Sổ Ước Luân Hồi

Chương 31




Có người nhận ra Tịch Nhược Trần ngay:

- Huyết Tộc Vương Tước, Tịch Nhược Trần!

- Hắn là Tịch Nhược Trần!

Tịch Nhược Trần bước ra từ sương đỏ, gã cười tà:

- Cái gọi là Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt đến thế là cùng.

Tịch Nhược Trần chỉ một cái, màu đỏ nở rộ như đóa hồng trên bầu trời, tầng băng sụp đổ.

Lợi hại, thật là lợi hại!

Không ai ngờ Đường Kỳ giơ tay chỉ đóng băng bầu trời, Tịch Nhược Trần giơ tay chỉ nhẹ nhàng phá tan.

Không nhịn được nữa. Tịch Nhược Trần công khai nhục nhã Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, khiến mười hai người vô cùng tức giận. Đường Kỳ vọt tới đầu tiên, giơ nắm đấm, phong vân biến đổi. Tịch Nhược Trần cười tủm tỉm cũng vung quyền. Bởi vì lực lượng của hai người này quá mạnh, tốc độ quá nhanh, chỉ vài người thấy rõ tình hình chiến sự. Đa số người không biết gì, chỉ cảm thấy trên bầu trời vang tiếng nổ điếc tai, cả thế giới rung rinh theo.

Thật kinh khủng.

Đường Kỳ, Tịch Nhược Trần chỉ đánh một đấm đã khiến thế giới lung lay, nếu hai người dốc sức đánh sống chết chẳng phải là thế giới này bị bọn họ đánh thủng lỗ chỗ sao?

- Không dám tưởng tượng, thật khủng bố.

Đường Kỳ đánh một đấm không làm gì được Tịch Nhược Trần, gã định đánh cú thứ hai chợt bên dưới vang lên giọng Vân Phi Dương.

- Đường Kỳ. Không được vô lễ.

Vân Phi Dương đứng đầu Thập Nhị Nhân Kiệt, mười một người khác không dám trái lời gã. Đường Kỳ không cam lòng chút nào, nhưng gã buộc phải dừng lại.

Đường Kỳ huyng tợn trừng Tịch Nhược Trần, hăm dọa:

- Tịch Nhược Trần, hôm nay tạm tha cho ngươi, ngày sau ta sẽ khiến ngươi kiến thức sự cường đại của lực lượng nhân linh!

- A? Vậy sao?

Môi Tịch Nhược Trần luôn treo nụ cười tà ưu nã, gã không thèm nhìn Đường Kỳ, nói:

- Chúng ta mỏi mắt mong chờ.

Vân Phi Dương khoanh tay đứng, mỉm cười nhìn Tịch Nhược Trần:

- Tịch Nhược Trần, nhiều năm không gặp, không ngờ sau khi ngươi vấn đỉnh huyết tộc vương tước vẫn không chút thay đổi, vẫn ngông cuồng cao điệu như vậy.

Khác với tiền bối cười tà, nụ cười của Vân Phi Dương ung dung bình thản, như gió xuân lại như nắng ấm áp, thoải mái.

nhân quả mở ra và Tịch Nhược Trần là thiên kiêu ngôi sao chung thời kỳ, hai bên không quen thân nhưng có gặp mặt vài bận.

- A? Cao điệu? Nói đến cao điệu thì ta không thể đánh đồng với đứng đầu Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt nổi tiếng lẫy lừng nhà ngươi. Khai sáng Tiểu Linh giới, trấn áp Vân Đoan, san bằng Mê Vụ sâm lậc, chậc chậc. Thử hỏi trong thiên hạ bây giờ có ai không biết tiếng Vân Phi Dương?

- Tịch huynh quá khen.

- Ha ha.

Tịch Nhược Trần vừa xuất hiện trước cổng Trung Ương học phủ đột nhiên phong vân lại thay đổi, thoáng chốc thiên địa chuyển động. Thánh ca trong trẻo vang lên, thanh âm như sấm sét như truyền từ thiên địa lại như từ bốn phương tám hướng vọng lại.

- Tịch Nhược Trần, mới rồi ngươi nói thử hỏi thiên hạ có ai không biết tiếng Vân Phi Dương? A, vậy ta cho ngươi biết, ta không biết Vân Phi Dương!

Ai mà ngông vậy? Dám nói không biết Vân Phi Dương đứng đầu Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt?

Ai mà uy thế mạnh vậy? Lúc xuất hiện phong vân biến, thiên địa động, thánh ca vang lên.

Là ai?

Mọi người nhìn bốn phía, thấy phương đông tử khí sôi trào bao phủ toàn thế giới, phong vân lại thay đổi, thiên địa lại chuyển động.

Tử khí đông lai?

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là Nhân Vương Mạc Vấn Thiên?

Trong tiếng kinh kêu, mọi người nhìn thấy một đội bảy, tám người như sao băng bay ra từ tử khí phương đông đến. Phương Thiên Nam, Long Diệu, Lang Thiên, Hoàng Phủ Đô Linh, Vũ Hóa Phi, Hắc Bạch Song Sát đều có mặt. Người đi đâu là thiếu niên mười bốn, lăm tuổi, mặc áo vàng, đầu đội tử kim quan. Trên khuôn mặt đẹp trai tràn đầy kiêu ngạo, mặt mày bá đạo, đôi mắt tràn ngập bễ nghễ.

Tử khí đông lai, Nhân Vương Mạc Vấn Thiên!

Trời, thật sự là Mạc Vấn Thiên.

Trong phút chốc các học viên đông đúc sôi trào. Gia Cát Thiên Biên xuất hiện chưa gây náo động. Thương Vô Tà, Mộ Vân Không, Tịch Nhược Trần lúc đến đều không gây náo động. Nhưng Mạc Vấn Thiên tới thì các học viện Trung Ương học phủ điên cuồng rít gào.

Nhân Vương dù gì là Nhân Vương.

Nếu nghịch thiên Lạc gia là truyền kỳ số một xưa nay, vậy Mạc Vấn Thiên là truyền kỳ số hai. Lúc Táng Cổ Phong hiện thế, phương thế giới này náo động chín năm. Nhân Vương Mạc Vấn Thiên một tay che trời, dẫn dắt vương Giả Vinh Diệu đoàn càn quét thiên hạ không người địch nổi, oai phong biết mấy.

Nghe đồn Mạc Vấn Thiên rất cuồng, ngạo, bá đạo, gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền. Gia Cát Thiên Biên ngông cuồng kiểu nho nhã, Tịch Nhược Trần cuồng ngạo kiểu ưu nhã tà mị, Mạc Vấn Thiên thì cuồng rất bá đạo. Mạc Vấn Thiên dám nói không biết Vân Phi Dương trước mặt toàn thiên hạ.

Nói Mạc Vấn Thiên không biết Vân Phi Dương cũng không sai, lúc Táng Cổ Phong hiện thế thì Vân Phi Dương biến mất, khi ấy Mạc Vấn Thiên mới ra đời. Sau này nhân quả mở ra, Mạc Vấn Thiên bế quan, Vân Phi Dương bắt đầu hoành hành thiên hạ. Hai người này hoàn toàn không có gia tiếp gì. Dù vậy Mạc Vấn Thiên không thể công khai nói không biết Vân Phi Dương, thế này rất nhục nhã.

Mạc Vấn Thiên được tiếng là truyền kỳ số hai từ xưa đến nay. Vân Phi Dương không chỉ là đứng đầu Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, chỉ trong bảy, tám năm ngắn ngủi gã sáng tạo Tiểu Linh giới, trấn áp Vân Đoan, san bằng Mê Vụ sâm lâm, càn quét hắc ám, các sự tích lớn được mọi người cho rằng kế Lạc gia, Mạc Vấn Thiên, Vân Phi Dương là tuyền ký số ba thời đại xưa nay.

Đám người Thập Nhị Nhân Kiệt Bạch Kiếm, Lưu Sa, Đường Kỳ biểu tình cực kỳ khó xem, vẻ mặt tức giận. Bọn họ nhìn Vân Phi Dương, gã mà ra lệnh một tiếng là mười một người sẽ lao lên cho Mạc Vấn Thiên biết mùi.

Nhưng Vân Phi Dương chỉ đứng im trên cao, biểu tình không vui không buồn, khóe môi treo nụ cười ấm áp như gió xuân, như ánh nắng.

Vân Phi Dương nhìn Mạc Vấn Thiên bay nhanh tới, lạnh nhạt nói:

- Nhân Vương không uổng là Nhân Vương, Mạc Vấn Thiên không uổng là Mạc Vấn Thiên.

Mạc Vấn Thiên nhìn Vân Phi Dương chằm chằm, quát to:

- Ngươi chính là Vân Phi Dương?

Vân Phi Dương thản nhiên nói:

- Ta đúng là Vân Phi Dương.

- Nghe nói hiện tại là thiên hạ của ngươi?

Cứ tưởng Vân Phi Dương sẽ khiêm tốn phủ nhận, không ngờ gã không phủ nhận, thái độ từ khiêm tốn thân thiện trở nên cứng rắn.

- Đúng thì sao?

- Vậy hôm nay Mạc Vấn Thiên ta muốn xem thử ngươi có bản lĩnh này không?

Mạc Vấn Thiên bước ra từ tử khí, hai tay chắp sau lưng vọt tới. Không thấy Mạc Vấn Thiên có hành động gì, tử khí đầy trời hình thành một người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, người khổng lồ tay cầm cung tên to, uy thế hung mãnh dám cùng thiên địa sánh vai.

- Mũi tên này của ta ẩn chứa lực lượng Nhân Vương, có thể diệt trời trăng, phá hủy thế giới!

Mạc Vấn Thiên dứt lời, người khổng lồ màu tím giương cung bắn tên.

Vù vù vù vù vù!

Mũi tên bắn ra, nhật nguyệt tán loạn, thế giới biến mất. Thiếu nữ mọi người như rơi vào bóng tối vô tận, không ai dám nhúc nhích. Mọi người bị uy thế mũi tên đó chấn nhiếp mất ý thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.