Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 11




Đoàn Vô Nhai khoát tay nói:

- Hiện tại chuyện khó nhất chính là tìm được hung thủ, rốt cuộc là ai, thăm dò nội tình của bọn họ, bằng vào thực lực của chúng ta, cho dù thiếu một chút thì cũng sẽ không tới mức không có sức lực chống lại.

- Sơn chủ đang bế quan.

Chu Hàn Ca trầm ngâm một hồi mới lắc đầu nói:

- Ta biết một chút tin tức, vốn không muốn nói.

Mọi người yên tĩnh lại.

Đoàn Vô Nhai nói:

- Chu sư huynh, có lẽ Chu trưởng lão sẽ biết một ít nội tình, nói một chút với mọi người xem nào. Cũng tiện để đoán một chút xem về phiền muộn của mọi người, để xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, khi đó mới có thể tiếp tục luyện công được.

- Đúng vậy.

Mọi người mồm năm miệng mười phụ họa.

- Ài...

Chu Hàn Ca quay đầu nói:

- Thiếu chủ, có cần tiết lộ một chút hay không?

Sở Ly cáp:

- Biết cái gì thì nói đi, sớm muộn gì cũng sẽ phải biết.

Hắn biết tin tức trong đầu của Chu Hàn Ca là gì, nói ra cũng không sao cả.

Ánh mắt của mọi người rơi xuống trên người Sở Ly.

Thiếu chủ? Chu Hàn Ca cung kính như vậy đối với hắn, như vậy nhất định thân phận của hắn sẽ không bình thường, là thiếu chủ của tông nào đây?

Ánh mắt của Đoàn Vô Nhai đi một vòng ở trên người của Sở Ly, lại nhìn về phía Chu Hàn Ca, hiện tại hắn càng muốn biết tin tức của Chu Hàn Ca là gì:

- Chu sư huynh mời nói.

Ánh mắt của mọi người cũng lần nữa rơi xuống trên người Chu Hàn Ca.

Chu Hàn Ca nói:

- Theo ta được biết, đối thủ lần này rất mạnh, Sơn chủ không phải là đối thủ.

Mọi người lập tức ngẩn ra.

Võ công của Sơn chủ là số một Phục Ngưu sơn, là tồn tại đứng đầu trong các Thiên Ngoại Thiên, tuy nói không đến mức Thiên Thần, nhưng ở trong các cao thủ Thiên Ngoại Thiên hiếm khi gặp phải địch thủ, đây cũng là nguyên nhân mà Phục Ngưu sơn có lực lượng như vậy.

- Không thể!

Hoàng Thao kêu lên:

- Trong thiên hạ này người đánh thắng được Sơn chủ không có mấy người!

Chu Hàn Ca nói:

- Chúng ta thiếu kiến thức, vì lẽ đó cảm thấy Sơn chủ vô địch thiên hạ, kỳ thực trong cao thủ Thiên Ngoại Thiên có rất nhiều người bế quan khổ tu, tìm hiểu cảnh giới Thiên Thần, không cất bước vào thế gian. Mà lần này người mà chúng ta phải đối đầu cũng không phải chỉ có loại người như vậy.

- Là loại nào?

Hoàng Thao hừ lạnh nói.

Chu Hàn Ca nói:

- Đối thủ lần này của Sơn chủ là một nữ tử trẻ, nữ tử này có tuổi tác gần như bằng chúng ta... Sơn chủ không địch lại.

Mọi người lập tức bắt đầu nghị luận, đại đa số người rất hoài nghi về tính xác thực của chuyện này.

Nếu có cao thủ ẩn dật vượt qua Sơn chủ, như vậy cũng có thể hiểu được, nhưng cao thủ trẻ tuổi vượt qua Sơn chủ, lại là một nữ tử trẻ, bất kể ra sao bọn họ cũng không thể tin tưởng được, cũng không muốn tin tưởng!

Nữ tử như vậy tồn tại, bọn họ sẽ thành cái gì? Sẽ không có mặt mũi nào gặp người ta nữa!

Chu Hàn Ca nhìn về phía Đoàn Vô Nhai rồi nói:

- Đoàn sư huynh, ngươi là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, Mộ Dung sư huynh cũng là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, Phục Ngưu sơn chúng ta có thiên tài như vậy, tại sao những tông phái khác không thể cơ chứ? Thiên hạ ngày nay, cao thủ Thiên Ngoại Thiên lợi hại có rất nhiều là người trẻ tuổi, Pháp Viên của Đại Lôi Âm tự, Sở Ly phủ Dật Quốc công, Lục Ngọc Dung phủ Nhân Quốc Công, tất cả đều là cao thủ Thiên Ngoại Thiên hiếm có hàng đầu trong thiên hạ.

Đoàn Vô Nhai cau mày nhìn về phía Chu Hàn Ca.

Hắn lấy làm kinh hãi, sao Chu Hàn Ca lại biết mình là Thiên Ngoại Thiên?

- Không ngờ Mộ Dung sư đệ cũng là cao thủ Thiên Ngoại Thiên?

Đoàn Vô Nhai cau mày nói.

Chu Hàn Ca chậm rãi gật đầu:

- Đúng thế, các ngươi đều muốn một tiếng hót lên làm kinh người, thế nhưng các ngươi cũng không biết, người chân chính một tiếng hót lên làm kinh người không ở Phục Ngưu sơn, nên ở trong võ lâm, đi theo tranh đấu với đám người Pháp Viên kia!

Đoàn Vô Nhai cười cười:

- Nói như vậy, Sơn chủ thua ở trên tay nữ nhân kia, vì lẽ đó mới bế quan khổ tu hay sao?

Hắn tự mình biết mình, Pháp Viên là đệ tử thiên tài của Đại Lôi Âm tự, võ học đối phương tu xa không phải là thứ mà mình có thể so sánh được, làm sao có khả năng vượt qua được đối phương chứ?

Chu Hàn Ca nói:

- Đúng thế, vì lẽ đó cho nên mới phải phong núi không ra, bằng không, bằng vào bản lĩnh của chúng ta, có thể đỡ được nữ nhân kia sao?

Đoàn Vô Nhai nói:

- Nếu như Sơn chủ vẫn không đánh lại được nàng, chúng ta sẽ không thể ra khỏi núi hay sao?

- Xuống núi chỉ có một chữ chết, không bằng ngây ngốc ở trong núi thì hơn.

Chu Hàn Ca nói:

- Các trưởng lão có nỗi khổ tâm, tình nguyện chúng ta sống sót một cách oan ức cũng không muốn chúng ta không công mất mạng, để lại một phần hi vọng cho Phục Ngưu sơn, kỳ vọng một Đại đệ tử trong thế hệ chúng ta này có thể xuất hiện một cao thủ hàng đầu... Mọi người không nên nghĩ tới việc xuống núi nữa, mà nên nghĩ phải làm như thế nào mới có thể tăng cao tu vi, vượt qua Sơn chủ, chống lại nữ tử kia!

- Sơn chủ cũng không phải là đối thủ của nàng, chúng ta càng không xong rồi.

Lý Nguy Nhiên nói:

- Ai trong chúng ta có thể hơn được Sơn chủ cơ chứ?

- Vậy cũng không hẳn!

Chu Hàn Ca nói:

- Như Đoàn sư huynh, Mộ Dung sư huynh đều là nhân vật thiên tài, không hẳn đã không sánh được với Sơn chủ!

Đoàn Vô Nhai vung vung tay:

- Lời của Chu sư huynh ta không dám nhận, so với Sơn chủ ta còn kém xa!

Chu Hàn Ca nói:

- Đây là kỳ vọng của các trưởng lão đối với mọi người, cũng là kỳ vọng của Sơn chủ, một mình người chống đỡ Phục Ngưu sơn chúng ta quá cực khổ, nếu như có người giúp thì tốt. Các trưởng lão muốn tinh tiến nhưng lại bị tuổi tác hạn chế, có tâm mà vô lực, chỉ có thể ký thác hy vọng vào mọi người mà thôi!

Đoàn Vô Nhai lắc đầu thở dài:

- Làm sao có khả năng...

Chu Hàn Ca trầm giọng nói:

- Tại sao không thể cơ chứ?

- Có ai có thể so sánh được với Sơn chủ chứ?

Đoàn Vô Nhai nói:

- Phục Ngưu sơn chúng ta không có.

- Theo ta được biết, võ công của thiếu chủ gần như bằng với Sơn chủ.

Chu Hàn Ca nói.

- Thiếu chủ nào?

Đoàn Vô Nhai cau mày.

Chu Hàn Ca chỉ tay vào phía Sở Ly, lớn tiếng nói:

- Vị này chính là thiếu chủ của Phục Ngưu sơn chúng ta!

Sở Ly liếc nhìn hắn một cái, lười biếng lắc đầu một cái, miệng của Chu Hàn Ca cũng quá nhanh nhẹn rồi.

Mọi người nhìn về phía hắn, thấy biểu hiện của hắn lãnh đạm, ngạo mạn, không để ý tới mình thì đã cảm thấy không hợp mắt, quả thực quá không coi ai ra gì.

Sở Ly nói:

- Chu sư đệ, ngươi nhiều lời rồi!

Sở Đại Chí nói:

- Thiếu chủ, mọi người nên nhận ra ngươi.

Sở Ly lạnh nhạt quét mắt nhìn mọi người một chút, nói:

- Có nhận ra hay không thì có quan hệ gì chứ, dùng cơm đi.

Chu Hàn Ca nhìn hắn lạnh nhạt như vậy, biết hắn không có hứng thú cho nên cũng không dám nói thêm nữa.

Mọi người thỉnh thoảng quét tới, kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Bọn họ biết Phục Ngưu sơn có một vị thiếu chủ, Sơn chủ có một nhi tử, nhưng vẫn chưa từng gặp mặt, dường như đã mất tích vậy.

Có người tin tức linh thông, biết Sơn chủ rất không vừa ý đối với vị thiếu chủ này, mặc kệ chết sống của hắn, vứt hắn vào một trong góc của Phục Ngưu sơn tự sinh tự diệt.

Không nghĩ tới hắn lại bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này, tuổi xấp xỉ với bọn họ.

Lý Nguy Nhiên lớn tiếng nói:

- Sở Đại Chí, võ công của thiếu chủ thật sự mạnh như vậy sao?

- Đó là đương nhiên!

Sở Đại Chí không chút do dự kêu lên:

- Thu thập Đoàn sư huynh chỉ là việc nhỏ như con thỏ!

- Thật sự là biết thổi da bò, còn nói tới việc thu thập Đoàn sư huynh!

Lý Nguy Nhiên khinh thường nói:

- Đoàn sư huynh là cao thủ Thiên Ngoại Thiên!

- Vậy thì như thế nào chứ?

Sở Đại Chí nói:

- Vẫn là việc nhỏ như con thỏ!

Lý Nguy Nhiên hừ lạnh nói:

- Đừng khoác lác, đánh một trận thử xem!

- Đánh thì đánh!

Sở Đại Chí quay đầu nhìn về phía Sở Ly.

Sở Ly lắc đầu:

- Ta không có hứng thú kia!

- Vâng.

Sở Đại Chí cung kính đáp một tiếng, cất giọng nói:

- Lần sau nói sau đi.

- Ha ha...

Lý Nguy Nhiên cười to, Hoàng Thao cũng cười lớn, ngay cả Đoàn Vô Nhai vẫn ra vẻ mặt lạnh cũng mỉm cười.

Không có hứng thú, hôm nào lại đánh, vừa nghe đã biết là lý do để thoái thác, là không dám động thủ với Đoàn Vô Nhai, sợ thất bại, điều này làm cho mọi người càng xem thường Sở Ly thêm nữa.

Sở Đại Chí có chút phẫn nộ, hắn quay đầu nhìn về phía Sở Ly.

Chu Hàn Ca than thở:

- Thiếu chủ, hay là để cho bọn họ mở mang tầm mắt đi!

Sở Ly đứng dậy:

- Quên đi, cơm cũng đừng dùng nữa, đi thôi.

Dứt lời hắn đứng dậy đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.