Sở Vương Phi

Chương 17: Không cốc U lan




“Tổng giám đốc Thẩm, đây là bản kế hoạch của chúng ta lần này, hi vọng có thể cùng quý công ty hợp tác, xin mời ông xem qua.”

Đặt một xấp tài liệu dầy giao ra trước mặt Thẩm Chính Hạo, Đinh Chi Thành khóa chặt chân mày, nhìn chằm chằm vào màn ảnh khổng lồ, giải thích cặn kẽ về những mấu chốt trong nội dung thiết kế của các đề án đưa ra..

Tập đoàn Thịnh Thiên, là một trong công ty nổi danh có đủ bản lãnh để vượt qua các công ty quốc tế khác để cùng đứng ngang hàng với Geel quốc tế, và chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất. Trước kia, hai bên vẫn chưa từng có dịp tiếp xúc với nhau, nhưng kể từ khi vị tổng giám đốc tiếp nhận tập đoàn Thịnh Thiên vừa từ nước ngoài trở về, chỉ gần hai tháng, đã đoạt đi nhiều khách hàng lớn của bọn họ.

Cho nên, nếu như có thể trở thành bạn của họ, đối với Geel quốc tế mà nói, đúng là một bước sải cực đại, đây cũng chính là mục đích chủ yếu mà Đinh Chi Thành an bày cuộc hội nghị này vào ngày hôm nay.

Vậy mà, bất kể hắn có giải thích tuyệt vời đến thế nào, dường như vẫn không hấp dẫn được ánh mắt của Thẩm Chính Hạo, ngược lại.

Từ khi vừa vào cửa, Thẩm Chính Hạo liền tỏ ra đăm chiêu, cứ tập trung vào trong góc nhỏ mà Tống Khuynh Vân đang chuyên tâm ghi chép, có khi thì cau mày, có khi thì suy nghĩ sâu xa, hoàn toàn không nghe được những lời thuyết minh của Đinh Chi Thành.

“Tổng giám đốc Thẩm,…”

Đinh Chi Thành lúng túng liền ho hai tiếng, liếc mắt nhìn Hạ Vũ Hi một cái, sắc mặt liền tái xanh, vầng trán toát mồ hôi lạnh.

“Chi Thành, xem ra tổng giám đốc Thẩm đối với bản kế hoạch của cậu cũng không cảm thấy hứng thú lắm.”

Cười lạnh, Hạ Vũ Hi khẽ động bờ môi mỏng hấp dẫn, đáy mắt phát ra tia sáng lạnh lùng, đang quan sát tỉ mỉ nhìn theo bản kế hoạch thật dầy đang dùng sức ném ở trên bàn.

Tiếng vang lớn cuối cùng đã kéo thần trí của Thẩm Chính Hạo trở về, cũng không biết Tống Khuynh Vân chính là người vợ mới cưới của Hạ Vũ Hi, Thẩm Chính Hạo nhíu mày, không hiểu vì sao hắn đột nhiên lại phát hỏa lớn như vậy.

“Dường như tổng giám đốc Thẩm đối với thư ký của tôi có vẻ hứng thú nhiều hơn.”

Cười tà mị, Hạ Vũ Hi nâng đầu Tống Khuynh Vân đang rủ thấp xuống, thô bạo kéo thân thể mềm mại của cô vào trong ngực.

“Làm gì nghiêm trọng vậy tổng giám đốc Hạ, tôi chỉ cảm thấy là…” Thẩm Chính Hạo hạ thấp ánh mắt xuống, lạnh lùng dõi theo bàn tay thô lỗ của hắn, “Cô ấy, rất giống một người bạn cũ của tôi.”

“Ha ha…” Càng châm biến hơn, mặt Hạ Vũ Hi tràn đầy giễu cợt, “Tổng giám đốc Thẩm nói bạn cũ, không phải là bạn giường chứ.”

Hung hăng châm chọc vào nội tâm của Tống Khuynh Vân, trong mắt hắn cô dường như bẩn thỉu đến kinh khủng như vậy sao, nhắm chặt mắt lại, không muốn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng độc ác của hắn.

“Bạn giường?” Thẩm Chính Hạo lặp lại, nheo lại đôi mắt sâu thẳm, dâng lên vẻ không vui, “Mỗi lần tổng giám đốc Hạ nói chuyện đều khôi hài như vậy sao?”

Bọn họ đã sẵn sàng giương súng chiến đấu, nhìn chằm chằm vào nhau. Mặt Đinh Chi Thành trở nên đen sẫm, ai có thể nghĩ đến, hai tổng giám đốc đứng đầu hai công ty lại như hai đứa bé đấu khẩu cùng nhau, chỉ là cả người Thẩm Chính Hạo tỏ ra khí thế cao quý không thua gì với Hạ Vũ Hi, thật là làm cho hắn phải mở mang tầm mắt.

“Nếu tổng giám đốc Thẩm không có hứng thú hợp tác với chúng tôi, Chi Thành, tiễn khách.” Hạ Vũ Hi nghiêm mặt hạ lệnh đuổi khách.

“Rất hợp ý tôi.”

Thẩm Chính Hạo hừ lạnh bất cần, nhưng trước khi rời đi liền đi tới trước mặt của Tống Khuynh Vân, thu hồi vẻ lạnh lùng, xuất hiện vẻ dịu dàng hiền từ kì lạ.

“Không biết Tống tiểu thư, có thể nể mặt cùng ăn một bữa cơm không?”

Không biết làm thế nào, Tống Khuynh Vân nhìn vẻ mặt ôn nhã của Thẩm Chính Hạo, lại liếc thấy vẻ mặt tức giận của Hạ Vũ Hi đang trừng mắt nhìn cô, trong bụng nhất thời kinh ngạc, phải làm thế nào với hai người kia?

“Cám ơn tổng giám đốc Thẩm, tôi nghĩ là…” Tống Khuynh Vân cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt tức giận của Hạ Vũ Hi, hèn nhát mở miệng, “Không cần đâu.”

“Không thì cô cứ tới tập đoàn Thịnh Thiên của tôi làm việc, tốt hơn là bị cấp trên điên cuồng nóng nảy ở đây ngược đãi.”

Thẩm Chính Hạo vẫn không chịu từ bỏ, thậm chí nói lời kích động, còn tiến lên một bước nắm lấy hai tay của cô.

“Điên cuồng nóng nảy?” Hạ Vũ Hi tức giận mà nghiến răng, hắn không thể kìm chế được hai tay của mình liền vung lên, “Thật cám ơn tổng giám đốc Thẩm đã quan tâm, tôi cư xử với cô vợ tôi như thế nào, còn chưa tới phiên anh để ý đến.”

Hạ Vũ Hi cố ý nhấn mạnh hai chữ “cô vợ”, nắm bả vai Tống Khuynh Vân thật chặt, trừng mắt nhìn Thẩm Chính Hạo khiêu khích.

Dùng ánh mắt dò hỏi Tống Khuynh Vân, chỉ thấy Tống Khuynh Vân nhút nhát gật đầu, Thẩm Chính Hạo giận quá hóa cười.

“Thì ra lời đồn là thật, Tống tiểu thư, tôi thật tiếc thay cô không phải chịu đựng như vậy.” Thẩm Chính hạo khinh miệt liếc nhìn về phía Hạ Vũ Hi.

“Anh -”

Còn chưa nói ra miệng, quả đấm của Hạ Vũ Hi đã dán lên gò má của Thẩm Chính Hạo, dùng lực mạnh làm cho Thẩm Chính Hạo liền lùi đi vài bước, thật vất vả mới ổn định lại bước chân. Nữa lúc ngẩng đầu lên, khóe miệng đã thấm ra tia máu.

“Trời ơi!” Trong nháy mắt, không dám tin được liền thét lên chói tai, Tống Khuynh Vân không thể nào tưởng tượng được là hắn sẽ ra tay đánh người.

Chỉ là, không ngừng kinh sợ một lúc.

Thẩm Chính Hạo ổn định thân thể, cũng không chút do dự đánh trả hắn một quyền, quả đấm cứng như sắt rơi vào ngực của Hạ Vũ Hi, bị chấn động hắn liền thở dồn dập hổn hển.

“Dừng tay, xin đừng đánh lại mà.”

Kinh hãi chạy đến bên cạnh Hạ Vũ Hi, Tống Khuynh Vân lạnh lùng nhìn Thẩm Chính Hạo rống giận, cô đau lòng đỡ lấy cánh tay của Hạ Vũ Hi, bảo vệ hắn ở phía sau, sợ rằng Thẩm Chính Hạo lại làm tổn thương hắn nữa.

“Tổng giám đốc Thẩm, chuyện của tôi với chồng tôi, hãy để chúng tôi tự mình xử lý, hôm nay không tiện tiếp đãi, mời anh trở về cho!”

Tất cả suy nghĩ đều đặt vào người của Hạ Vũ Hi, Tống Khuynh Vân không rảnh bận tâm đến ánh mắt đau đớn chợt léo lên trong mắt của Thẩm Chính Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.