Sổ Ước Luân Hồi

Chương 57




Tôi cái gì cũng không mang theo, chỉ biết ở trên đường tìm một cái điện thoại công cộng gọi cho Tô Duyệt Sinh, ông chủ buồng điện thoại thấy tôi cả người đều là máu, rất sợ hãi. Tô Duyệt Sinh không nghe điện thoại, tôi nhất thời tuyệt vọng, vì sao anh không nghe điện thoại? Chẳng lẽ thật sự giống như lời mẹ tôi nói, tôi gấp vội muốn chết, mà anh vẫn không nghe điện thoại của tôi.

Một khắc đó tôi hết sức nản lòng không biết phải dùng lời nào để có thể hình dung, ông chủ buồng điện thoại thấy dáng vẻ tôi chật vật, liên tiếp hỏi tôi: “Có muốn tôi giúp cô gọi 120 không?”

Tôi lau vết máu trên cổ, miệng vết thương không sâu, nhưng máu vẫn chảy không ngừng. Thời tiết nóng rực, nơi nơi đều là mặt trời chói chang, trên đường xe tới xe lui, hơi nóng bốc lên, tôi choáng váng từng cơn. Tôi tuyệt vọng nghĩ, thật sự không thể đợi được Tô Duyệt Sinh rồi, anh sẽ không tới cứu tôi đâu, có lẽ ba anh đã ngăn cản anh, anh thế nhưng thật sự sẽ không tới cứu tôi.

Tôi được xe cứu thương đưa vào bệnh viện, vết thương phải khâu hết 11 mũi, bác sĩ nói: “Rất may là không bị cắt phải động mạch chủ, sao lại thế này?”

Tôi sống chết nói bản thân không cẩn thận ngã sấp xuống vừa vặn trúng phải cái xẻng sắt, bác sĩ cũng tin. Nhưng sau khi xử lý vết thương xong thì y tá hỏi tôi đóng tiền, tôi ngay cả ví tiền cũng không mang theo, nếu gọi điện thoại cho mẹ, thì tôi không có mặt mũi nào. Gọi cho Tô Duyệt Sinh, thế nhưng hôm nay anh vẫn luôn không nghe máy. Tôi tưởng chừng chết lặng, có lẽ cả đời này anh sẽ không nghe máy của tôi nữa rồi.

Cuối cùng tôi đành gọi điện cho người bạn cùng phòng, bọn họ nghe nói tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vội vàng chạy tới bệnh viện tìm tôi, dùng thẻ bảo hiểm y tế trả tiền cho tôi. Dáng vẻ của tôi khiến bọn họ sợ hãi không thôi, bọn họ vây quanh tôi bảy miệng tám lời tra hỏi: “Có đau không?” “Sao cậu lại vừa vặn té ngay cái xẻng vậy hả?” “Ôi không biết có để lại sẹo không?”

Tôi miễn cưỡng cười cười, nếu chuyện này xảy ra vào ngày hôm qua, có lẽ tôi cũng sẽ lo lắng trùng trùng nghĩ không biết có để lại sẹo hay không, nhưng bây giờ còn gì quan trọng hơn nữa đâu.

Tôi còn phải truyền nước biển nữa, nên phải ở lại phòng theo dõi. Tôi khuyên nhóm bạn cùng phòng trở về đi, bọn họ mua cho tôi một ít hoa quả, lại mua cơm chiều cho tôi, vốn bọn họ cũng muốn cử một người ở lại chăm sóc tôi, nhưng tôi nói: “Mình tiêm xong cũng sẽ trở về phòng, không sao đâu“.

“Tối nay cậu không đến chỗ bạn trai à?”

“À, sao anh ta không tới thăm cậu?”

Tôi nói: “Anh ấy đi công tác rồi“.

“Thảo nào“.

“Bọn mình cũng thấy khó chịu, bình thường anh ta làm bạn trai tiêu chuẩn Nhị Thập Tứ Hiếu như vậy, thế nào hôm nay lại không vội vàng chạy tới đây lo cho cậu“.

Nhóm bạn cũng phòng hi hi ha ha đùa giỡn, trong lòng tôi thì khổ sở như bị dao cắt.

Vất vả chờ nhóm bạn cùng phòng về hết, thuốc của tôi cũng đã truyền được một nữa. Nhóm bạn cùng phòng mua cho tôi một phần cơm chiều giờ đã nguội lạnh, tôi chỉ có một bàn tay tương đối linh hoạt, cho nên rất cẩn thật đặt nó trên đầu gối, dùng tay trái cầm thìa ăn cơm.

Chả cá sốt ăn với cơm, vốn dĩ tôi rất thích món này, nhưng thức ăn nguội vừa dầu mỡ vừa ngấy, ăn vào dạ dày giống như đang nhét một đống mỡ heo vào bụng, đặc biệt khó chịu. Đây có thể là bữa cơm khó ăn nhất của đời tôi, ngồi trong phòng cấp cứu đầy mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện, chung quanh đều là tiếng bệnh nhân đau ốm rên rỉ, từng giọt từng giọt thuốc truyền vào mu bàn tay của tôi, trong miệng từng ngụm từng ngụm thức ăn không rõ mùi vị bị cứng rắn nhét vào.

Bữa cơm kia tôi thực sự nuốt không trôi nữa rồi, cho nên kim còn chưa kịp rút tôi đã lập tức nôn ra, y tá vội gọi bác sĩ trực tới, giúp tôi đo nhiệt độ cơ thể, lật xem mí mắt của tôi, cảm thấy không giống như có phản ứng với thuốc, vì thế lại bảo y tá đưa tôi đi lấy máu kiểm tra.

Tôi vừa được rút kim ra không lâu, thì kết quả kiểm tra đã đưa tới đây, y ta chuyển tôi đến phòng làm việc của bác sĩ. Bác sĩ trực phòng cấp cứu là nam, tuổi không lớn, buổi tối phòng cấp cứu lại đặc biệt bận rộn, cho nên tôi ở trong văn phòng của anh ta ngồi một lúc anh ta mới vội vàng đi tới, cầm lấy bảng báo cáo kia nói với tôi: “Xem lý lịch bệnh nhân của cô là sinh viên trường Đại học XX?”

“Đúng vậy“. Tôi có chút không yên bất an, biểu cảm của bác sĩ rất nghiêm túc, không phải là kiểm tra ra bệnh gì nghiêm trọng chứ?

“Vậy là chưa kết hôn?”

Tôi có chút ù ù cạc cạc không hiểu ra sao, bác sĩ đã trái lại lật bảng báo cáo chuyển qua phần kết quả kiểm tra: “HCG(*) hơi cao, theo trị số mà nói, đã mang thai được 40 ngày rồi, thế nào, cô có muốn giữ đứa trẻ này không?”

(*) HCG là chữ viết tắt của Human chorionic gonadotropin, một loại hormone thai kỳ được tiết ra bởi nhau thai.

Tôi hoàn toàn triệt để ngây ngẩn cả người, qua vài giây sau, mới cảm thấy toàn thân rét run, giống như bị ngâm trong nước đá. Bác sĩ nói: “Hay là cô trở về thương lượng với người trong nhà một chút đi?”

Tôi nghe được tiếng của chính mình, rất nhỏ, giống như lời nói ở đâu đó rất xa xăm.

Hình như tôi nói là: “Cám ơn“.

Tôi nhận bảng báo cáo từ tay bác sĩ, cũng không biết bản thân làm thế nào ra khỏi bệnh viện. Tôi chặn lại một chiếc taxi ở chỗ cổng bệnh viện, tài xế hỏi tôi mấy lấy, tôi mới nói địa chỉ.

Đó là nhà của tôi và Tô Duyệt Sinh, cho dù chết, tôi cũng muốn mình phải chết trong minh bạch.

Tiền bạn cùng phòng đưa cho tôi trả viện phí đã xài hết, còn thừa lại một chút vẫn không đủ trả tiền xe, tôi dùng chìa khóa mở cửa, ở chỗ cửa ra vào lấy ra tiền tiêu vặt trả tiền cho tài xế taxi, một lần nữa quay trở vào phòng, cũng không có ai, chỉ có một ngọn đèn cô độc tỏa ánh sáng lúc nãy tôi vừa mở để lấy tiền.

Tô Duyệt Sinh không có ở đây.

Tôi dùng điện thoại trong nhà gọi điện cho anh, lần lượt, giống như con thú đang bị vây khốn ở trong phòng đi tới đi lui, tôi không ngờ trong vòng một ngày mọi chuyện lại xảy ra đến mức trời long đất lở thế này, giống như chuyện gì cũng không đúng, tôi vốn dĩ đã chắc chắn hết thảy, lại bị trong một ngày ngắn ngủi này, không, là trong một buổi ngắn ngủi, bị đánh cho thành tan xương nát thịt.

Tôi không tìm được Tô Duyệt Sinh.

Tôi gọi điện thoại cho tài xế tiểu Hứa, cậu ta ấp úng, cũng không chịu nói cho tôi biết Tô Duyệt Sinh đang ở đâu. Trong lòng tôi rét run, chẳng sẽ Tô Duyệt Sinh thật sự tính toán cứ như vậy vứt bỏ tôi sao?

Tôi bắt đầu gọi điện thoại cho những người quen biết Tô Duyệt Sinh, tỷ như thật lâu trước kia anh từng giới thiệu cho tôi quen biết một vài người bạn. Tôi biết là tôi điên rồi, nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh không nói rõ mọi chuyện với tôi, cho dù là muốn chia tay, anh cũng phải bước ra giáp mặt với tôi mà nói chứ.

Nếu anh nói không muốn ở chung nữa, tôi sẽ quay đầu bước đi, không bao giờ phiền anh nữa.

Tôi gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, đến cuối cùng thì phát khóc, nếu Tô Duyệt Sinh thật sự không muốn gặp tôi, vậy thì dù tôi có tìm ai cũng vô dụng thôi.

Tôi ở đó khóc thật lâu thật lâu, đã nửa đêm rồi, gian phòng to như vậy chỉ có mình tôi, cũng chỉ có thể nghe tiếng chính mình đang nức nở.

Cuối cùng tôi gọi điện thoại cho Trình Tử Lương, tôi cũng không trông cậy anh ta sẽ nghe điện thoại của tôi, nhưng có thể bởi vì đây là số máy bàn, nên anh ta vẫn nghe máy.

Anh ta nói: “Xin chào“.

Giọng tôi nghẹn ngào trong cổ họng, nửa ngày nói không ra lời, nhưng không biết thế nào, anh ta đoán được ngay, anh ta ở đâu kia điện thoại hỏi: “Thất Xảo?” Tôi không nói chuyện, anh ta lại hỏi, “Thất Xảo? Có phải em không?”

Tôi khịt khịt mũi, làm bộ như không có chuyện gì hỏi anh ta: “Anh có biết Tô Duyệt Sinh đang ở đâu không?”

Anh ta trầm mặc vài giây, nói: “Anh không biết“.

Trong lòng tôi giống như bị kim đâm đau nhói, tôi nói: “Anh cũng biết em không phải loại người thích quấn quít làm phiền, nếu thật sự muốn chia tay, chỉ cần anh ta giáp mặt nói với em một câu là được“.

Anh không thế cứ vô thanh vô tức mà trốn tránh như vậy.

Trình Tử Lương vẫn như cũ không nói gì, tôi thật sự nỗ lực không để bản thân khóc ra thành tiếng, nói: “Nếu anh có cơ hội gặp anh ta, thì hãy nói với anh ta, chỉ cần anh ta nói chúng ta không cần ở bên nhau nữa, em sẽ lập tức đi ngay, sẽ không hỏi anh ta thêm một câu thứ hai“. Tôi nói xong, nghe thấy tiếng khóc của mình càng lúc càng nặng, đến cuối cùng mặc kệ thế nào là che giấu, tôi cứ khóc. Tôi gác điện thoại, cảm thấy bản thân thật sự quá mất mặt xấu hổ.

Điện thoại một lần nữa vang lên, tôi lung tung lau nước mắt trên mặt, là Trình Tử Lương gọi điện tới, anh ta nói: “Em yên tâm, nếu gặp được anh ta, anh nhất định sẽ nói“.

Một lần nữa gác điện thoại, tôi ôm gối ngồi trên sofa, mới phát giác bản thân vẫn đang khóc, có gì đâu mà khóc, thái độ của Tô Duyệt Sinh hiện giờ không phải đã nói rõ tất cả rồi sao?

Tôi mong muốn, bất quá cũng là muốn gặp mặt một lần, triệt để hết hi vọng.

Tôi hẳn là đã khóc thật lâu, bởi vì sau đó đã ngủ quên luôn trên sofa, lúc tỉnh lại trời đã sáng hẳn, tôi ở trên sofa cuộn tròn một đêm, xương cốt cả người đau nhức chua xót. Tôi chạy vào phòng tắm tắm rửa, vừa tắm vừa đánh răng, chẳng phải là Tô Duyệt Sinh không cần tôi ư, có gì ghê gớm đâu, tôi còn phải sống nữa.

Tôi đem nước súc miệng lạnh lẽo phun ra, chỉ cảm thấy từng đợt ghê tởm, trưa hôm qua chỉ ăn hai cái bánh bao, cơm chiều thì toàn bộ nôn ra hết rồi, giờ muốn nôn chỉ có thể nôn ra một ít mật xanh. Tôi tựa vào bồn cầu nôn khan một trận, chỉ cảm thấy choáng váng mặt mày, đành phải ngã ngồi xuống.

Không biết tôi ôm bồn cầu ngồi bao lâu, có lẽ đã đem toàn bộ dịch trong dạ dày nôn ra hết rồi, mới đứng lên tắm rửa lại một lần nữa, tôi thu thập chính mình cho ngay ngắn chỉnh tề, lúc làm việc này, kỳ thực trong lòng tôi hoàn toàn không có mục đích. Tựa như đi leo núi Hoàng Sơn, luôn luôn bò lên trên, cứ thế bò lên trên, mệt thì di chuyển từng bước nhỏ, cuối cùng rốt cục lên tới đỉnh núi, nhưng chung quanh chỉ có trắng xóa một mảnh, tất cả đều là mây khói lượn lờ.

Không có mặt trời, không có động vật, không có cây cối, không có ánh sáng. Không biết từ khi nào đã là bốn phía tối đen, ngay cả mây cũng không còn.

Tôi thoa lung tung kem dưỡng da lên chỗ mắt sưng húp, trong tủ quần áo còn mấy cái váy mới, là mấy ngày trước Tô Duyệt Sinh mua cho tôi, anh chính là thích mua này nọ cho tôi, lúc đó tôi cứ thế nghĩ là anh đối xử tốt với tôi, giờ ngẫm lại không biết anh đang coi tôi là loại người như thế nào, có lẽ cũng giống như những cô gái trước kia, anh mua, cô ta bán.

Tôi vốn không muốn nghĩ bản thân mình lại đáng thương không chịu nổi như vậy, nhưng một người ở trong gian phòng to như vậy chờ đợi, trách không được tôi sẽ suy nghĩ miên man. Thời gian thoáng cái đã đến giữa trưa, mặt trời chiếu vào cửa sổ phía tây, thông qua kính thủy tinh rơi xuống mặt đất, trong phòng nóng nực như một cái lồng hấp, nhưng tôi chỉ cảm thấy mình như một con thú bị vây quanh đi tới đi lui, điều hòa cũng không muốn bật lên.

Tôi nhớ tới mẹ, có lẽ bà đang sốt ruột, mẹ tôi tuy là đánh tôi rất dữ, nhưng bà đến cùng vẫn là muốn tốt cho tôi thôi. Chỉ tại tôi khiến bà vừa đau lòng vừa nản lòng.

Tôi đang do dự nghĩ có nên gọi điện thoại cho mẹ hay không, đột nhiên nghe thấy tiếng động ngoài cửa, tôi chạy đến phòng khách, nhìn thấy Tô Duyệt Sinh đang đứng đó ngay cửa ra vào.

Trong nháy mắt nhìn thấy anh, tôi liền mềm lòng rồi. Tôi không muốn biết vì sao cả đêm anh không nghe điện thoại của tôi, cũng không muốn hỏi anh đến cùng là đi đâu, tôi thậm chí không nghĩ đến chuyện kể khổ, không muốn nói cho anh biết tôi bị mẹ đánh.

Kỳ thực chỉ cần anh vươn tay ra, tôi sẽ nhào vào trong lòng anh, dù là chân trời góc bể cũng quyết đi theo anh. Mặc kệ tương lai gặp phải đau khổ gì, mặc kệ ai phản đối ai cản trở, chẳng sợ mẹ tôi đánh chết, tôi sẽ quỳ xuống cầu xin mẹ mười ngày mười đêm, chẳng sợ đầu gối của bản thân quỳ đến gãy, cũng sẽ khẩn cầu bà cho phép chúng tôi ở bên nhau.

Nhưng Tô Duyệt Sinh không động đậy, anh chỉ đứng đó, chẳng qua mới ngắn ngủi một ngày không gặp, tôi liền cảm thấy cả người anh dường như đã gầy đi một vòng, có lẽ vì anh ở cách xa tôi quá, nhưng bỗng nhiên tận đáy lòng tôi dâng lên một tầng ý lạnh, dường như biết trước điều gì đó, tôi thế nhưng không dám tới gần anh.

Anh không nhìn tôi, cũng không đi về phía tôi, anh đứng ở cửa một lúc lâu, nói với tôi: “Chúng ta chia tay đi“.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.