Sở Vương Phi

Chương 14: Cuộc sống nơi địa lao




“Đừng, đừng mà Vũ Hi, cầu xin anh, đừng mà!”

Phòng hóa trang vắng vẻ, Tống Khuynh Vân mang theo tiếng khóc nức nở cùng với tiếng cầu xin ở trong đó.

Cô bị Hạ Vũ Hi kìm chặt ở trên sàn nhà lạnh lẽo, cưỡng bách cô nhìn thẳng vào thân thể trần trụi của hắn, cảm nhận phái nam nóng bỏng của hắn ở dưới bụng của cô.

A.

Chiếc áo cưới sang trọng quý báu, chỉ trong nháy mắt biến thành mảnh vải rách trong tay Hạ Vũ Hi, Tống Khuynh Vân sợ hãi liền kêu lên, muốn tìm cách che lại chiếc áo lót màu tuyết trắng trên thân thể, liếc thấy khóe mắt Annie từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại di động ra, điều chỉnh video nhắm về phía cô đang bối rối.

“Vũ Hi, tôi cầu xin anh, đừng mà, đừng làm vậy, anh có thể đi tìm người phụ nữ khác.”

Muốn che đậy, lại bị hắn bắt được đôi tay gầy yếu, căn bản Tống Khuynh Vân vô lực giãy giụa, mặt chỉ có thể đỏ bừng, nước mắt rơi đầy khuôn mặt, cô cố cầu khẩn quan sát kẻ đàn ông bạc tình.

“Đừng sao? Cô dùng trăm phương ngàn kế chỉ muốn gả cho tôi, không phải vì muốn trở thành người phụ nữ ở trên giường của tôi sao?”

Hạ Vũ Hi khẽ nhíu mày, phần bụng vọt lên một cỗ dòng nước ấm, đáng chết. Lần đầu tiên nhìn thấy nửa thân trần của phụ nữ liền có cảm giác, hắn không thể không thừa nhận cô rất mê hoặc, da thịt gần như trong suốt. Khi hắn nhìn kỹ vào sắc hồng được che kín, hai chân thon dài cân xứng cứ vô tình giãy dụa, càng thêm kích thích dục vọng trong hắn.

Tống Khuynh Vân đau khổ liền nhắm chặt hai mắt, đây là tất cả những gì mà cô quyết định gả cho hắn, dự liệu được chuyện này sẽ xảy ra, nhưng mà.

“Cầu xin anh, đừng làm vậy mà. Mẹ và Vũ Nhược đều ở ngoài cửa, cầu xin anh đừng nên ở chỗ này mà hạ nhục tôi mà?”

Cô không dám tưởng tượng được, làm thế nào để đối mặt với họ ở ngoài cửa kia, chỉ có thể cầu xin hắn.

“Hạ nhục ư? Cô cho rằng một người vợ đang làm nghĩa vụ của mình là nhục ư?”

Tròng mắt nheo lại đầy nguy hiểm, Hạ Vũ Hi duỗi bàn tay ra một cái, mảnh vải cuối cùng che đậy thân thể của cô, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành mảnh vải rách, thân thể hoàn mỹ hoàn toàn hiện ra trong đáy mắt của hắn.

Thô bạo hôn lên bờ môi của cô, dùng sức kẹp chặt, Hạ Vũ Hi hôn lên chiếc cổ trắng mịn của cô, tiếp theo là làn da trắng như tuyết ở ngực cô cũng in đầy dấu vết của hắn.

Hạ Vũ Hi khẽ đứng dậy, vui vẻ thưởng thức kiệt tác của mình, cũng khẽ tránh thân thể ra, để cho Annie chụp lấy thân thể phóng đãng của cô, để nhìn cho rõ ràng hơn một chút.

“Vũ Hi, cầu xin anh, đừng mà, không nên ở chỗ này, tôi cầu xin anh đó.”

Nước mắt không ngừng chảy xuống, Tống Khuynh Vân chỉ có thể bất lực nghiêng đầu cầu xin, cảm giác trái tim càng ngày càng lạnh như băng.

Không hề báo động trước, vật lớn của hắn liền chui vào tấm thân xử nữ của cô, không hề có chút thương tiếc, một cái động thân liền xỏ xuyên qua chướng ngại thuần khiết kia.

“A, đau quá, đừng mà, đừng làm vậy -”

Cơn đau bị xé rách, đau đến tận trong nội tâm, Tống Khuynh Vân cứ kêu gào ở trong cổ họng. Quả thật không cách nào tưởng tượng được, lần đầu tiên của cô và hắn lại ở hoàn cảnh như vậy, dưới tình huống xảy ra như vậy.

Đáng chết, Hạ Vũ Hi khẽ nguyền rủa, cô ám sát làm cho toàn thân hắn căng thẳng, không cách nào ức chế động tác tăng nhanh, không thể nào đoán được thân thể mảnh mai phía dưới có chịu đựng nổi hay không.

“Ư-”

Một tiếng gầm nhẹ, Hạ Vũ Hi dùng hết toàn lực chạy nước rút, đem tất cả lửa nóng trong người chôn chặt ở chỗ sâu nhất trong thân thể cô. Lúc này hắn mới phát giác phía dưới Tống Khuynh Vân đã sớm không làm khó dễ, cũng không có phản ứng bất kỳ nào, giống như một đứa con nít để mặc cho hắn giày xéo.

“Thế nào? Xem ra ngươi vẫn chưa thỏa mãn?” Sự im lặng khác lạ của cô đã chọc giận Hạ Vũ Hi, hắn nhíu mày giận dữ hỏi.

Nhưng mà, đôi mắt Tống Khuynh Vân lộ ra vẻ sợ hãi vô hồn, không cần chờ đợi, liền cách xa hắn ra, co rúc thân thể của mình núp ở trong góc tường, bất lực nhìn mảnh lụa trắng thuần khiết kia cùng với màu đỏ thẳm trông thật chướng mắt.

“Chụp tốt không?” Hạ Vũ Hi trầm giọng hỏi.

“Đẹp lắm, nhìn cô ta trong rất phóng đãng.” Annie dâng chiếc điện thoại quý giá giao cho Hạ Vũ Hi, liếc mắt khinh miệt nhìn Tống Khuynh Vân đang hồn phi phách lạc.

“Hãy thu hồi bộ dạng yếu đuối kia của cô lại đi, làm như người ta đang làm điều xấu với cô vậy.”

Vẫn không hiểu được cảm giác này, Hạ Vũ Hi không muốn nhìn thấy bộ mặt điềm đạm đáng yêu của cô, làm cho hắn không nhịn được mà cứ muốn tổn thương cô.

Cho đến khi hắn ôm vòng eo nhỏ nhắn của Annie rời đi, Tống Khuynh Vân mới có chút phản ứng, không còn đau nữa, không còn khổ sở nữa, đành vội vàng chống đỡ thân thể đau đớn của mình, dọn dẹp tàn cuộc.

*********

“Tới rồi tới rồi, cô dâu tới rồi.”

Không biết ai đã hô lên, ánh mắt mọi người liền tập trung tại cửa, chờ đợi sự xuất hiện của cô dâu trong chiếc áo lụa trắng lộng lẫy của tổng giám đốc Geel quốc tế.

Vậy mà, chiếc lụa trắng quý giá được thiết kế tỉ mỉ đã sớm bị hủy trên tay của Hạ Vũ Hi, bất đắc dĩ Tống Khuynh Vân vội tìm một tấm lụa trắng bình thường để thay thế, đón nhận tất cả mọi ánh mắt hoài nghi của mọi người, dần dần mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía thanh niên, mỉm cười như một ác ma.

“Sao lại mặc thành ra như vậy, đây là chiếc áo cưới được chính tay danh sư Italy thiết kế đó?”

Lâm Thục Nguyệt luôn luôn kiêu ngạo đoan trang, nhìn cô lạnh lùng, thấy không vừa ý liền quở trách, đương nhiên bà không chịu đựng được tất cả ánh mắt chất vấn cùng sự bàn luận xôn xao của các quan khách.

“Thật xin lỗi mẹ, con, con không cẩn thận đã làm hư.” Tống Khuynh Vân cúi thấp đầu, tiếng nói đầy sự xin lỗi.

“Đừng nói nữa… Bắt đầu nhanh đi, tất cả mọi người đều chờ đợi đến sốt ruột rồi.” Lâm Thục Nguyệt lắc đầu căm ghét, giọng thúc giục lạnh lùng.

Đè nén nổi đau trong nội tâm xuống, Tống Khuynh Vân đem bàn tay nhỏ bé đầy run rẩy của mình đặt trong tay của Hạ Vũ Hi, khúc hát lễ cưới quân hành vang lên, điệu nhạc ấm áp lãng mạn đi vào trong tai của cô, giống như một hỏa khúc gọi hồn, thôi miên cô đi từng bước về phía vực sâu.

Sứa: đây chỉ mới dạo đầu anh Hi chơi chị Vân thôi, mình edit mà còn muốn xẻ thịt, bằm nam chính ra nữa đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.