Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh

Chương 39: PHIÊN NGOẠI 1: [Dạ Tuyết-PN Tưởng tượng]




Rời khỏi phòng tịnh thân, Phượng Vũ liền không thèm để ý đến Phượng Quân nữa, một mình rời đi. Phượng Quân mơ hồ cảm giác hình như y đang tức giận chuyện gì, nhưng lại không biết nguyên cớ, chỉ đành nhìn theo bóng lưng y ngày càng xa, mặt lộ vẻ phiền muộn.

Ngày hôm đó sau khi Phượng Quân trở về, hậu cung vẫn sóng êm gió lặng, ban đêm Phượng Vũ cũng không triệu hắn thị tẩm, cuối cùng hắn cũng có được một đêm an an ổn ổn mà nghỉ ngơi.

Phượng Quân vừa ngủ dậy thì nghe tin có Mẫn phó tướng cầu kiến. Khi Vương công công thông báo cho hắn, hắn không khỏi hồ nghi nhíu mày.

“Hoàng thượng cho ta gặp hắn?”

“Hoàng thượng nói, việc này điện hạ tự mình biết chừng mực.”

Phượng Quân cười, Phượng Vũ đúng là không cần lo lắng, bởi y biết những chuyện này cho dù đối phương có là thuộc hạ tin cẩn nhất, Phượng Quân cũng sẽ không nói ra.

Mẫn phó tướng ở tiền thính đợi một lúc lâu, thẳng đến khi Phượng Quân xuất hiện, khuôn mặt lo lắng của hắn mới hiện lên được dáng tươi cười.

“Đại hoàng tử!” Mẫn phó tướng quỳ một gối, chấp tay hành lễ.

“Mẫn phó tướng miễn lễ.” Phượng Quân sảng khoái cười, tự tay nâng thuộc hạ đắt lực của mình dậy.

Hai người ngồi vào bàn, Mẫn phó tướng nhớ tới vừa rồi lúc Phượng Quân nâng hắn dậy, hắn cảm giác nội lực của Phượng Quân trống rỗng, không khỏi lo lắng hỏi.

“Mạt tướng thấy sắc mặt ngài không tốt, chẳng lẽ thân thể còn chưa khỏi hẳn?”

Đối với việc thuộc hạ quá nhạy cảm, Phượng Quân cũng chỉ bất đắc dĩ nói, “Chỉ là chút bệnh phong hàn, đều tại ta không cẩn thận mới để lại di chứng, điều dưỡng mấy ngày liền không còn trở ngại.”

Mẫn phó tướng còn muốn nói gì đó, nhưng thấy có người bưng trà vào, nhìn lên không khỏi ngạc nhiên.

“Đây không phải Vương công công bên người hoàng thượng sao?”

Vương công công cúi người, “Là hoàng thượng lo lắng những người khác hầu hạ đại điện hạ thiếu cẩn trọng nên mới sai nô tài đến đây.”

Mẫn phó tướng bán tín bán nghi, nhìn sang Phượng Quân.

Phượng Quân nhấp một ngụm trà, nói “Đúng vậy, mấy ngày nay ta bệnh đều là Vương công công hầu hạ. Dù sao cũng là tâm phúc của phụ hoàng, nói về thận trọng tỉ mỉ hiển nhiên bọn nô tài khác không ai sánh được.”

“Đại điện hạ quá khen.”

Mẫn phó tướng hiển nhiên là còn có chuyện khác muốn nói với Phượng Quân, nhưng có Vương công công ở một bên thật rất khó để mở miệng.

Phượng Quân thấy thế liền nói, “Mẫn phó tướng, ngươi ở lại cùng ta dùng cơm trưa đi.”

“Nhưng thuộc hạ…” Mẫn phó tướng có chút lo lắng, trong cung dù sao cũng không giống quân doanh, quân thần kỷ cương quy cũ đâu thể dễ dàng cho qua như thế.

Phượng Quân cắt ngang lời hắn, phân phó, “Vương công công ngươi đi chuẩn bị một chút, Mẫn phó tướng sẽ ở lại dùng bữa với ta.”

Vương công công do dự, giương mắt nhìn Phượng Quân một chút.

Phượng Quân hiển nhiên minh bạch ý tứ trong mắt Vương công công. Phượng Vũ bảo gã ở lại quan sát mình, gã cũng không dám tùy tiện ly khai như vậy.

“Còn không nhanh lên.” Phượng Quân quát.

Ngữ khí chẳng khác nào quân vương khiến Vương công công sợ đến run lên, lúc này mới cúi đầu nói, “Vâng, vâng, nô tài lập tức chuẩn bị.”

Vương công công vừa đi, Mẫn phó tướng liền vội vàng nói, “Đại hoàng tử, ngài gần đây có khỏe không? Có phải là hoàng thượng…”

Phượng Quân hơi giương mắt, Mẫn phó tướng liền thức thời ngậm miệng lại.

Phượng Quân nói, “Ta tốt, ngươi đừng lo.”

“Nhưng từ lúc ngài vào cung, mạt tướng muốn gặp ngài đều bị ngăn cản, chẳng lẽ không phải có người cố ý khó dễ?” Mẫn phó tướng nhanh mồm nhanh miệng, không chút nghĩ ngợi liền nói ra.

“Ngươi đa tâm rồi, đúng thật là ta đang bệnh không muốn gặp khách.” Phượng Quân cũng không muốn cho thuộc hạ biết đến ân oán giữa hắn và Phượng Vũ, huống hồ nếu để bọn thuộc hạ biết, sợ rằng nhất định sẽ đứng lên làm loạn.

Mẫn phó tướng lại hỏi, “Ngài có biết hoàng thượng phái một giám quân đến quân doanh của chúng ta?”

Giám quân? Phượng Quân thực chưa từng nghe Phượng Vũ đề cập đến… A, hắn trong lòng tự giễu chính mình, thiếu chút nữa đã quên, với tình hình hiện nay, Phượng Vũ hà tất gì phải nói cho hắn biết?

“Việc này phụ hoàng có nói qua, bảo muốn phái một người đến giúp ta cùng giải quyết quân vụ để ta bớt mệt nhọc.” Không muốn Mẫn phó tướng nghi ngờ, Phượng Quân chỉ còn cách giả bộ cảm kích mà nói.

“Nhưng ngài có biết hoàng thượng phái ai đến không?”

“Ai?”

Mẫn phó tướng ngừng một chút, có chút nhụt chí nói, “Tam hoàng tử.”

“Phượng Lăng?” Phượng Quân kinh ngạc không nhỏ, sao lại an bài tam hoàng đệ Phượng Lăng?

Phượng Lăng chưa từng bước ra cửa cung nửa bước, lại được nuông chiều từ bé, tính tình kiêu căng, thường ngày chỉ biết chơi bời trăng hoa, người như vậy làm sao thích hợp làm giám quân?

“Đại hoàng tử, thứ cho mạt tướng nói thẳng, để tam hoàng tử đến quản trứ chúng ta, ta không phục.” Mẫn phó tướng vẻ mặt bất bình.

Phượng Quân nhíu nhíu mày, nói, “Việc này ta sẽ cùng phụ hoàng thương nghị lại.”

Mẫn phó tướng nghe Phượng Quân nói thế, trong lòng cũng thoải mái ít nhiều, “Được rồi, đại hoàng tử, chừng nào chúng ta mới khởi hành trở lại biên cương?”

Ban đầu dự định chỉ hồi kinh khoảng một tháng, hiện tại đã qua nửa tháng, nếu phải về thì cũng đến lúc chuẩn bị rồi, chỉ là… hiện tại hắn có thể đi được sao?

Phượng Quân trong lòng thở dài, tuy hiện tại hắn thân thể tự do, Phượng Vũ không giam hắn lại, nhưng kỳ thực chỉ là chuyển sang giam lỏng. Hắn lúc này một người hai thân phận, chỉ sợ muốn đi cũng không phải dễ như vậy.

“Các huynh đệ ở biên ngoại chinh chiến khổ cực, nay có cơ hội về kinh thành, chi bằng để họ hảo hảo hưởng thụ thêm một khoảng thời gian.”

“Đáng tiếc mạt tướng trời sinh thô nhân, cẩm y ngọc thực trái lại liền cảm thấy không quen.” Mẫn phó tướng ha hả cười.

(thô nhân: người thô lỗ)

Trong lúc dùng bữa, Phượng Quân đột nhiên hứng trí, bảo người đem rượu ngon cất kỹ ra cùng thuộc hạ đối ẩm. Cuối cùng đến lúc rời cung, Mẫn phó tướng say đến bước đi không nổi, Phượng Quân liền bảo Vương công công chuẩn bị cỗ kiệu đưa hắn trở về.

Vương công công lo liệu cho Mẫn phó tướng xong, thấy Phượng Quân thay đổi xiêm y vội hỏi, “Đại hoàng tử muốn đến gặp hoàng thượng?”

“Ừ.” Phượng Quân mặc dù chưa say, nhưng uống cũng không ít, đối với nghi vấn của Vương công công chỉ hơi gật đầu.

Vương công công mang lên trà giải rượu, “Không bằng để nô tài đến báo trước với hoàng thượng một tiếng.”

“Hà tất phải phiền phức như thế, ta trực tiếp đến gặp là được.” Phượng Quân nhấp ngụm trà nóng, thông cổ họng, thấy Vương công công thần tình muốn nói lại thôi, liền nhíu mày hỏi, “Chẳng lẽ không thể đi?”

“Đại điện hạ xin đừng làm khó nô tài.” Ngụ ý Phượng Vũ đã bảo gã xem chừng Phượng Quân.

“Ngươi không cần lo lắng, ta mặc kệ, gặp hoàng thượng xong ta tự nhiên sẽ về.” Ý Phượng Quân đã quyết, Vương công công cũng không dám ngang ngược ngăn cản.

“Vậy… vậy xin cho nô tài đi theo.”

Đến ngự thư phòng, không nghĩ tới Phượng Vũ lại không ở đó. Vương công công hỏi cung nhân mới biết y đã tới chỗ Thiệu quý phi, Phượng Quân nghe xong chỉ gật đầu, xoay người đi đến tẩm cung Thiệu quý phi.

Phượng Quân tuy rằng trước đây ở biên cương, nhưng những chuyện trong cung hắn đều nắm rất rõ, đặt biệt là những chuyện liên quan đến Phượng Vũ. Thiệu quý phi này hắn đã có nghe qua, hình như Phượng Vũ khá sủng ái nàng. Hôm qua hắn đã gặp qua, đúng là trầm ngư lạc nhạn, nhưng so với Phượng Vũ vẫn kém phần tao nhã khí độ. Trong mắt Phượng Quân ngoài Phượng Vũ ra ai cũng chỉ là son phấn dung tục.

“Bái kiến đại hoàng tử.” Thấy Phượng Quân đến, thủ vệ bên canh gác bên ngoài tẩm cung Thiệu quý phi vội quỳ xuống hành lễ.

Phượng Quân phất tay ra hiệu cho họ đứng lên, hỏi “Hoàng thượng đang ở bên trong?”

“Vâng ạ. Nô tài sẽ vào bẩm báo.”

Chỉ một lát sao, thủ vệ liền đi ra, bẩm báo “Hoàng thượng nói rằng ngài ấy đang mệt mỏi, thỉnh đại hoàng tử hồi cung.”

Phượng Quân sớm đoán được Phượng Vũ sẽ không dễ dàng chịu gặp hắn như thế, thậm chí còn vì chuyện hắn tự ý rời khỏi tẩm điện mà tức giận, nhưng Phượng Quân cũng không định trở về đơn giản như thế.

“Ngươi vào nói ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”

Thủ vệ đành phải đi vào thông báo lần nữa.

Vương công công quan sát tình hình, khuyên nhủ. “Đại điện hạ, hay là trở về đi.” Gã lo lắng Phượng Quân cố chấp sẽ chọc giận long nhan.

Phượng Quân khoát tay, ý bảo Vương công công không cần nhiều lời.

Sau giờ ngọ, sắc trời đột nhiên chuyển sang âm u quỷ dị, xem chừng sẽ có một trận mưa to.

“Nhất tràng xuân vũ, nhất tràng hàn.” Hắn bỗng nhiên nhớ tới khi còn bé Phượng Vũ từng dạy hắn một câu thơ, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm.

Tại quốc gia của bọn họ, mưa xuân vừa đến chính là báo trước mùa đông cũng sắp về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.