Sơ Nguyện

Chương 61-65




Dịch giả: argetlam7420

Mạc Vấn không đi, Thái Thông cũng không dám thúc giục, thêm với y đêm qua cũng không ngủ được, bèn chạy đến chỗ sương phòng của tiểu thiếp ngủ bù, đuổi đám tiểu thiếp đang ngồi bên cửa sổ nhìn trộm Mạc Vấn.

Đến giờ Thìn, trên đường phố truyền tới tiếng vó ngựa, tiếng vó ngựa dừng ở ngoài cửa, theo sau là một tiếng hô vang vọng, " Đại Đô Đốc cai quản Cao Châu Thẩm Quan Thanh kính lạy Thượng Thanh Tông Thiên Khu Chân nhân."

Mạc Vấn lúc này đang trong phòng chính thong thả uống trà, nghe ngoài cửa có tiếng hô nhưng không hề đứng dậy, Thẩm Quan Thanh đích thân đến thăm cũng không ngoài dự đoán của hắn.

Tiếng hô vừa rồi không kinh động Mạc Vấn nhưng lại khiến Thái Thông mới ngủ được không lâu xoắn hết cả lên, Thái Thông vừa nghe Đô Đốc đến lập tức vội vàng chạy ra ngoài mở cửa đón tiếp.

Thẩm Quan Thanh tuổi tác khoảng chừng bốn mươi, thân hình cao to vạm vỡ, mặc một bộ trường bào màu đen của thư sinh, trong tay nắm hai khối Thái Cực Cầu bằng sắt, dung mạo anh tuấn, rất có khí độ chủ soái.

Khách đến nhà mà không đứng dậy tiếp là bất lịch sự, Thẩm Quan Thanh từ ngoài cửa đi vào, Mạc Vấn đứng dậy ra cửa, hai người gặp nhau ở trong sân, Thẩm Quan Thanh giơ tay phất phất vạt áo.

Hành động này chính là nghi thức chuẩn bị quỳ gối chào, Mạc Vấn không có lòng dạ nào chờ gã thi lễ, bước lên một bước ngăn gã quỳ xuống, "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo Thiên Khu Tử, xin chào Thẩm Đô Đốc."

"Tại hạ tục danh Thẩm Quan Thanh, bái kiến Chân nhân." Thẩm Quan Thanh lùi lại một bước rồi tiếp tục quỳ lạy

Mạc Vấn thấy vậy vội vàng đưa tay nâng gã, "Ta là người quê mùa không kham nổi đại lễ của Đô Đốc, nể mặt bần đạo mong Đô Đốc hãy thả Khất Dực A Cổ Thanh ra, coi như ta thiếu ngài một ân huệ."

"Thẩm mỗ nghe được tin đêm qua nơi này xảy ra biến cố, vốn định lập tức tới hỏi thăm, nhưng lại nghĩ đêm khuya bất tiện nên đành nhịn đến giờ Thìn hôm nay mới đến được." Thẩm Quan Thanh nói. Giờ Thìn là giờ tốt để tiếp khách, sở dĩ chọn giờ này là bởi vì chủ nhân vào lúc này đã ngủ đủ thức dậy, ngoài ra đây cũng là giờ nông dân trăm họ đều đã đi làm ruộng hết.

"Đa tạ Đô Đốc quan tâm, chuyện này bần đạo đã xử trí ổn thoả, mời vào trong nói chuyện." Mạc Vấn nghiêng người giơ tay mời.

Sau khi Thẩm Quan Thanh vào phòng Mạc Vấn theo vào ngay, mà lại giơ tay lên mời Thái Thông cùng hắn tiến vào, Thái Thông thấy Mạc Vấn cũng mời mình vào nhà, vừa mừng vừa sợ, cũng giơ tay lên mời Mạc Vấn đi trước.

Sau khi ba người vào phòng Mạc Vấn trực tiếp ngồi vào vị trí ghế cao nhất của khách, Thẩm Quan Thanh thấy thế hơi cảm thấy thất vọng, đều là người thông minh, chỉ cần một vài chi tiết là có thể nhìn ra đối phương đang có ý gì. Mạc Vấn ngồi vào vị trí khách cho thấy hắn cũng không chuẩn bị ở lại lâu dài, ngoài ra ngồi luôn vào ghế cao nhất là cử chỉ tương đối tự cao tự đại, cũng cho thấy Mạc Vấn không có chuẩn bị sống chung lâu dài cùng gã.

"Người đâu, đem lễ mọn trình lên." Thẩm Quan Thanh cũng ngồi vào ghế chủ vị còn lại.

Thẩm Quan Thanh hô xong, ngoài cửa có một gã người hầu đi vào, trên tay mang theo một hộp đựng thức ăn khá lớn, sau khi vào phòng liền đặt hộp lên trên bàn rồi khom người lui ra.

"Thẩm mỗ tới vội vàng, không kịp chuẩn bị lễ vật, đây là tám loại điểm tâm do tiện nội (vợ) suốt đêm làm ra, xin gửi cho quý đồ đệ." Thẩm Quan Thanh đứng dậy mở nắp, một mùi thơm thoang thoảng toả ra.

Mạc Vấn liếc mắt nhìn hộp đựng thức ăn, phát hiện điểm tâm làm rất là tinh tế, bên cạnh còn đặt một cây ngân châm thử độc dài một tấc, thấy vậy hắn không thể không coi trọng Thẩm Quan Thanh hơn một chút, người này tâm tư chu đáo tỉ mỉ, biết cách thu phục lòng người.

"Đô Đốc đã có lòng, bần đạo hổ thẹn xin nhận." Mạc Vấn chắp tay cám ơn.

Thẩm Quan Thanh thấy Mạc Vấn chịu nhận lấy lễ vật của gã, trên mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng, gã tuy là người tâm tư sâu kín nhưng lần này sở dĩ bộc lộ cảm xúc ra ngoài là bởi vì Mạc Vấn đã chịu nhận lấy lễ vật, thái độ chứng tỏ Mạc Vấn cũng không phải người vô tình xa cách.

"Vô Danh đâu, còn không ra nói cảm ơn." Mạc Vấn nhìn hướng Tây phòng bảo.

Vô Danh trước đó đã sớm thức dậy, nghe tiếng Mạc Vấn liền vén mành che từ Tây phòng đi ra, "Vô Lượng Thiên Tôn, đa tạ Đô Đốc tặng đồ ăn, tạ ơn tướng quân đã cho thầy trò tôi tá túc."

Thẩm Quan Thanh cùng Thái Thông nghe vậy vội vàng đứng dậy đáp lễ, Mạc Vấn giơ tay chỉ hộp đựng thức ăn rồi nói, "Đem xuống đi."

Vô Danh cầm hộp đựng thức ăn lui ra, Mạc Vấn đưa mắt nhìn nó ra khỏi cửa, Thái Thông gọi tiểu thiếp đến mời Vô Danh qua Đông Sương dùng trà.

"Quý đồ đệ khí vũ phi phàm, tiến thối có độ, tuổi còn trẻ mà đã có phong thái tiên gia a." Thẩm Quan Thanh mỉm cười mở miệng.

"Đô Đốc quá khen." Mạc Vấn thuận miệng đáp.

"Nghe giọng của Chân nhân, có phải ngài nguyên quán tại Dự quận không?" Thẩm Quan Thanh đặt Thái Cực Cầu xuống, nâng chén trà lên.

"Đúng vậy, bần đạo quê gốc ở Dự quận huyện Tây Dương, Đô Đốc cũng là người Dự quận?" Mạc Vấn hỏi, Thẩm Quan Thanh mới nãy cũng dùng tiếng vùng Dự quận nói, khiến hắn bỗng cảm thấy thân thiết.

"Thẩm mỗ tổ tiên ở huyện Đông Dương, ngay bên cạnh huyện Tây Dương a." Thẩm Quan Thanh mừng rỡ, người Hán xưa nay coi trọng tình nghĩa quê cha đất tổ, Tây Dương cùng Đông Dương cách nhau có hơn trăm dặm, coi như tương đối gần.

"Tổ tiên của Đô đốc ở Thẩm gia trang?" Mạc Vấn hỏi, họ Thẩm nguyên vốn khởi phát ở Dự quận, phần lớn tập trung ở huyện Đông Dương Thẩm gia trang.

"Đúng vậy. Thẩm mỗ năm mười tám tuổi đã bị gọi nhập ngũ, tính ra rời nhà cũng đã hơn hai mươi năm." Thẩm Quan Thanh rất là thổn thức.

Đã là đồng hương thì nói cả ngày cũng không hết chuyện, hai người thăm hỏi lẫn nhau, bất tri bất giác đã nói suốt một canh giờ, hai người còn không cảm thấy gì, nhưng chỉ khổ Thái Thông theo hầu, ngôn ngữ vùng Dự quận rất nhiều âm khó nghe, hai người trò chuyện y một câu cũng nghe không hiểu. Nghe không hiểu mà lại không thể đi được, mệt mỏi nhưng vẫn không thể ngủ gật. Vất vả chịu đựng mãi đến giờ Tỵ, rốt cuộc y mượn cớ thu xếp tiệc rượu mà chạy đi được.

"Chân nhân chuyến này định đi đâu?" Thẩm Quan Thanh trở lại chủ đề chính.

Mạc Vấn nghe vậy, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, nếu nói là không có dự định gì thì nhất định sẽ bị mời lưu lại, vừa rồi lúc trò chuyện hắn đã nhìn qua gương mặt Thẩm Quan Thanh, mặc dù có tướng giàu sang nhưng lại không có tướng Đế Vương, có thể giúp đỡ nhưng lại không thể giúp quá nhiều, "Ta cùng đồ nhi muốn đến nước Lương một chuyến."

Thẩm Quan Thanh nghe vậy gật đầu một cái, "Chân nhân định khi nào lên đường?"

"Nếu Đô Đốc có chuyện gì sai khiến, bọn ta lưu lại hai ba ngày cũng không phải không thể." Mạc Vấn nói, ân huệ không thể không trả, điểm tâm cũng không thể ăn chùa.

"Chân nhân tiên phong đạo cốt, siêu thoát phàm trần, Thẩm mỗ sao dám sai khiến. Không dối gạt Chân nhân, Thẩm mỗ đối với người tu hành rất là tôn kính hữu lễ, chỉ cần biết có vị pháp sư đạo trưởng nào đến thành Thẩm mỗ đều không ngại tiếp đón, nhưng chẳng biết sao, mấy ngày hôm trước các tăng nhân đạo sĩ không ai bảo ai bỗng nhiên bỏ đi sạch, chuyện này làm Thẩm mỗ rất là bất an, không biết có phải trời muốn diệt ta hay không nữa, xin Chân nhân giải thích nghi hoặc." Thẩm Quan Thanh nói đến chỗ này đứng dậy, hướng Mạc Vấn vái một cái thật sâu.

Con người ai cũng phải có tình cảm, qua buổi trò chuyện vừa rồi, Mạc Vấn đối với Thẩm Quan Thanh sinh ra mấy phần thân thiết, nghe vậy bật cười đáp, "Đô Đốc nhạy cảm quá rồi, đạo nhân không phải côn trùng, chẳng biết lúc nào trời mưa. Tăng nhân không phải con chuột, làm sao biết ngày nào có động đất. Sở dĩ bọn họ bỏ đi là bởi vì họ bỗng nhiên phát hiện mình không cách nào mượn khí làm phép được nữa."

"Xin ngài chỉ rõ." Thẩm Quan Thanh thấp giọng hỏi.

"Ta và ngài là đồng hương, có một số việc ta cũng không lừa gạt ngài, mỗi khi triều đại thay đổi, thiên hạ đại loạn cũng là lúc Thiên Đình Địa Phủ bế quan đóng cửa với phàm trần, cái đó được đặt tên là tận thế, ngày hôm trước là ngày tận thế giáng xuống, thiên đình địa phủ một khi bị ngăn cách với nhân gian thì đạo nhân sẽ không cách nào mượn thiên địa linh khí lập đàn làm pháp được nữa, bọn họ cũng không hề biết đến chuyện tận thế, bỗng nhiên đùng một cái làm phép mất linh sẽ khiến họ vô cùng bất an, cho nên mới không từ mà biệt." Mạc Vấn lên tiếng giải thích.

Thẩm Quan Thanh nghe vậy thở dài một cái, như trút được gánh nặng, "Nếu không có Chân nhân giải thích nghi hoặc, Thẩm mỗ còn không biết sẽ phải sợ hãi đến bao giờ, đám gia hoả này không nói một câu đã đi, làm ta bị sợ gần chết."

"Hặc hặc, giữa Đạo Phật thì chọn một cái mà thờ phụng thôi, ngài vừa sùng Đạo vừa theo Phật, vừa mời đạo nhân lại vừa mời tăng nhân, đến khi xảy ra chuyện, cả hai phe đều không giúp ngài." Mạc Vấn cười nói.

Thẩm Quan Thanh nghe vậy quýnh lên, "Chân nhân dạy dỗ rất phải, tuy vậy Thẩm mỗ đối với Đạo gia vẫn là tôn kính hơn một chút."

"Lời này không thật lòng rồi, ngươi mặc dù tay cầm Thái cực cầu nhưng lại không phải xoay mà là vê vuốt, đây là do thường ngày thường xuyên cầm tràng hạt đã tạo thành thói quen, nếu ta đoán không sai, hai viên Thái Cực Cầu này là ngài vì thấy ta nên mới cầm theo có phải không?" Mạc Vấn vừa cười vừa hỏi.

Thẩm Quan Thanh nghe Mạc Vấn nói xong tức thì toàn thân toát mồ hôi lạnh, "Chân nhân nói quả không sai chút nào, Thẩm mỗ cũng không phải có ý lừa Chân nhân, chẳng qua là Chân nhân pháp thuật thông thiên, uy danh lan truyền tứ hải, gặp gỡ Chân nhân Thẩm mỗ không thể không phụng bồi cẩn thận a."

"Ta là đạo nhân vân du bốn phương, không phải là yêu quái ăn thịt người, cần gì phải phí công như vậy?" Mạc Vấn khoát tay đáp.

"Dạ dạ dạ, Chân nhân nói phải, Thẩm mỗ ngày sau nhất định lễ kính Tam Thanh, đối xử tử tế với đạo nhân, chẳng hay Chân nhân vân du bốn phương được bao lâu rồi?" Thẩm Quan Thanh lại nói.

Mạc Vấn nghe vậy thầm kêu tệ hại, xưa có câu “Cái miệng hại cái thân” quả không sai chút nào, hắn đã vô tình nói ra bản thân đang vân du bốn phương, Thẩm Quan Thanh nghe vậy liền biết hắn đang không có chuyện gì trọng yếu trong người.

"Không còn sớm nữa, Đô đốc lúc trước có nói tăng nhân đạo sĩ không dốc sức cho ngài, không biết Đô Đốc triệu tập đạo tăng vì chuyện gì?" Mạc Vấn nhanh chóng đổi chủ đề.

Giữa lúc hai người đang nói chuyện, Thái Thông từ ngoài cửa đi vào, không hỏi cũng biết tiệc rượu đã chuẩn bị xong.

Hai người đang rất có hứng nói chuyện, Thẩm Quan Thanh đối với Thái Thông giả bộ như không thấy, lên tiếng đáp, "Không dối gạt Chân nhân, ta mời tăng mời đạo đến chính là vì để gom góp quân lương."

Mạc Vấn nghe vậy không hiểu, "Đạo sĩ tăng nhân làm sao có thể gom góp quân lương cho ngài?"

Thẩm Quan Thanh ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn một cái, khẽ nhíu mày, cũng không có lập tức trả lời.

"Thời gian không..."

Thẩm Quan Thanh thấy Mạc Vấn định kết thúc câu chuyện, vội vàng lên tiếng cướp lời, "Chân nhân có chỗ không biết, ở biên giới Cao châu chúng ta có một bảo bối, vật này có thể biến hóa ra vàng bạc lương thực, chẳng qua là vật này do một con yêu quái canh giữ, không thể lấy được, Thẩm mỗ triệu tập tăng đạo chính là vì muốn hàng yêu."

"A?" Mạc Vấn nhíu mày nghiêng đầu, "Nếu chưa từng trông thấy, làm sao ngài biết có vật thần kỳ như thế?"

"Chuyện này nói ra rất dài dòng, Thẩm mỗ cai quản Cao châu, trong một lần duyệt xét hồ sơ, thẩm tra các án oan sai thì tình cờ phát hiện một loạt các vụ án rất quái dị." Thẩm Quan Thanh nói đến đây thì lấy từ trong tay áo ra một cuốn sách, đứng dậy đưa cho Mạc Vấn.

Mạc Vấn giơ tay nhận lấy, đặt lên bàn xem.

Thẩm Quan Thanh ở bên cạnh giải thích, "Người này là là một tên dâm tặc khét tiếng trong vùng, ở Cao châu đã trêu ghẹo hàng trăm con gái nhà lành, hủy đi trinh tiết vô số phụ nữ, quan phủ đã ra lệnh truy nã y nhiều nắm, nhưng không ngờ người này khinh công quả thực rất khá, quan quân mấy lần vây bắt đều để hắn trốn thoát, sau đó y uống rượu say nên mới bắt được, sau khi ra toà bị tuyên xử tử hình chém đầu, vì muốn giữ mạng nên y liền khai ra một vài chuyện huyền bí."

Trong lúc Thẩm Quan Thanh nói, Mạc Vấn nhanh chóng xem qua hồ sơ, gia hỏa tên là Chu Thanh này là một kẻ háo sắc, gây nhiều tội ác, nhưng người này trí nhớ xuất sắc phi thường, từng làm hại cô nương thê thiếp nhà ai đều có thể liệt kê rất rõ ràng, trên cuốn sách ghi lại phần lớn là những nội dung này.

Trừ cái này ra ở góc trái bên dưới còn có mấy dòng nguệch ngoạc, "Kẻ gian viết: Trên đỉnh núi phía tây thành có giấu một món Thần Tiên Linh bảo, có thể biến cân thành yến, hóa một thành hai..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.