Sổ Tay Tâm Lý Tội Phạm

Chương 6




Cẩm San vốn nói dối không được giỏi nên mỗi lần nói dối cô sẽ vô cùng căng thẳng, nhưng chuồn khỏi đây mới quan trọng, cô hít một hơi lấy bình tĩnh

" Thật sự...rất...rất là tối với tôi.."

Nở một nụ cười gượng gạo,.nếu để anh ta hỏi thêm nữa cô sẽ bị vạch trần nói dối nên cô cố gắng kết thục cuộc nói chuyện càng nhanh càng tốt...

" Cũng trễ rồi, tôi mong anh hiểu tôi nói những lời vừa rồi, bố mẹ tôi thật sự rất quá đáng khi bắt ép tôi đến đây để giờ khiến anh hiểu lầm như vậy, tôi thành thật xin lỗi...."

Cẩm San đứng dậy cầm lấy túi xách rồi cúi đầu xin lỗi

Vương Khải nhanh chóng đỡ cô vì không muốn nhìn thấy bộ dạng khó xử này của cô chút nào

" Để tôi đưa em về.."

" Không cần phải làm phiền Vương Thiếu đây hạ mình, thật thất lễ hôm nay bạn gái tôi đã làm phiền anh rồi..."

Giọng nói của một người đàn ông vang lên từ phía sau lưng Cẩm San, rồi nhanh chóng cô cảm nhận được bàn tay to lớn ấm áp đã vòng qua ôm lấy cánh tay cô...

Chưa định hình lại cảm xúc thì Ôn Đình Mặc đã đứng kế vòng tay to lớn đã ôm trọn thân bé nhỏ của cô áp vào thân anh

Cẩm San hai mắt tròn xoe vì kinh ngạc, lúc này thật sự đầu óc cô không kịp phân biệt chuyện gì đang xảy ra nữa..

" Sao....sao anh lại ở đây??"

Ủa...nhưng mà cô là bạn gái anh ta hồi nào cơ chứ, người đàn ông này đang muốn làm gì đây cơ chứ..

Ôn Đình Mặc đưa tay búng nhẹ lên mũi Cẩm San rồi mỉm cười ôn nhu

" Anh đến đón bảo bối của anh "

Thái độ và lời nói của Ôn Đình Mặc khiến Cẩm San như chết lặng, cô còn không biết cái quái gì đang diễn ra vậy nè

Ôi trồi.. Cái tình huống khó xử nhất trong cuộc đời cô là đây chứ đâu...

" Chào anh, tôi là Vương Khải, rất vui khi biết anh "

Vương Khải đưa tay ra trước mặt với một thái độ vô cùng thân thiện, nhưng ngược lại Ôn Đình Mặc có vẻ không mấy vui vẻ với anh ta

" Chào anh, tôi là Ôn Đình Mặc "

Cẩm San dùng sức để thoát ra khỏi vòng tay anh ta nhưng đều vô ích, sức lực anh ta quá mạnh, ghì chặt cô như muốn dính vào người anh

Ôn Đình Mặc đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn như đang muốn cảnh cáo Cẩm San hãy hợp tác nếu không sẽ chết khiến Cẩm San rùng mình...

" Bảo bối chúng ta nên đi thôi không nên làm phiền Vương Thiếu thêm nữa.."

Cánh tay to lớn của anh dùng lực ôm trọn bờ vai cô khiến cô phải miễn cưỡng quay lưng theo anh

Vương Khải đứng nhìn hai người rời khỏi nhà hàng, ánh mắt như chẳng muốn rời khỏi bóng lưng của Cẩm San

" Ôn Đình Mặc ư? Tôi nhất định sẽ giành Cẩm San từ tay anh!...nhất định Cẩm San sẽ là của tôi.."

Bàn tay Vương Khải nắm lại thành nắm đấm, mặt tỏ vẻ vô cùng tức giận, từng gân xanh nổi lên chi chít trên bàn tay to khỏe của anh...

[…]

Mãi ra tới chỗ để xe Ôn Đình Mặc mới buông tay ra khỏi người Cẩm San

" Này anh kia, anh bị điên rồi à?? "

Cẩm San ôm cánh tay bị anh ta siết chặt mà mặt nhăn nhó đau đớn, anh ta nghĩ ai cũng khỏe mạnh như anh ta sao? Dù sao cô cũng là con gái mà...

" Tôi vừa giúp em đấy! Không cảm ơn còn chưng cái bộ mặt đó ra với tôi.."

Hai tay anh đút vào túi quần ung dung, khuôn mặt đầy hãnh diện

" Anh cứu tôi, anh là đang hại chết tôi đấy có biết không....anh có biết liêm sỉ không.... Ai là bạn gái anh chứ... Anh bị bệnh đấy à.."

Hai má Cẩm San đỏ ửng vì tức giận, anh mắt tỏ vẻ chán chỉ tay vào mặt Ôn Đình Mặc

Tiếng chửi bới của cô khiến mọi người xung quanh nhìn chằm chằm, Ôn Đình Mặc liền nắm tay cô rồi đi đến bên chiếc xe màu đen của anh mở của xe rồi ném mạnh cô vào xe

" Này! Cái tên điên nhà anh "

Anh cũng mở cửa xe rồi ngồi vào vị trí lái chính, ung dung thăng dậy an toàn

" Em mới điên đấy, lần đầu có người dám chửi tôi như vậy mà vẫn còn sống sót em có biết không?"

Không để Cẩm San nói thêm nữa Ôn Đình Mặc phóng xe nhanh như mũi tên làm Cẩm San bất ngờ giật mình mà la hét...

" A..A... Anh bị điên rồi sao? Muốn chết thì chết một mình chứ lôi tôi theo làm cái gì "

Mặc cho Cẩm San chửi bới la hét cỡ nào anh cũng không giảm tốc độ

Chiếc che chạy vù vù trên đường cao tốc khiến cho những xe khác cũng phải sợ mà nó ra, nhiều lần như muốn va chạm vào những xe lớn trên đường...

" Nàyyyyy.... Anh mau dừng lại đi "

Sắc mặt Cẩm San như tái nhợt nhạt, cô nhắm mắt lại mà không dám nhìn thẳng phía trước nữa

" Ôn Đình Mặc! Anh bị điếc rồi sao??"

" Dừng lại đi..."

Hai mắt nhắm nghiền lại như tuyệt vọng, mặc dù cô rất mạnh mẽ nhưng mà cô không sợ gì chỉ sợ mỗi tốc độ, vậy mà hôm nay tên khốn này lại bắt cô chịu đựng như vậy...

Nước mặt hai hàng tuôn trào Cẩm San không còn khống chế được cảm xúc nữa, cứ thế nấc nở như một đứa trẻ

" X..i..n an..h...~ "

Chiếc xe bất ngờ dừng lại đột ngột khiến Cẩm San ngã nhào phía trước, Lúc này Ôn Đình Mặc đã lái xe ra ngoại thành, nơi đây là bãi biển hoang vắng nhưng vô cùng đẹp..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.