ tôi đem chuyện độc ác trước kia của ông nói ẹ biết, mới đem tôi vây chặt trong tầm phạm vi mà ông có thể quan sát được có đúng không.”

Tống Mẫn Nhi vẫn trầm mặc đột nhiên chán nản mở miệng, chu cái miệng sáng loáng tràn đây châm chọc đầy châm biếm, làm cho Đinh Chi Thành rất giật mình.

“Chẳng qua tôi khuyên ông, thay vì cứ muốn giấu giếm như thế, sao không nghĩ kỹ đến việc nếu như mẹ nhớ ra tất cả mọi chuyện, ông phải đối phó như thế nào.”

Nhìn thấy Hạ Vũ Hi giận xanh cả mặt, Tống Mẫn Nhi nhảy xuống ghế salon, xoay người đến phòng rửa tay dành riêng cho Hạ Vũ Hi.

“Đây, đây thật sự là Mẫn Nhi?”

Đinh Chi Thành kinh ngạc, thiếu chút nữa đã không tìm được đầu lưỡi của mình, cô chỉ mới nói hai câu đã hoàn toàn chinh phục anh. Nếu như vun trồng tốt, cùng sự thông minh và năng lực của cô e rằng sẽ vượt xa mình cùng với Hạ Vũ Hi.

“Chỉ là cô bé nói không sai, cậu tính giấu diếm như vậy có được không? Bác sĩ không phải đã nói chỉ cần khối máu trong đầu Khuynh Vân tiêu tán, tùy lúc cô có thể nhớ ra tất cả.”

Xoay người ngồi đối diện vào chỗ Hạ Vũ Hi ngồi, điểm này anh vẫn tán thành đúng như lời của Tống Mẫn Nhi nói, lại thấy Hạ Vũ Hi phiền não gãi mái tốc mềm mại thành tóc xù rối loạn, vốn chau chặt chân mày càng chặt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.