Sổ Tay Tâm Lý Tội Phạm

Chương 10




Dịch giả: Ulinuc
Biên: BsChien

Tình hình lúc này đối với Dương Húc Minh mà nói là không cho phép hắn lạc quan.

Ngoài phòng kia ít nhất phải có ba con quỷ, thế mà bây giờ trong phòng này lại xuất hiện thêm một con nữa!

Đặng Hiển Quý chạm đến điều khiển từ xa, đối phương liền ra tay… Lẽ nào năng lực của con quỷ này có liên quan đến TV, hoặc là có liên quan đến điều khiển từ xa?

Khi ngón trỏ tay phải của Đặng Hiển Quý bị bẻ gãy, Dương Húc Minh đã vọt tới, giơ kiếm trong tay dùng sức chém về phía sau Đặng Hiển Quý.

Trên lưng gã say này, lại trống rỗng xuất hiện hai cánh tay trong suốt dài khoảng 60cm. Thoạt nhìn giống như trên lưng của Hiển Quý mọc ra một đôi cánh vậy. Chỉ là đối với gã say này mà nói, đôi cánh này không chỉ không giúp gã bay lên, mà ngược lại còn mạnh mẽ bẻ gãy ngón tay của gã.

Không sai, là bẻ gãy rời luôn. Nguyên một cái ngón trỏ của Đặng Hiển Quý bị hai cánh tay quỷ trong suốt này bẻ gãy lìa, kéo giật đứt xuống, máu tươi túa ra.

Trong khoảnh khắc Dương Húc Minh chém tới một kiếm, hai cánh tay quỷ đột nhiên biến mất. Chỉ để lại một ngón tay đẫm máu rớt dưới đất. Mà Đặng Hiển Quý đã quăng điều khiển từ xa đi, thống khổ gào lên:

- “Ngón tay của tôi! Ngón tay của tôi!”

Đặng Hiển Quý gào khóc thảm thiết, tỏ vẻ đau đớn không chịu nổi.

Nhưng Dương Húc Minh cũng không có năng lực trị liệu thương thế của gã, chỉ có thể trơ mắt nhìn vết thương chỗ ngón trỏ bị cụt kia đang không ngừng phun máu tươi ra ngoài.

Cũng không cần Dương Húc Minh nhắc nhở cường điệu gì nữa, từ lúc Đặng Hiển Quý quăng điều khiển từ xa đi, gã cũng đã sợ hãi liên tục lùi về phía sau, hoàn toàn cách xa cái điều khiển kia.

Gã không nhìn thấy cảnh tượng phía sau, nên căn bản không thấy đôi tay quỷ kia mọc ra từ sau lưng mình. Gã còn tưởng là do nhấn vào điều khiển từ xa mới bị quỷ tập kích, cho rằng con quỷ đang trốn ở trong điều khiển từ xa.

Mà sau khi Đặng Hiển Quý lui về phía sau, Dương Húc Minh đã chạy tới trước cái điều khiển, giơ Sát Phụ Kiếm trong tay lên, bổ thật mạnh vào cái điều khiển trên sàn nhà.

Thanh kiếm bằng thép to đùng, nặng gần mười cân hung tợn đập vào điều khiển bằng nhựa, chỉ thấy cái điều khiển vỡ tan, các mảnh nhỏ bay tứ tung.

Dương Húc Minh nhìn rõ một bóng đen to chừng nắm tay trẻ con bắn ra từ đám mảnh vỡ điều khiển, chỉ trong nháy mắt đã bay về phía TV, biến mất trong màn hình đang chớp nháy không ngừng kia.

Quả nhiên con quỷ này trốn trong điều khiển từ xa thật! Hoặc là nói, năng lực của nó cần nương nhờ vào điều khiển từ xa?

Hắn giơ cao thanh đại kiếm nặng nề, nghiến răng chém về phía màn hình TV.

Một tiếng va chạm trầm đục vang lên. Khi lưỡi kiếm Dương Húc Minh chém vào màn hình, hắn cảm nhận được lực phản chấn đàn hồi mềm mại.

Dường như kiếm của hắn không bổ vào màn hình TV bằng thủy tinh dễ vỡ, mà là chém vào một lớp da trâu thật dày. Điều quỷ dị là ăn một kích hung ác của Dương Húc Minh, màn hình TV lại không hề sứt mẻ, thậm chí ngay cả một vết rạn cũng không có.

Thấy cảnh đó, Dương Húc Minh hừ lạnh một tiếng. Hắn giơ phắt tay trái lên, lòng bàn tay hướng thẳng cái TV trước người.

Lửa quỷ màu bạc ầm ầm phun ra, bao phủ toàn bộ cái TV trong nháy mắt. Nhưng theo trọng lực gia tăng, bàn gỗ bên dưới cái TV bắt đầu kẽo kẹt rung lên, ván gỗ chịu tải của TV cũng đang uốn éo cong vẹo, sắp không đỡ nổi trọng lượng khổng lồ của cái TV này nữa.

Cuối cùng, một tiếng nổ uỳnh, toàn bộ TV đè sập cái bàn gỗ mỏng manh rồi nặng nề nện xuống sàn nhà.

Trọng lượng khổng lồ kia thậm chí khiến cả sàn nhà xi măng cũng rung động mạnh. Rất hiển nhiên, con quỷ trốn trong TV kia cũng bị lực phản chấn lan đến.

Lúc này Ứng Tư Tuyết đột nhiên lên tiếng:

- “Không được! Đừng tiếp tục dây dưa với bọn nó nữa! Chúng nó căn bản không phải là muốn xông vào để giết anh, mà là muốn kéo dài thời gian!

Bọn quỷ này chắc chắn có kế hoạch khác muốn làm!"

Đưa tay chỉ lên trần nhà trên đỉnh đầu vẫn không ngừng có chất dịch dính dính nhỏ xuống, Ứng Tư Tuyết nói:

- “Nếu như chúng nó thực sự muốn đi vào, thì trực tiếp dùng lực lượng này ăn mòn mấy cái ván cửa khác trong nhà là đủ rồi, hoàn toàn có thể dễ dàng xông vào đây.

Cứ coi như lực lượng của tên quỷ này chỉ có thể ăn mòn xi măng, vậy nó cũng có thể đục thủng tường xi măng ở những phòng khác. Như vậy ai biết nó đang ăn mòn xi măng chui vào chứ? Vì sao nó lại cứ phải ăn mòn trần nhà trên đầu chúng ta? Là để cố tình thông báo cho chúng ta phải đề phòng à?

Còn con quỷ nhỏ chuyên gõ cửa nữa, tự nó đập cửa thì phá không ra, nhưng vẫn không ngừng húc cửa, lại còn không dùng thêm lực. Nếu bảo là nó muốn phá cửa xông vào, chẳng bằng nói nó đang cố ý làm ra tiếng đụng chạm, để che giấu gì đó!

Con quỷ trốn trong cái TV này đang cố ý giả vờ là nó muốn xông vào, cho anh mệt mỏi mất tập trung, chúng nó chắc chắn còn có mục đích gì khác!”

Lời nhắc nhở của Ứng Tư Tuyết khiến Dương Húc Minh chấn động, hắn quay qua nhìn cô nàng, tỏ vẻ khâm phục:

- “Làm sao em nhìn ra được? Em đọc trước bản convert rồi à?"

Ứng Tư Tuyết tỉnh bơ cười đáp:

- “Vừa nãy lúc cái TV nện xuống đất, em đột nhiên cảm thấy, căn phòng hình như đang chậm rãi chuyển động. Đám quỷ bên ngoài đang di chuyển căn phòng này.”

Ứng Tư Tuyết nói làm Dương Húc Minh sửng sốt bàng hoàng, hắn há hốc mồm hỏi:

- “Di chuyển gian phòng này á?”

Nếu như căn nhà này bị dời đến bên bờ vực sâu, chỉ cần cố sức đẩy một cái, thì toàn bộ người trong phòng này sẽ theo nó rơi xuống sông Bắc Bàn bên dưới, mọi người đều nát bét thành thịt vụn!

Hắn ngồi xổm xuống, lấy tay áp xuống sàn nhà. Quả nhiên đúng như lời Ứng Tư Tuyết nói, sàn nhà này chậm rãi rung lên, giống như đang lặng lẽ chuyển động.

Đám quỷ bên ngoài kia thực sự đang di chuyển căn nhà này sao? Dương Húc Minh đột nhiên vọt tới cửa, giơ chuông trong tay lên, rung mạnh.

Ring, ring, ring, ring… Hắn liên tiếp lắc hai cái, liền thấy bên ngoài vang lên ba tiếng kêu thảm thiết.

Không giống như lần trước, một ở ngoài cửa, một trên đỉnh đầu, còn một ở phía sau nhà. Nhưng mấy tiếng kêu thảm của đám lệ quỷ này nghe có vẻ như đang ở xa lắm…

Ứng Tư Tuyết cũng học theo áp tay xuống sàn nhà, trong giây lát, cô nhìn Dương Húc Minh, lo lắng nói:

- "Căn nhà vẫn di chuyển, còn một con quỷ thứ năm nữa anh ạ!"

Nghe được câu nói này, Dương Húc Minh cũng cảm thấy khó giải quyết. Ngoại trừ con quỷ trốn ở TV trong phòng và ba con quỷ bên ngoài, chẳng lẽ trong màn sương mù dày đặc kia vẫn còn ẩn nấp một con quỷ thứ năm à?

Con quỷ thứ năm này có thể di chuyển căn nhà, ý định đẩy cả căn nhà bao gồm bọn người bên trong xô thẳng xuống dưới vực Bắc Bàn Giang ư?

Hắn nhìn về phía Ứng Tư Tuyết, hỏi ý kiến của cô gái:

- “Bây giờ chúng ta xông ra ngoài, chắc là còn đường sống em nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.