Sổ Tay Quận Chúa Diễn Sâu Trêu Chồng

Chương 22: Đòi Nợ




Rời khỏi Hồng Lâu Kim Xá thương hồi, Đăng Dương đi dọc theo đường lớn trong thành, dựa theo địa chỉ mà Hồ Tử Lục đã cho, tìm đến một quán rượu bình dân nằm sâu trong hẻm nhỏ.

Chỉnh lý lại quần áo một chút, sau đó lại đeo lên tấm mặt nạ thỏ trắng đã lâu rồi không có sử dụng, Đăng Dương thong thả bước quà quán rượu.

Đẩy cửa bước vào trong, Đăng Dương liền cảm thấy trong không khí nồng nặc một mùi tanh tưởi vô cùng khó chịu, mùi tanh này không phải mùi tanh của máu mà là mùi tanh của sát khí, nồng nặc sát khí.

Mà cũng tại lúc Đăng Dương bước chân vào quán rượu, tiếng cười nói bên trong bổng nhiên ngưng lại, hàng chục ánh mắt sắc lạnh như gươm đột ngột quét về phía hắn, nhất thời khiến cho hắn lạnh tê da đầu, một cảm giác nguy hiểm không gì tả nổi xâm chiếm tâm can, một chút cũng không thua kém khí tức nguy hiểm mà Hồ Tử Lục đã từng tỏa ra khi khảo hạch hắn.

Tuy nhiên, những ánh mắt ác liệt và không một chút tình cảm này cũng không dừng lại lâu, sau khi quét lên quét xuống vài vòng trên người hắn thì liền nhanh chóng thu hồi trở lại, một lần nữa, những tiếng cười nói lại râm rang vang lên.

‘Phù, kinh dị thật! Liên Minh Sát Thủ đúng là một nơi không phải để chơi đùa a!’

Được giải phóng khỏi cảm giác nguy hiểm, Đăng Dương thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi nhanh chóng sốc lại tinh thần, nhất chân đi đến quầy rượu không xa.

Tùy ý ngồi tại một ghế trông trên quầy rượu, hướng trung niên pha chế rượu đang đứng sau quầy, cười nói

“Xin hỏi, ta có thể gặp quản lý ở đây được không?”

Không như đám người nồng nặc sát khí ngồi đầy xung quanh, trung niên pha chế rượu lại có vẻ vô cùng thân thiện, cong mắt cười đáp

“Ta họ Lý, cũng chính là quản lý ở đây, không biết vị huynh đệ đây cần gặp ta để làm gì?”

“Ra là ngài, thất lễ thất lễ!” Đăng Dương cười cười, lấy từ trong người ra lá thư tiến cử mà Hồ Tử Lục đã đưa cho hắn, đặt lên mặt bàn rồi đẩy đến trước mặt trung niên pha chết rượu

“Đây là thư tiến cử của ta, mời Lý quản lý xem qua!”

“Thư tiến cử?” Ánh mắt trung nên pha chế rượu thoáng lóe lên hàn quang, cầm lên lá thư trên mặt bàn, nhanh chóng mở ra xem.

Đọc qua một lượt nội dung viết bên trong thư, trung niên pha chết rượu cười khẽ một tiếng, thái độ đối với Đăng Dương bất chợt lại niềm nở hơn không ít, cười nói

“Ha ha, ra là người mà Hắc Lão tiến cử, vậy thì bỏ qua bước khảo hạch được rồi. Huynh đệ, nghệ danh của ngươi là gì?”

“Nghệ danh?” Sau tấm mặt nạ tiểu bạch thỏ, Đăng Dương chớp hai mắt khó hiểu

Trung niên pha chế rượu ha ha cười nói “Tất nhiên rồi, giết người là cả một nghệ thuật mà kẻ giết người chính là nghệ sĩ! Mà đã là nghệ sĩ thì phải có nghệ danh chứ, có phải hay không?”

Nghe đến đây, Đăng Dương cũng đã hiểu rõ hàm ý trong lời nói của trung niên pha chế rượu, cười nói “Ý của Lý quản lý chính là ‘mật danh’?”

“No… no… no… no!” Trung niên chủ quán lập tức lắc đầu, đính chính nói “Huynh đệ sai rồi, chỉ có đám gián điệp chuyên lén lén lút lút kia mới dùng mật danh mà thôi, còn đám sát thủ sử dụng nghệ thuật giết người như chúng ta, nghệ danh mới là tên gọi chính xác!”

‘Đúng là nghệ sĩ có khác, văn vẻ đầy mình’ Đăng Dương nhìn trung niên pha chế rượu hết sức có nội hàm trước mắt mà không khỏi thầm than trong lòng, cũng không muốn dây dưa ở cái đề tài này nữa, liền đưa tay chỉ lên mặt mình, cười nói

“Vậy thì Tiểu Bạch Thỏ đi. Nghệ danh của ta là Tiểu Bạch Thỏ!”

“Tiểu Bạch Thỏ?” Trung niên pha chế rượu vừa nghe Đăng Dương nói vậy thì thoáng ngớ người, sau đó liền chồm tới trước một chút, một tay che miệng mà nhẹ giọng nói “Ngươi là nữ nhân à?”



“Không phải” Nhìn điệu bộ của trung niên pha chết rượu, Đăng Dương không khỏi lắc đầu buồn cười, nói “Chỉ là ta thích ăn thịt thỏ cho nên đặt vậy thôi!”

“Thế à!”

Trung niên pha chết rượu tặc lưỡi tiết nuối, sau đó rót cho Đăng Dương một ly rượu đá, cười nói “Huynh đệ đợi một lát, ta đi làm thẻ bài sát thủ cho ngươi, trong khi chờ đợi thì uống tạm ly rượu đi, lần này ta mời, không tính tiền”

Tuy nói là một lát nhưng thực chất còn chưa đến một phút trôi qua, trung niên pha chết rượu đã quay trở lại, đem theo một tấm thẻ bài nho nhỏ đưa đến trước mặt Đăng Dương

“Đây là lệnh bài sát thủ của huynh đệ, cấp bậc Thanh Đồng. Sau này, cứ thông qua thành tích hoàn thành nhiệm vụ của huynh đệ thì lệnh bài cũng sẽ dần dần nâng cấp thành Bạch Ngân, Hoàng Kim và Bạch Kim”

Đăng Dương cầm tấm lệnh bài có màu đồng cổ lên nhìn một chút.

Tấm lệnh bài này, so với lệnh bài ngoại môn đệ tử của Tam Sơn Môn thì đơn giản hơn rất nhiều, không hề có bất kỳ đường nét chạm rỗ hoa văn tinh tế nào, mặt trước khắc hình hai con rắn đang cuốn quanh một thanh dao găm, mặt sau thì khắc ba chữ ‘Tiểu Bạch Thỏ’ theo phong cách sát phạt, mỗi đường nét đều vô cùng dứt khoát và sắc lạnh, chỉ cần nhìn sơ qua liền biết là do một vị kiếm tu có cảnh giới cao thâm, dùng kiếm khí mà khắc xuống.

Đem tấm lệnh bài cất vào túi áo, Đăng Dương nhấm một ngụm rượu lạnh rồi có chút tò mò hỏi

“Lý quản lý, không phải sát thủ chỉ nhận tiền rồi làm việc thôi sao, cần gì phải phân chia cấp bậc? Dù sao, Liên Minh Sát Thủ cũng đâu phải là một tông môn thật sư, chỉ là một tổ chức môi giới mà thôi, không phải sao?”

Trung niên pha chế rượu nghe vậy thì cười, ân cần giải thích

“Ha ha, huynh đệ ngươi lại sai nữa rồi, mấy cái cấp bậc sát thủ này cũng không phải là phân chia chức vị bên trong Liên Minh Sát Thủ, chúng nó thuần túy chỉ là số liệu để đánh giá khả năng của một sát thủ mà thôi”

“Huynh đệ nghx thử xem, danh tiếng của những sát thủ cấp Bạch Kim chắc chắn sẽ hơn xa sát thủ cấp Thanh Đồng, từ đó sẽ có nhiều khách hàng biết tới họ hơn, đi cùng với đó là những nhiệm vụ béo bở và các hợp đồng ám sát được chỉ mặt điểm tên”

“Tóm cái váy lại, cấp bậc cao hơn sẽ kiếm tiền nhanh hơn, đơn giản thế thôi!”

“Nói đâu xa, tỷ như Hắc Lão, người đã tiến cử huynh đệ ngươi đến đây cũng vậy, cấp bậc hiện tại của lão chính là sát thủ Hoàng Kim, giá trị mỗi một hợp đồng của lão đều dùng đến sáu số không để mà đong đếm đấy!”

Nói đến đây, trung niên pha chế rượu chợt kỳ quái hỏi

“À mà nói đến Hắc Lão mới nhớ, huynh đệ ngươi được lão tiến cử đến đây, làm sao lại không biết mấy cái thông tin cơ bản này?”

Đăng Dương nhún vai, nửa thật nửa đùa mà cười nói

“Mối quan hệ giữa ta và Hắc Lão cũng không mật thiết như Lý quản lý nghĩ đâu, chỉ là bình thủy tương phùng, Hắc Lão thấy ta hợp khẩu vị nên tiện tay tiến cử một chút mà thôi!”

“Ra là vậy à!” Trung niên pha chế rượu khẽ gật đầu nhưng sắc mặt không có mấy phần tin tưởng những lời Đăng Dương vừa nói

Đúng lúc này, tại một chiếc bàn cách quầy rượu không xa, một đại hán lưng hùm vai gấu bổng nhiên rống to một tiếng vang dội

“Lý quản lý, cho bàn chúng ta thêm một vò Bách Hợp nữa, hôm nay lão tử thất tình, uống không say sẽ không về!”

“Một vò Bách Hợp cho bàn số 6, có ngay có ngay” Trung niên pha chế rượu liền lớn tiếng đáp lời rồi lại nhìn Đăng Dương, chỉ tay vào một tấm bảng không lớn không nhỏ tại góc phòng, cười nói

“Chúng ta nói chuyện đến đây thôi, ta cũng phải tiếp tục làm việc rồi. Đằng kia là bảng ban bố nhiệm vụ của Liên Minh Sát Thủ, huynh đệ thích nhiệm vụ nào thì chỉ cần áp thẻ bài của mình lên trên nhiệm vụ đó là được!”

Nói rồi cũng không chờ Đăng Dương đáp lời, trung niên pha chế rượu liền cuối người xuống, lụt lọi một chút thì xách lên một cái vò rượu to như cái lu, nhẹ nhàn vác lên vai rồi hướng bàn số 6 mà nhanh chân đi đến.

Trung niên pha chế rượu đi rồi, Đăng Dương cũng liền nốc một ngụm hết ly rượu của mình thì liền rời ghế, cất bước đi đến tấm bảng nhiệm vụ ở góc phòng.

Bảng nhiệm vụ này, nhìn tổng thể thì có chút tương tự như bản nhiệm vụ ở Nhiệm Vụ Đường của Tam Sơn Môn, chỉ có điều, những nhiệm vụ tại đây đều không hề được phân cấp rõ ràng, mà lại dùng giá trị của hợp đồng để ước định.

Thông thường, giá trị hợp đồng càng cao, độ khó của nhiệm vụ sẽ càng lớn.

“Ám sát Hội trường thương hội Việt Châu – Vu Lâm, giá trị hợp đồng là 200.000 vina”

“Ám sát Phó đoàn trưởng Dạ Linh Đoàn – Dạ Vương Lang, giá trị hợp đồng là 500.000 vina”

“Ám sát Trại chủ Hắc Long trại – Trình Lục, giá trị hợp đồng là 60.000 vina”



“Ám sát thiên kiêu của Tam Sơn Môn – Nguyệt Vô Song, giá trị hợp đồng là 5.000.000 vina”

Đăng Dương khẽ đọc qua một lượt cơ số nhiệm vụ có mặt trên bảng và sau khi đọc đến cái cuối cùng thì liền bị chấn kinh không nhẹ

“Không ngờ kể cả đệ tử thiên kiêu thuộc Tam Sơn Môn như Nguyệt Vô Song cũng trở thành con mồi của Liên Minh Sát Thủ. Xem ra, sư phụ cài mình vào đây chính là vì lý do này đi!”

“Bất quá, hiện giờ cũng không đến lượt mình lo mấy cái này, trước hết thì cứ tiếp nhận một cái nhiệm vụ đơn giản đả” Đăng Dương âm thầm nói, sau khi đắng đo một hồi thì liền dùng thẻ bài của mình áp lên tấm bản, lựa chọn nhiệm vụ ám sát Trại chủ Hắc Long trại – Trình Lục.

Theo như mô tả của nhiệm vụ, cảnh giới của tên Trình Lục này cũng chỉ là Võ Sư cao cấp mà thôi, vừa đủ nằm trong tầm kiểm soát của Đăng Dương.

Nhận xong nhiệm vụ, Đăng Dương cũng không muốn nhấn nhá quá lâu tại một nơi đầy rẫy sát thủ như này nữa, lập tức nhanh chân rời đi.

Sau khi ra khỏi Liên Minh Sát Thủ, Đăng Dương lại tiếp tục bỏ ra 100 vina duy nhất còn sót lại, mua một con tuấn mã, lên đường rời khỏi thành Lưu Châu, chạy một mạch hơn vài trăm cây số theo hướng tây bắc, hướng về sa mạc Quan Tài mà thẳng tiến.

Sa mạc Quan Tài, đúng như tên gọi, chính là nơi chôn thây của không biết bao nhiêu võ giả, thuộc về một trong tứ đại hiểm địa của Đông Hoang, bên cạnh Xích Vân Hải, Âm Địa Lâm và Tử Thần Tháp.

Tại nơi này, quái thú bậc 4, bậc 5 nhiều vô số kể, thậm chí còn có cả quái thú bậc 7, bậc 9 vô cùng cường đại sinh sống. Hơn nữa, bọn quái thú này còn vô cùng am hiểu việc mai phục dưới lớp cát nóng bỏng của xa mạc, lúc nào cũng có thể tung ra một đòn tấn công chớp nhoáng, giết chết bất kỳ võ giả xui xẻo nào đi qua lãnh thổ của chúng nó trong chớp mắt.

Tuy nhiên, đám quái thú này con chưa phải là mối nguy lớn nhất tại đây, điều thật sự khiến cho mảnh sa mạc này có tên Quan Tài, là lỗi khiếp sợ của biết bao vỗ giả chính là hiện tượng cát lún.

Không giống như cát lún ở những sa mạc bình thường khác, cát lún ở sa mạc Quan Tài có thể xảy ra tại bất kỳ đâu, bấy kỳ thời điểm mà không hề có bất kỳ một dấu hiện báo trước nào. Đi lại ở nơi này, không một ai biết bản thân lúc nào sẽ bị rơi vào cát lún, trở thành con mồi của đại địa, đây mới chính là điều đáng sợ nhất của sa mạc Quan tài

Bất quá, cũng bời vì sự nguy hiểm và tính bất thường của hiện tượng cát lún này, sa mạc Quan Tài lại hiển nhiên trở thành nơi ẩn náu phi thường an toàn của vô số thế lực ngầm trước sức mạnh áp đảo của những gã khổng lồ như Tam Sơn Môn.

Mà trong vô số những thế lực ngầm đó, chính là bao gồm cả mục tiêu hiện giờ của Đăng Dương, Hắc Long Trại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.