Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"

Chương 56




Edit: Puta Ng

Beta: Nam Thiên Vân

Sau khi Lý Già La trở lại Phương Linh điện, đồ Hoàng Thượng ban thưởng cũng tới. Đều là chút đồ trang sức và lăng la tơ lụa.

Thêm Hoàng Hậu ban thưởng, cũng không ít đồ.

Lệ thục viện nhìn thấy nóng mắt, cười nói với Lý Già La: “Tuy rằng không tấn vị nhưng có thể được Hoàng Thượng ban thưởng cũng không tệ.” Nàng đã lâu không được Hoàng Thượng ban thưởng, thật sự rất lâu rồi.

Lý Già La cười nói: “Đồ bên nương nương tốt hơn chỗ thần thiếp nhiều.”

Lệ thục viện sắc mặt có chút khó coi, nói vài câu rồi rời đi.

Ngay lập tức Hổ Phách cũng nhìn ra được, Lệ thục viện là coi trọng đồ tốt bên này, muốn Lý Già La cho nàng ta một hai thứ. Bởi vì ban thưởng lần này không cần đăng ký trong danh sách, tượng bạc trâm vàng các thứ.

Chỉ là vị Lệ thục viện này cũng không muốn đi xin xỏ một quý nhân, đó không phải là đánh vào mặt thục viện sao? Cho nên những thứ này, Lý Già La tuyệt đối không thể nói cho là cho. Lúc cho nàng ta cao hứng, nhưng sau đó sẽ cảm thấy Võ quý nhân này khinh thường mình.

“Tỷ tỷ! Ta báo tin vui cho ngươi!” Tần Sắt Sắt rất nhanh cũng lại đây, cười nói: “biết là tỷ tỷ có phúc khí mà, không phải đây sao, có thể hầu hạ Hoàng Thượng!”

Đến bây giờ Tần Sắt Sắt còn chưa được hầu hạ Hoàng Thượng.

“Tỷ tỷ, Hoàng Thượng trông thế nào, đẹp không? Anh tuấn oai hùng không?” Tần Sắt Sắt cười hì hì hỏi Lý Già La.

Lý Già La nghe xong mặt lập tức đỏ, nói: “Muội muội, ngươi nói cái gì đó.”

Thấy Lý Già La đỏ mặt, Tần Sắt Sắt nhất quyết không tha, “Tỷ tỷ, ngươi nói cho ta biết đi, ta ngay cả Hoàng Thượng trông thế nào đều không biết.” Vẻ mặt Tần Sắt Sắt có chút cô đơn, “Còn tưởng rằng tiến cung là có thể nhìn thấy Hoàng Thượng, ai biết đến bây giờ Hoàng Thượng trông thế nào cũng không biết.”

“Ta, ta lúc ấy không dám nhìn, muội muội hỏi ta, ta cũng không biết nói thế nào cho phải.” Lý Già La đỏ mặt nói.

Đầu ngón tay Tần Sắt Sắt bấm vào lòng bàn tay, “Cũng không biết bao giờ ta mới có phúc khí này.”

“nhất định sẽ có, muội đừng lo lắng.” Lý Già La nói.

“Có những lời này của tỷ, ta an tâm rồi. Tỷ tỷ, ngươi không biết đâu, ta thân thiết với tỷ, những nội thị kia biết tỷ tỷ thị tẩm, thái độ đối với ta so với trước kia tốt hơn nhiều! Đều là mắt chó nhìn người! Lần này nhờ tỷ ta mới có thể tốt hơn một chút. Về sau ta thường xuyên đến tìm tỷ tỷ, bọn họ cũng không dám tùy tiện khinh thường ta!”

Lý Già La nói: “Đến lúc ngươi được thị tẩm, còn sợ những người này đối với ngươi không tốt?”

“Nói nửa ngày còn không chịu đi. Nếu không phải đến giờ ăn cơm, còn định ở lại nữa.” Hổ Phách rất chướng mắt với Tần mỹ nhân này, nàng ta cũng không phải thứ gì tốt đẹp.

Nhưng lúc bọn hồng tuyến nói những lời này, Hổ Phách vẫn quát lớn các nàng. Chung quy lời này cũng có chút không hay.

Bị người ngoài nghe được sẽ rất phiền toái.

Hổ Phách cũng ở trước mặt chủ tử lải nhải.Lý Già La cười nói: “Hổ Phách ngươi yên tâm, ta sẽ không mềm lòng mà làm hỏng chuyện.”

Mục đích của Tần Sắt Sắt rất rõ ràng. Chính là muốn nàng tiến cử nàng ta, đến lúc đó có thể ở trước mặt Hoàng Thượng nói tốt cho nàng ta, gây ấn tượng trước mặt Hoàng Thượng, như vậy sẽ có cơ hội thị tẩm.

Nhưng nàng ta cũng quá coi trọng Lý Già La, Hoàng Thượng muốn tìm ai thị tẩm, làm gì có chuyện nàng nói vài câu là được?

Nhưng mắt thấy hai tháng qua đi, nàng ta vẫn chưa lên được long sàng, trong lòng nóng nảy, quýnh lên tìm cách.

Vương thái hậu hỏi Vương Hiền phi, “Hai tháng đã qua, ngươi tìm được người chưa?”

Vương Hiền phi không bằng lòng nói: “Mẫu hậu, nhất định muốn như vậy phải không? Đã không thể đợi được nữa? Nhi thần nhất định có thể sinh hạ hoàng tử!”

Vương thái hậu thở dài: “Đợi, phải đợi bao lâu? Người mới vào cung, chẳng lẽ phải chờ đứa nhỏ khác sinh ra?”

“Nhi thần không phải còn có đại hoàng tử sao?” Vương Hiền phi nói.

“A Mộc thân mình yếu ớt, không phải người đương gia tổ mẫu này ghét bỏ hắn nhưng có thể sống đến trưởng thành cũng đã không tệ. Hoàng Thượng sẽ không chọn một hoàng tử như vậy kế thừa đại thống. Ngươi phải hiểu chuyện, ai gia cũng là vì ngươi tính toán về sau. Hiện tại tìm một người gia thế bối cảnh thấp, chỉ là mượn bụng sinh con, không cần để ý!” Chính là không nghĩ để mẹ đẻ kia tại thế, đến lúc đó sẽ dùng thủ đoạn làm cho người này biến mất. Trong cung chết một người, căn bản không tính là chuyện gì lớn.

“Nếu ngươi chưa có chủ ý, ai gia sẽ quyết định thay ngươi! Ai gia nhìn Võ quý nhân kia không tệ. Chỉ là tại chung tuyển, Hoàng Hậu cũng khen nàng ta, sợ rằng nàng ta là người bên Hoàng Hậu. Ai gia còn chấm được vài người khác. Ngươi cũng không thể chờ Hoàng Hậu sinh đứa nhỏ rồi đem cục diện cho đảo ngược. Ai gia lớn tuổi rồi, về sau chỉ có thể ở cùng ngươi vài năm. Hưng thịnh của Vương gia còn cần ngươi chống đỡ!”

Vương Hiền phi bị thuyết phục, nhưng cũng không muốn để Thái Hậu quyết định thay mình, liền nói: “Nhi thần chọn được một người, Tần mỹ nhân!” Một mỹ nhân, cũng không thể gây ra sóng gió gì.

“Tần mỹ nhân? Cha nàng ta làm gì?” Vương thái hậu hỏi.

“Chỉ là một chức quan võ nhàn tản, tuy là chính tứ phẩm tuyên Vũ tướng quân nhưng trong tay không có thực quyền. Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy nàng ta cũng không tệ lắm. Không bằng chọn nàng ta đi.” Vương Hiền phi thầm nghĩ, nếu muốn chọn một người, vậy thì chọn người mình nhìn thuận mắt. Tần mỹ nhân này bộ dạng bình thường, tuyệt đối không so được với mình.

Vương thái hậu gật đầu, nói: “Nếu như vậy

, ngươi bảo Tần mỹ nhân kia lại đây gặp ai gia.” Là tốt hay xấu, dựa vào mấy thập niên kinh nghiệm của Vương thái hậu này cũng có thể nhìn ra.

Sau khi Vương Hiền phi đi, Vương thái hậu phân phó tổng quản thái giám Từ Ninh cung Cao Trường Hưng: “Đi điều tra Tần mỹ nhân cho ta.”

“Vâng.” Cao Trường Hưng không nói nửa câu vô nghĩa. Về phần thăm dò thế nào, hắn tổng quản thái giám Từ Ninh Cung có thừa phương pháp và thủ đoạn.

“Hiền phi nương nương muốn triệu kiến ta?” Tần Sắt Sắt trong lòng cao hứng, nhưng vẫn là không dám tin. Nàng mới đi qua chỗ Vương Hiền phi một hai lần. Một lần là cùng Võ Uyển Trinh đến thăm Viên uyển nghi. Sau này vị Hiền phi nương nương kia liền quên lãng nàng, sao hôm nay lại nhớ tới?

Không phải vì nàng làm chuyện gì chọc giận Hiền phi nương nương chứ?. Tần Sắt Sắt mang tâm tình thấp thỏm đi Vĩnh Hòa cung.

Vương Hiền phi thấy Tần Sắt Sắt, một câu vô nghĩa cũng không nói, liền phân phó: “Cùng bản cung đi Từ Ninh Cung một chuyến.”

Tần Sắt Sắt kích động trong lòng không cần nói cũng biết, rốt cuộc có hiệu quả sao? Xem bộ dáng Vương Hiền phi không giống như là giận mình.

Còn dẫn mình đến Vĩnh Hòa cung? Như vậy không phải là cơ hội của mình tới rồi? Nghĩ tới điều này Tần Sắt Sắt đã cảm thấy lâng lâng muốn bay.

Đến Từ Ninh Cung, bái kiến Thái Hậu, Thái Hậu nói với Vương Hiền phi: “Ngươi về trước đi, ai gia cùng Tần mỹ nhân trò chuyện.”

Vương Hiền phi nhìn sắc mặt Thái Hậu, biết nên lui xuống. Tần Sắt Sắt cúi đầu, ngồi trên ghế, đó là Thái Hậu cho người ban thưởng.

“Tần mỹ nhân? Biết ai gia vì sao gọi ngươi đến không?” Vương thái hậu thản nhiên nói.

Tần mỹ nhân vội vàng đứng dậy quỳ xuống, “Thần thiếp không biết.”

“Buổi tối hai mươi lăm tháng ba, một tú nữ vô ý ngã xuống thái dịch hồ, cuối cùng mất mạng. Tần mỹ nhân, ngươi nói ai gia nói đúng hay là sai?”

Cả người Tần mỹ nhân run lên, nàng cố gắng trấn định nói: “Thái Hậu nương nương, thần thiếp cũng đã nghe nói đến chuyện của tú nữ kia, lúc ấy còn bị dọa sợ hãi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.