Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 32




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Để Hoán Ngọc tím mấy tấm vải bông màu trắng lại đây. Buổi trưa tỉnh dậy,  Bùi Nguyên Tu đến thư phòng làm việc, còn nàng mày mò làm cho mình áo ngực.

Cắt vải bông thành những mảnh nhỏ, khâu chúng vào với nhau, cổ đại chưa có dây thun, nàng đành phải tự ướm độ to nhỏ trên người. Khi đã thấy ổn, nàng bắt đầu chọn vải mềm nhiều màu sắc khâu bên ngoài. Một tầng lót bên trong với một cái áo màu sắc xinh xắn bao lớp ngoài. Làm xong rồi, Lung Nguyệt cầm nội y tinh xaot trong tay, trong lòng cảm thấy rất vừa lòng, không cần lo lắng ngực bị xệ xuống, thật tuyệt.

Nàng vô cùng vui vẻ đi vào bình phong thay đồ.

Ngay lúc Lung Nguyệt định bện dây ngực, trong miệng ngâm nga vui vẻ nghĩ ngày mai chắc chắn sẽ làm vài cái nữa, chợt nghe tiếng vèn bị rém lên: “Cửu nhi?”

Là  Bùi Nguyên Tu.

“Thiếp ở sau bình phong….” Lung Nguyệt vừa dứt lời liền cảm thấy hối hận. Hiện tại nàng đang có thai, tất nhiên chuyện vợ chồng rất không tiện,  Bùi Nguyên Tu lại đang độ trai  tráng khỏe mạnh, nhịn một hai tháng cũng đã không dễ.

Lung Nguyệt thương hắn, nói phân phòng nhưng Bùi Nguyên Tu sống chết cũng không chịu. Nàng đành thương cảm hắn mỗi lần ôm nàng ngủ đều ‘một cột chống trời’.

Chính mình lúc này quần áo không chỉnh tề, chẳng phải lại làm cho hắn…

“Đừng tiến vào, thiếp ra ngay đây…”Lung Nguyệt chưa kịp nói xong, đỉnh đầu liền xuất hiện bóng đen.

Không phải Bùi Nguyên Tu thì còn là người nào nữa!

“Cửu nhi….”

Bùi Nguyên Tu nhìn chằm chằm tiểu thê tử, ánh mắt dần dần đen kịt.

Lung Nguyệt thậm chí còn có thể nhìn thấy ánh sáng xanh chiếu ra từ đôi mắt hắn, nàng cuống quít giật áo vắt trên bình phong xuống bao lấy người, không ngờ lại bị  Bùi Nguyên Tu một tay giữ lấy, nhanh chóng kéo vào lòng.

Đời này  Bùi Nguyên Tu vì Lung Nguyệt mà thủ thân như ngọc. Nhưng đời trước bên cạnh hắn lại có tận ba nữ nhân.

Hắn hàng nằm đều ở trong quân đội, cả doing trại đều là các hán tử cường tráng thô lỗ, chuyện trò trong lúc rảnh rỗi bao giờ đều là những chuyện liên quan đến nữ nhân, kiều diễm xấu hổ hắn cũng nghe không ít. Thế nhưng  Bùi Nguyên Tu cảm thấy, dù đời trước hay đời này, Cửu nhi của hắn vẫn cứ mặn mà xinh đẹp như vậy.

Hai đôi gò bồng tuyết trắng được bao bởi hai mảnh lụa đỏ tươi, tròn tròn, phính phính, mỗi khi tiểu thê tử hô hấp, chúng cũng động động theo. (MTLTH.dđlqđ)

Bùi Nguyên Tu cảm thấy có một dòng nhiệt nóng xông thẳng lên đỉnh đầu. Hắn giam Lung Nguyệt vào trong lồng ngực mình, miệng khẽ cắn cắn vành tai tròn trịa như châu ngọc của nàng, bàn tay nhiều năm cầm đao thương tạo thành những vết chai chậm rãi vuốt ve dọc sống lưng bóng loáng của nàng.

"Bùi Nguyên Tu… Bùi Nguyên Tu….”

Lung Nguyệt nhẹ giọng gọi tên hắn, kéo bàn tay to của hắn đặt lên bụng mình, nơi đó rõ ràng đã to lên rồi, một sinh mệnh đang thai nghén ở bên trong.

Lúc bàn tay chạm đến bụng nàng,  Bùi Nguyên Tu chậm rãi bình tĩnh xuống. Hắn nhất định phải nhẫn nại, Cửu Nhi đang mang thai đứa nhỏ, là đứa nhỏ hắn trông mong đã hai đời, là kết tinh tình yêu của hai người.

Hít sâu một hơi, Bùi Nguyên Tu buông Lung Nguyệt ra, giúp nàng đứng vững rồi mặc từng kiện từng kiện y phục vào cho nàng.

Lung Nguyệt nhìn khuôn mặt tuấn tú của phu quân vì bị đè nén mà đỏ lên, càng ngày càng cảm thấy đau lòng. Hình như nàng từng nghe nói chỉ cần sau ba tháng là có thể….

Bản thân mình cũng đã qua ba tháng đầu hung hiểm, có hay không ….

Lung Nguyệt cân nhắc, định tìm người hỏi vấn đề này một chút, thế nhưng hỏi ai, hỏi như thế nào? Lung Nguyệt do dự, nàng đúng là không dám tìm người hỏi.

Ngẩng đầu nhìn  Bùi Nguyên Tu vẫn còn đang thắt dây lưng giúp mình, nàng thầm nghĩ: “Phu quân mình da mặt dày như vậy, để cho hắn đi hỏi!” Vừa quyết định trong lòng xong, Lung Nguyệt vòng tay qua cổ  Bùi Nguyên Tu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, thì thầm vào tai  Bùi Nguyên Tu vài câu.

Sau đó, mắt ưng của hắn như thể phát ra ánh sáng, đáy mắt hình như còn lóe lên sắc xanh. (MTLTH.dđlqđ)

Sửa sang lại quần áo, hai người cùng ngồi trên ghế, Lung Nguyệt nghĩ giờ này hẳn  Bùi Nguyên Tu đang ở thư viện xử lý công văn mới đúng: “Sao chàng lại quay trở lại vậy?”

“Ừm.”  Bùi Nguyên Tu đáp một tiếng nhẹ bẫng, đưa một phong thư cho Lung Nguyệt.

“Là thư của Thái tử ca ca?” Lung Nguyệt chưa nhìn nội dung, chỉ cần nhìn bao thư đã nhận ra là của ai.

“Phải! Nàng nên xem nội dung đi.”  Bùi Nguyên Tu vuốt cằm.

Lung Nguyệt mở thư ra đọc, đôi mày liễu khẽ nhíu lại.

Trong thư Lý Long Hữu có nói: Từ ngày Lung Nguyệt gả đến Bắc Cương xa xôi, Triệt nhi lại càng náo loạn đến tợn. Không những thường xuyên đi dạo Thanh lâu, còn đi vào cả Quan quán lâu *, cũng không biết bắt chước ai, bây giờ còn bao dưỡng cả ca kỹ. Rồi vì tranh giành tình nhân mà đánh nhau với người ta. Thân phận địa vị của hắn cao, bình thường có mấy ai dám chọc vào hắn, tuy là đánh người nhưng vẫn còn biết chừng mực. Thế nhưng không lâu trước đó, Lý Long Triệt vì một ca kỹ mà phế đi dương căn của nhi tử  phủ Ninh Hầu khiến cho người khác không biết phải nói thế nào.

Tuy nói tiểu tử bị đánh kia cũng chỉ là một hoàn khố thế tử gia quần áo lụa là, nhưng hắn ra tay ngoan độc như vậy. Phủ Ninh Hầu là nhà chồng của Ninh Bình Đại Công chúa, coi như cũng có quan hệ thông gia, cũng không thể không cho người ta một kết quả ổn thỏa được.

Bình Thân Vương tức giận sôi cả gan, luôn mồm nói muốn đánh gãy hai chân hắn để hắn không chạy loạn ra ngoài gây họa cho người ta nữa. Thái Hậu nghe vậy hết sức đau lòng, ôm Lý Long Triệt gào khóc ‘tâm can bảo bối’ đến thiên hôn địa ám, nháo đến mức Bình Thân Vương không dám ra tay. (MTLTH.dđlqđ)

Thái tử đành ra mặt cầu tình, cũng đưa ra ý kiến đưa Lý Long Triệt sung quân biên cương, coi như cho phủ Ninh Hầu một đáp án vẹn toàn.

Về phần sung quân ở chỗ nào thì lại phải tìm địa phương để Thái hậu nãi nãi yên tâm.

Vừa vặn Anh Vương Lý Long Tá hộ loan giá về đến Kinh thành liền đưa ra chủ ý ném tên nhóc này đến Bắc Cương: “Từ trước đến nay tiểu tử này chỉ nghe lời Cửu nhi, ném hắn đến Bắc Cương cũng có Cửu nhi trông nom, hắn sẽ không gặp chuyện không may. Cửu nhi có cách quản hắn, đảm bảo khiến hắn ngoan ngoãn dễ bảo ngay thôi.”

Mọi người nghe xong biện pháp này thì đồng ý. Cách này coi như cũng đã vẹn cả đôi đường, cũng đâu còn biện pháp nào khác nữa đâu, mấy vị Tôn Phật trong Kinh đồng thời gật đầu đồng ý.

Thư này vừa đến cũng là lúc Lý Long Triệt lên đường đến Bắc Cương cùng Thái y và các bà đỡ. (MTLTH.dđlqđ)

“Tiểu tử thối này!” Lung Nguyệt tức giận mắng: “Đúng là không khiến người khác bớt lo!”

Bùi Nguyên Tu cười: “Chớ tức giận mà động thai khí, cẩn thận về sau tính nết con lại thành táo bạo dễ nổi nóng. Nàng phải nói chậm, nào, phải dưỡng thai chứ!”

Lung Nguyệt gật gật đầu nói: “Đúng, phải chú ý dưỡng thai, không vì tiểu tử vô liêm sỉ kia mà tức giận!”

“Này có gì là khó. Đợi tên tiểu tử này đến Bắc Cương, ta trút giận thay nàng.”  Bùi Nguyên Tu vỗ vỗ nhẹ bàn tay Lung Nguyệt: “Ta đi thiên viện có việc, có viêc liền bảo người đến tìm ta.”

“Được.” Lung Nguyệt cười cong đôi mắt, tiễn hắn ra cửa.

Buổi chiều,  Bùi Nguyên Tu về sớm, vào cửa liền giục nhanh chóng nước ấm tắm rửa cùng bữa tối.

Lung Nguyệt kinh ngạc, không biết hắn lại làm trò gì.

Đợi dùng qua bữa tối, nàng bị hắn ôm vào tịnh phòng, chợt nghe hắn thầm thì vào tai nàng: “Ta đã hỏi rồi.”

“Hỏi qua cái gì?” Lung Nguyệt nhìn y phục mình bị một móng vuốt kéo ra.

“Hỏi chuyện buổi chiều nàng nói với ta đó!”  Bùi Nguyên Tu nhẹ nhàng ôm Lung Nguyệt đi vào bồn tắm rồi mới cởi quần áo mình.

“Trời ơi! Chàng…chàng…”Lung Nguyệt đúng là hết nói nổi. Tên này da mặt cũng thực dày, làm việc lại quá hiệu suất. Thế nhưng, hắn hỏi ai?

“Chớ có nghĩ nhiều, mau tắm thôi.”  Bùi Nguyên Tu hấp tấp nhảy vào thùng tắm, nhanh chóng tắm cho mình thật sạch sẽ, sau đó lại giúp Lung Nguyệt tắm rửa, động tác mềm nhẹ hết sức.

Không quá nửa khắc, hắn mặc một cái áo choàng mỏng, bao Lung Nguyệt vào trong một mảnh vải, nhanh chân bế nàng ra khỏi tịnh phòng tiến vào phòng ngủ.

“Chàng…chàng chậm đã.”

Nhìn  Bùi Nguyên Tu như sói đói lâu ngày, lục quang trong mắt lấp lóe làm nàng sợ hãi.

“Ta không nhịn được.” Đôi môi mỏng của  Bùi Nguyên Tu khẽ cong, cúi người xuống dưới, thật cẩn thận tránh bụng Lung Nguyệt.

Tất nhiên sau đó cả căn phòng tràn ngập xuân hương kiều diễm.

Ôn tồn qua đi,  Bùi Nguyên Tu xoa xoa nhẹ bụng Lung Nguyệt, hỏi: “Có tốt không?”

Lung Nguyệt lườm hắn, vừa rồi hắn dữ như vậy sao không quan tâm nàng lấy một chút.

“Liệu có làm sao….”  Bùi Nguyên Tu nhìn Lung Nguyệt chỉ liếc hắn một cái rồi nhắm mắt lại, nhất thờ cảm thấy hoảng hốt. Không phải vừa rồi hắn quá mức thô lỗ, nếu đả thương nàng cùng hài tử, hắn hối hận chết mất.

“Cửu nhi, nàng chịu đựng một chút, ta gọi Thái y đến!”  Bùi Nguyên Tu vội vàng đứng lên: “Về sau ta sẽ không như vậy nữa, đợi đến khi nàng sinh con xong….”

Lung Nguyệt thấy hắn gấp đến sắc mặt trắng bệch, kéo tay hắn, không đợi hắn nói xong liền ngắt lời: “Chàng đừng vội, ta không sao, thật sự đó! Con cũng không sao hết!”

“Thật sao?”  Bùi Nguyên Tu cẩn thận nhìn sắc mặt Lung Nguyệt, quả thật không có gì khác, chỉ là so với bình thường thì hồng nhuận hơn một chút, trong lòng cũng hiểu là do bản thân vừa rồi ép nàng.

“Thật đó!” Lung Nguyệt ngồi dậy kéo hắn xuống.

“Không sao thì tốt, làm ta sợ muốn chết.”  Bùi Nguyên Tu thở ra một hơi.

Lại nghe Lung Nguyệt cười hắn: “Lúc này lại lo lắng, mới vừa rồi sao chàng không nhẹ đi một chút.” Lung Nguyệt mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng cũng hiểu phu quân thương tiếc bản thân mang thai mới nhẹ nhàng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.