Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 11




Uyển Nhi lây lất khối thân thể yếu đuối này, uống vào ngụm nước linh tuyền lấy sức.

Trong đầu không ngừng nhẩm tên Lưu Thiên Ân trên bản đồ siêu cấp, phát hiện hắn cách cô không xa.

Lúc này Lưu Thiên Ân đang khám miễn phí cho dân nghèo, hắn mặc y phục màu Lam, vạt áo thêu khóm trúc Đường nét thêu rất tinh xảo.

Tóc búi cao, cố định bởi cây trâm bằng gỗ. Gương mặt đeo mặt nạ đỏ, nhìn không ra nhan sắc. Thân cao 1m9 Cả người tỏa ra hàn khí khó gần.

Uyển Nhi mắt thấy Lưu Thiên Ân đang tiến gần, Cô cố gắng đứng dậy bước đi loạng choạng, vừa đụng tới người hắn liền ngất.

Lưu Thiên Ân nhíu chặt mày, nhìn vật vừa mới đụng vào mình. Nhìn xuống dưới đất liền thấy một nữ hài nhem nhuốc.

Quần áo tả tơi, sắc mặt vàng vọt, thân thể gầy gò, hơi thở nặng nề, hình như có bệnh trong người.

Hắn ngẩn người một lúc liền bế Uyển Nhi lên vận khinh công bay mất. Uyển Nhi cảm giác được gió tạt vào mặt.

Thì trong lòng cô vui vẻ, kế hoạch tiếp cận nam chủ đã thành công. Bây giờ cô phải ngủ một lúc, chuyện tới đâu thì mai tính sau.

Cô quyết Định sẽ lén luyện Cữu Âm chân kinh. Dù gì nam chủ cũng thuộc dạng võ công xuất chúng.

Cô phải võ giỏi trên cả nam chủ. Đã không nói được, thì phải bắt buộc dùng vũ lực. Trói hắn lại xoát hào cảm từ từ.

Lúc này Uyển Nhi mới an tâm ngủ. Nam chủ cũng không có chạy mất được a ~~...

•••••••••••••••••••

Sáng sớm hôm sau, Uyển Nhi tỉnh dậy đã quá trưa trong quá trình cô ngủ, dường như Lưu Thiên Ân đã chữa trị cho cô.

Cộng với nước linh tuyền, thì thân thể này tốt lên không ít. Bây giờ chỉ cần cô vỗ béo lên nữa thôi,Thân thể 5 tuổi không khác gì oa nhi 3 tuổi.

Uyển Nhi chống người ngồi dậy, gấp chăn lại ngay ngắn, nhìn xuống thân đã sạch sẽ, còn được thay đồ mới.

Chắc chắn hôm qua Lưu Thiên Ân tắm rửa thay cho cô. Điều này khiến Uyển Nhi Hài lòng không ít.

Lúc này Uyển Nhi quan sát xung quanh, nơi này rất giống với tiểu lâu, cô nghe thấy được tiếng ồn của nhiều người. Mũi còn ngửi thấy mùi đồ ăn.

Bất giác bụng nhỏ kêu~~ ục ục....

Lúc này cửa phòng được đẩy ra.

- Cạch~~~~

Âm thanh lãnh đạm lạnh lùng từ phía cửa vang lên.: " Đã Tỉnh? "

Uyển Nhi quay lại, Ngước mắt tới mỏi cái cổ nhỏ Nhìn thẳng Lưu Thiên Ân.

Cô quan sát kỹ vị nam chủ này, Hôm qua hoa mắt vẫn chưa kịp nhìn kĩ.

Hắn Cao ráo, toàn thân lam y thêu khóm trúc. Toàn thân tỏa khí lãnh đạm kiệm lời. Ngoài gương mặt đeo mặt nạ ra.

Thì cơ hồ, nhìn toàn diện hắn đều tuyệt mỹ. Uyển Nhi nghi ngờ trong lòng.

" Có phải là hắn quá xấu nên Phải che mặt hay không?

Uyển Nhi đưa đôi mắt ngây thơ, to tròn nhìn Lưu Thiên Ân, cổ họng cố gắng phát ra âm thanh.

" A a ~~ ". Đành chịu vì cô không biết thuật ngữ người câm.

Uyển Nhi tự ghét bỏ chính mình, thất vọng cúi gằm mặt xuống. Lưu Thiên Ân, ngẩn người Một lúc.

Sau đó hồi thần, hắn là lần đầu tiên cứu phải Nữ hài bị câm, liền không kịp thích ứng.

" Ngươi không thể nói được? "

Uyển Nhi nhẹ nhàng gật đầu, cô liếc mắt nhìn trên bàn có giấy và bút, liền xoay người đi lấy.

Lưu Thiên Ân thấy hành động của cô. Hắn chỉ nghĩ cô lấy bút để vẽ hành động cho hắn dễ hiểu hơn.

Uyển Nhi hì hục viết từng nét chữ, dơ lên cho Lưu Thiên Ân Đọc

" Cảm ơn Tiểu Ca ca đã cứu ta:" vẻ mặt Uyển Nhi cười đến sáng lạn.

Lưu Thiên Ân đầu tiên là giật mình, vì không ngờ nữ hài tử mới 3,4 tuổi thông minh tới mức biết viết chữ.

Nét chữ còn rất thanh thoát ngay ngay ngắn, hắn liền đoán Cô có thân phận không nhỏ.

Lưu Thiên Ân hứng thú nhìn cô. Nhẹ nhàng gật đầu, đáy mắt hiện lên tia thú vị.

( Ting -- Hào cảm của nam chủ +5% bây giờ là 5%)

Uyển Nhi thấy hào cảm tăng. Mặc dù không nhiều nhưng cô cảm thấy vui. Không ngờ nam chủ là thích nữ hài thông minh a~~

Lưu Thiên Ân trong người còn có việc quan trọng. Hắn định sẽ giúp Uyển Nhi tìm nhà, xong rồi hắn sẽ rời đi

Hắn cúi người xuống, bế Uyển Nhi vào trong lòng, nhanh chân xuống lầu trả phòng.

Dọc đường đi, hắn hỏi Uyển Nhi.

" Ngươi tên là gì?

Uyển Nhi dùng ngon tay nhỏ xinh, viết vào giữa lòng bàn tay hắn.:

" Uyển Nhi "

Lưu Thiên Ân gật đầu, sau đó lại hỏi

"Người nhà của ngươi ở đâu?"

Uyển Nhi thoáng chốc. Viền mắt đỏ au Tay nhỏ run rẩy viết viết.

" Chết "

Giữa mi Tâm của Lưu Thiên Ân nhíu lại, hắn nhìn nữ hài bé nhỏ này, mới mấy tuổi trãi qua chuyện đau khổ như vậy.

Lòng thương tiếc của hắn dâng lên. Hắn lại rất thích đứa trẻ thông minh, thôi thì hắn chưa có đệ tử chân truyện.

Đành nhận nữ đệ tử này vậy. Dù gÌ Uyển Nhi rất thông minh, lại còn hiểu chuyện.

Lâm vào trầm mặc ít phút, hắn mới phun ra từng chữ.

" Từ này đi theo ta "

Uyển Nhi hai mắt sáng rỡ. Nở Nụ cười đáng yêu, tay nhỏ viết lên tay hắn..

" Cảm ơn Ca ca... "

" Ta đói "

Lưu Thiên Ân giật mình hắn ít gì đã là cái nam nhân 19 tuổi. Vậy mà nữ hài này gọi hắn là Ca Ca...

Lưu Thiên Ân lãnh đạm nói.:

" Gọi thúc thúc. Ta dẫn ngươi đi ăn. "

Uyển Nhi nghe thấy được ăn, thì bất chấp gật cái đầu nhỏ. Bây giờ hắn có bắt cô gọi là ông nội thì cô cũng đồng ý.

Lưu Thiên Ân vô cùng ngạc nhiên với sức ăn của Uyển Nhi, hắn phải dẫn cô đi ăn hết ba con phố lớn.

Cô mới hài lòng xoa bụng nhỏ nhô lên. Hắn tò mò không biết bụng của cô là làm bằng cái gì đây?

Uyển Nhi lấy bàn tay ấm của Lưu Thiên Ân, vẽ vào tay hắn miệng nhỏ chu chu lên.

" Ca Ca thật tốt bụng "

Lưu Thiên Ân nhìn Uyển Nhi rất muốn cười. Hắn cho cô ăn no, liền khen hắn tốt bụng. Quả là trẻ nhỏ dễ dụ, còn là rất dễ thương..

( Ting -- Hào cảm của nam chủ +5%bây giờ là 10%)

Uyển Nhi không thất vọng, dù gì cỗ thân thể này chỉ mới 5 tuổi hào cảm tăng Ít, vẫn có thời gian để xoát.

" Đợi lão nương lớn, lão nương sẽ ăn sạch hắn cho bằng được "

Lưu Thiên Ân nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô. Tay hắn nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ nhắc nhỡ...

" Từ nay gọi ta là sư phụ ":

Uyển Nhi chớp đôi mắt to tròn, tay vẽ vòng vòng.

" Sư phụ... ca ca ".

Lưu Thiên Ân: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.