Sở Vương Phi

Chương 51: Vô tranh sơn trang (3)




Ra khỏi bệnh viện, ánh mắt trời chói mắt khiến Hạ Vũ Hi không tự chủ giơ tay lên chống đỡ, ngay sau đó lấy điện thoại di động ra, nhấn mã số quen thuộc.

“Này, Chi Thành, hãy giúp tôi điều tra việc này.”

Tắt máy, Hạ Vũ Hi nheo đôi mắt sắc bén lại, bước chân vội vã rời đi…

*********

“Khuynh Vân, có chuyện này tôi phải nói cho cô biết, nhưng mà cô ngàn vạn lần đừng để bị kích động đó.”

Thần sắc Lạc Tử Thuần nặng nề kéo Tống Khuynh Vân xuống, vài lần muốn nói lại không thể nói ra được chữ nào.

Ngược lại, sáng sớm Lạc Tử Quân toát mồ hôi lạnh khi bị cô gọi trở về để giải quyết tình huống khẩn cấp. Đánh chết anh cũng không tin, người chị không sợ trời không sợ đất lại có một ngày chẳng thể mở lời.

“Chị, chớ do dự, sớm muộn cũng phải nói rõ cho cô ấy biết.”

Ngồi bên cạnh Tống Khuynh Vân thư thả, mặc dù bộ dáng còn rất mệt mỏi, nhưng giọng lại rất nghiêm túc, làm cho Tống Khuynh Vân cứ khẩn trương không hiểu.

“Tử Thuần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tống Khuynh Vân nhíu mày hỏi.

“Là…” Lạc Tử Thuần nhắm mắt lại, dứt khoát nói rõ toàn bộ ra, “Chao ôi, chính là không nhìn thấy Mẫn Nhi, trước mắt vẫn không thấy xảy ra chuyện gì?”

Một giây, hai giây, ba giây…

Ước chừng im lặng được mười giây, Lạc Tử Thuần mở một con mắt ra, tò mò nhìn về phía Tống Khuynh Vân, vốn muốn cô có thể biểu hiện ra nhiều phản ứng, thật không nghĩ lại thấy cô im lặng..

Chỉ thấy, cô mở to cặp mắt, cánh môi hé mở khẽ run căng thẳng, trong nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt, giống như người mất hồn.

Bàn tay Lạc Tử Quân đặt lên trên bả vai thon gầy của Tống Khuynh Vân, truyền đến cơ thể hơi ấm.

“Mẫn Nhi, Mẫn Nhi, con gái của tôi, bảo bối của tôi…”

Nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống lớn chừng bằng hạt đậu, Tống Khuynh Vân khóc không thành tiếng, thần trí hoang mang hoảng sợ, chỉ có thể nắm chặt ống tay áo của Lạc Tử Quân, không biết làm sao, bộ dạng mất hồn không ngừng, làm anh chị em nhà họ Lạc không khỏi đau lòng…

“Được rồi được rồi, đừng khóc,” Lạc Tử Quân nhíu mày một cái, ôm cô vào trong ngực, vỗ lưng nhẹ nhàng dỗ dành, “Đừng vội, chuyện còn chưa điều tra rõ mà, chớ có tự làm hù dọa mình nữa.”

“Đúng đúng, Mẫn Nhi thông minh như vậy, nhất định con bé không có việc gì đâu.”

Một câu nói của Tống Khuynh Vân làm thức tỉnh Lạc Tử Quân, cô đột nhiên ngồi thẳng dậy, bị sức mạnh to lớn kéo chặt Lạc Tử Thuần liền làm cho cô cau mày lại.

“Chị, hãy đem kể lại sự việc xảy ra nhớ lại thêm một lần nữa đi, không nên bỏ qua chi tiết nhỏ nào.”

Vỗ nhẹ vào đôi tay run rẩy của Tống Khuynh Vân, Lạc Tử Quân nhìn cô liền triển khai nụ cười an tâm, ngay sau đó nghiêm túc hỏi bà chị, cau mày suy nghĩ sâu xa.

“Chuyện là như vậy, Mẫn Nhi hôm nay không cẩn thận bị sát thương, tôi liền đến bệnh viện xem con bé.” Lạc Tử Thuần cố ý che giấu việc xảy ra sáng sớm nhìn thấy mà ghê, “Cung Mạt Lỵ nói cho tôi biết Mẫn Nhi ở sát vách phòng bệnh, ai biết khi tôi đẩy cửa vào, đã thấy má Trương hôn mê nằm ở trên giường bệnh, đã không nhìn thấy bóng dáng Mẫn Nhi…”

“Mẫn Nhi, nhất định Mẫn Nhi đã bị người ta bắt cóc rồi, Mẫn Nhi…”

Nước mắt đứt quãng như chuỗi ngọc, khóc thành lệ, Tống Khuynh Vân không chút nghĩ ngợi liền xông ra theo hướng bên ngoài, Lạc Tử Quân ngồi bên cạnh cô nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cô lại.

“Anh buông tôi ra, tôi muốn đi cứu Mẫn Nhi.” Tống Khuynh Vân tức giận trừng mắt về phía hắn, ra sức giãy giụa.

“Cứu con bé? Cô muốn đi đâu cứu?” Bất luận Tống Khuynh Vân vừa đánh vừa đá thế nào, Lạc Tử Quân đều không chịu buông tay ra, ôm chặt cô vào trong ngực, để cho cô phát tiết.

“Buông ra, buông ra, a-”

Đột nhiên ngưng giãy giụa, thân thể Tống Khuynh Vân mềm nhũn ngã vào trong ngực Lạc Tử Quân.

Đôi mắt nâng lên sâu thẳm, Lạc Tử Quân thấy Lạc Tử Thuần hướng con dao giơ giơ lên về phía anh, thì ra cô thấy Tống Khuynh Vân đã hoàn toàn mất đi lý trí, liền đánh cô bất tỉnh để bớt đi nhiều việc.

“Chị, có nhận được bất kỳ điện thoại hay tin tức gì không?”

Đặt Tống Khuynh Vân an ổn ở trên giường nghỉ ngơi, Lạc Tử Quân thu lại vẻ mặt đùa bỡn, nghiêm túc suy nghĩ. Theo như lời chị nói, lúc đó Hạ Vũ Hi đang ở phòng bệnh sát vách, ở trước mặt Diêm La lại có gan dám trói người, xem ra chuyện này không đơn giản.

“Không có, chị mới vừa liên lạc với Hạ Vũ Hi kia, bên hắn cũng không có một chút tin tức nào!”

Lạc Tử Thuần cũng vội vàng, vừa nghĩ đến giờ phút này Mẫn Nhi không biết ở nơi nào, gặp phải chuyện gì, làm lòng cô như lửa đốt.

Không phải vì tiền, như vậy…

“Chăm sóc tốt cho Khuynh Vân, em đi ra ngoài một chút.”

Ánh mắt Lạc Tử Quân đột nhiên chợt lóe, dường như đã nghĩ ra điều gì, như một trận gió xoay người rời đi, điều khiển xe thể thao biến mất trong hậu viên nhà họ Lạc.

Chương 41: Tiểu Hắc bỏ ở vùng đất hoang.

“Ư…”

Khó khăn để mở đôi mát ra, lại thấy một màu đen tối sầm, vết thương trên trán truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, Tống Mẫn Nhi cau chặt chân mày lại.

Giật giật tay chân, Tống Mẫn Nhi phát hiện tay của mình đã bị trói ra sau lưng ở phía sau, chỉ vừa hơi cử động, thì sợi dây liền ma sát vào cổ tay của cô truyền đến cảm giác đau rát.

Đây là nơi nào? Sao tôi lại ở chỗ này? Ba đâu? Mẹ đâu?

Lộ ra dưới miếng vải đen che mắt, Tống Mẫn Nhi ngẩng đầu nhìn thấy loáng thoáng ánh sáng, xem chừng hiện tại là ban ngày. Mặc dù cô thông minh tuyệt đỉnh nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, đột nhiên bị bắt cóc, trong lòng Mẫn Nhi dâng lên cảm giác sợ hãi.

Một tiếng ken két, Tống Mẫn Nhi nghiêng đầu lắng nghe, cửa gỗ bị đẩy ra, truyền đến tiếng bước chân nặng nề.

“Tiểu quỷ, ăn đi.”

Giọng người đàn ông thô kệch, không nhịn được đem toàn bộ đồ ăn ném trên đùi của cô. Trong khoảnh khắc, Tống Mẫn Nhi ngửi thấy mùi thức ăn.

“Chú, chú trói con, sao con ăn được chứ?”

Nghe tiếng bước chân của người đàn ông rời đi, Tống Mẫn Nhi cuống quít há mồm, cô không thể để cho ông đi, bây giờ còn phải biết rõ từ trong miệng ông nơi đây là đâu nữa.

Nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông dừng lại, từ từ bất động, Tống Mẫn Nhi lần nữa há miệng thuyết phục.

“Chú ơi, con chỉ là một đứa trẻ, chú hãy thả con ra đi, dù sao con chạy cũng không thoát. Con biết rõ các chú cũng chỉ vì muốn tiền, con đói bụng lắm rồi, đối với các chú mà nói cũng chẳng hề tổn thất gì, có đúng không!”

Đè nén sợ hãi trong lòng xuống, Tống Mẫn Nhi nhanh chóng chuyển động đầu nhỏ, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vết bẩn lên, bày ra một bộ dáng của con nhóc đáng thương.

Người đàn ông chần chờ một chút, nhìn lại cô một chút, Trương Nhâm là người không thể nào chống cự được với khuôn mặt nhỏ nhắn đó, cuối cùng ngồi chồm hổm bên cạnh cô, cởi sợi dây trói chặt cô ra.

Vận động cánh tay tê cứng một chút, Tống Mẫn Nhi không tháo miếng vải che kín mắt lên cao.

Lục lọi một vòng trên mặt đất, mò tới thức ăn liền cười híp mắt, lắp đầy cái bụng đã sớm trống rỗng của cô.

“Chú, chỉ một mình chú trông chừng tôi sao?”

Vừa nhét đồ ăn vào trong miệng, vừa xem như không có chuyện gì xảy ra mà cứ hỏi thăm, Tống Mẫn Nhi cùng ông trò chuyện cùng câu được câu không.

“Chú ơi, đồ ăn này thật khó ăn, chú ơi, chú có thể giúp con mua chút chocolate được không?”

Nhíu mày một cái, Tống Mẫn Nhi phun ra một nửa thức ăn gì đó đi.

“Có ăn đã là không tệ rồi, còn bắt bẻ nữa, nơi này là vùng núi hoang vu, trước khi đi ta đã liệu mua trước ày đó.” Người đàn ông giống như không nhịn được.

Vùng núi hoang vu? Dưới ánh mắt bị miếng vải đen che kín chợt lóe sáng, Tống Mẫn Nhi không xem thường từng lời nói của ông.

Xem ra cô đã cách rất xa nội thành, nghĩ đến việc chạy trốn của mình quả thật không có khả năng, nên làm gì bây giờ?

“Chú, con còn muốn hỏi…”

Tống Mẫn Nhi nâng đầu nhỏ lên, cố đánh nhiều tính hiệu qua lời nói, không ngờ, đột nhiên có một sức mạnh nhéo vào cổ, dùng sức quét mắt khắp người cô.

“Tiểu quỷ, mày và thằng cha chết tiệt của mày quả là quỷ quái như nhau, đầu óc thông minh làm sao!”

Tống Mẫn Nhi bị đá vào bắp chân, đột nhiên đôi mắt nhìn được ánh mặt trời liền không thấy thoải mái lắm, miễn cưỡng nhìn ánh sáng phản chiếu gương mặt đẹp đẻ của người đàn ông bên cạnh, lại liếc nhìn đám đàn ông thô kệch đứng ở phía sau, nói vậy đây chính là kẻ cầm đầu bọn họ.

“Khụ khụ… Khụ khụ…” Thở không được, thật khó chịu.

“Đại ca, nếu không buông tay, tiểu quỷ sẽ mất mạng đó.”

“Sớm muộn cũng mất mạng, nhưng không phải bây giờ.”

Người đàn ông đột nhiên buông cánh tay ra, Tống Mẫn Nhi liền gã xuống một đống phế phẩm bỏ hoang, thở dốc khó khăn, tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ, giữa cảnh mông lung cô nghe được tiếng cười điên cuồng mờ ám của người đàn ông…

Mắt tối sầm, liền bị mất đi tri giác lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.