So In Love (Tình Yêu Của Đời Em)

Chương 35: Vào rừng bắt yêu quái




Ra khỏi phòng, quay lại bên cạnh cha mẹ, Trần Lâm có chút ngượng ngùng áy náy mở miệng, “Ba mẹ, con phải quay về Bắc Kinh, ách, ở đó có bằng hữu một mình trong năm mới, con không yên lòng, muốn…..”

– “Muốn đến bồi nàng?”. Mẹ Trần tốt bụng tiếp lời, Trần Lâm gật gật đầu, mắt vẫn áy náy có lỗi nhìn mẹ Trần

– “Hôm nay đi?”

– “Ân….”. Trần Lâm lại gật gật đầu

– “Được! Con đi thu dọn đồ đạc đi, mẹ sẽ luộc thêm bánh chẻo để con mang theo”

Trần Lâm mở to hai mắt, đáy lòng kinh ngạc với thái độ sảng khoái của mẹ Trần, như thế nào lại không giữ cậu lại a?

Trần Lâm một lòng nghĩ về Tống Đình Phàm, ai có thể nghĩ ra, năm nay cậu mang tâm tình tốt như vậy về nhà, ba Trần mẹ Trần liền đoán con trai có bạn gái! Bây giờ, với đề nghị này của Trần Lâm, mẹ Trần đương nhiên bật người đồng ý, đừng đùa, việc này liên quan đến hạnh phúc của con trai!

Có chút cảm kích, Trần Lâm buồn cười nói với mẹ, “Mẹ, không vội, con ở dùng cơm chiều với hai người, tối mới đi”

Tuy con trai nói không vội, nhưng dù sao cũng phải đi a, vì thế mẹ Trần nhanh chóng dừng mọi việc đang làm, kéo con trai đi thu dọn hành lí

Ba Trần buồn cười lắc đầu, lão bà nhà mình thực sự hết chỗ nói rồi. Ngẫm lại, Tiểu Lâm từ nhỏ đều không làm bọn họ quá bận tâm, bây giờ lại trưởng thành, như thế nào ngược lại mẹ cậu lại còn lo hơn trước? Chẳng lẽ thực giống với câu thơ cổ ‘con đi ngang dặm mẹ lo lắng’ sao?

Ha ha, ba Trần cười không thành tiếng

Một nhà Trần Lâm dùng cơm chiều, bất quá cũng mới đến 5h30. nhưng với mùa đông đêm dài ngày ngắn, bên ngoài đã tối đen một mảnh, hơn nữa còn mang theo chút ẩm ướt lạnh lẽo

Cự tuyệt ý tốt muốn đưa tiễn của cha mẹ, Trần Lâm cầm giỏ hành lí cùng hộp bánh chẻo mẹ vừa luộc xong, rời nhà

Dù mẹ Trần luôn miệng nói Trần Lâm nên về Bắc Kinh, nhưng cậu vẫn hiểu mẹ có chút không đành lòng, có người mẹ nào muốn con trai mình mới mùng một năm mới đã rời nhà?

Từ nhà Trần Lâm về đến Bắc Kinh chỉ tốn một giờ, cậu đổi vài chuyến xe, cuối cùng khi đứng trước nhà, cũng đã muốn hơn 9 giờ

Mở cửa nhà, một tia sáng cũng không có, chính là trong thư phòng cũng không có ánh sáng, ngôi nhà im lặng đến độ Trần Lâm có thể nghe thấy hơi thở của mình, điều hòa cũng không mở, không khí rõ ràng rất lạnh, tất cả hiện trạng này cho thấy–Tống Đình Phàm không có nhà

Trần Lâm trong lòng cảm thấy có chút thất bại, ý định bất ngờ không đạt được

Hắn đang ở đâu? Là ở chỗ Tống bá bá hay chỗ Mục Kiệt Lưu Dụ? Hoặc đang cùng một người xa lạ?

Định gọi điện thoại cho Tống Đình Phàm, nhưng trong lòng Trần Lâm còn ẩn ẩn một niềm vui khác, dù sao người nọ tự phát hiện mình trở về có lẽ cũng kinh hỉ hơn mình tự nói với hắn nhiều đi?

Mang tâm tình như vậy, cảm giác thất bại của Trần Lâm tiêu tán rất nhiều

Buông hành lí, mang hộp giữ ấm đựng bánh chẻo vào tủ lạnh, mở hệ thống sưởi, Trần Lâm quyết định mình vẫn là đi tắm nước ấm trước đi

Thẳng đến khi thân thể chìm trong làn nước, nước ấm thấm vào da thịt, trong nháy mắt này, Trần Lâm mới cảm giác chính mình quả thật đã về đến nhà, trên mặt có chút thỏa mãn

Lần này Trần Lâm tắm rửa rất lâu, vì vừa mới ở ngoài trở về, cậu lạnh đến nguy. Mùa đông Bắc Kinh vẫn còn hiện diện, tối đến lại lạnh thấu xương. Vì gia đình mình ở phía Nam, Trần Lâm cực kì sợ lạnh. Cho nên khi được nước ấm sưởi ấm, tác dụng giải lao không cần nói cũng biết

Quăng người lên giường, thật nhanh quấn chăn kín khắp người, Trần Lâm nhìn đồng hồ điện tử trên đầu giường– 22:17

Tại sao còn chưa về? Trần Lâm thì thào tự nói

Có thể vì đêm qua cậu thực sự mất ngủ, hơn nữa hôm nay lại chưa có cơ hội nghỉ ngơi. Ngay sau khi trở về, Trần Lâm quả thật có chút mệt mỏi, hơn nữa thân thể vừa thả lỏng sau khi tắm táp, Trần Lâm mang tâm tình về người nọ, nặng nề tiến vào mộng đẹp

Khi Tống Đình Phàm về đến nhà, vừa mở cửa ra, những xáo trộn trong nhà làm hắn ngây ngẩn cả người

Có người?

Ai?

Trần Lâm?

Đóng cửa thật nhanh, thẳng đến phòng ngủ, ánh vào mắt là bóng dáng trên giường, đèn ngủ trên đầu giường rọi xuống, người nọ lộ ra vài sợi tóc bên ngoài chăn, có vẻ thất thần rất nhiều nhưng cũng mềm mại rất nhiều. Trong phút chốc, Tống Đình Phàm cảm giác nơi cứng rắn nhất trong lòng bị đánh trúng, sụp đổ, lại sụp đổ; mềm mại, lại mềm mại….

Bước lên hai bước, chỉ nhìn thấy vầng trán bóng loáng của người nọ, hơn nửa khuôn mặt đều vùi vào chăn, hô hấp nhợt nhạt, thân thể co ro sợ lạnh, hình ảnh quen thuộc ấy làm Tống Đình Phàm không nhịn được mà cong khóe miệng

Nhẹ nhàng chậm rãi lui ra ngoài, Tống Đình Phàm quyết định đến phòng khách tắm rửa, tránh đánh thức Trần Lâm đang say ngủ. Tống Đình Phàm không nghĩ cũng biết, người này hôm nay gấp gáp trở về, khẳng định đã mệt sắp chết rồi?

Không có gì bất ngờ, tâm tình hiện tại của hăn rất tốt, hắn thật muốn cười to sảng khoái, nhưng lại sợ đánh thức thiên hạ trên giường

Lên đến giường, Tống Đình Phàm thật có ý tốt muốn làm cứu tinh, vươn tay liền ôm thiên hạ vào lòng, va chạm một chút, Trần Lâm này trừ bỏ thân trên hơi ấm áp, hai chân đều đã lạnh như băng. Tống Đình Phàm bất đắc dĩ thở dài

Không có gì mâu thuẫn, được người khác ôm vào lòng, Trần Lâm trực tiếp tìm tư thế thoải mái nhất như thường ngày, tiếp tục ngủ, miệng than thở một chút, lại im lặng không nhúc nhích gì

Tống Đình Phàm nhìn bộ dáng ngủ say của cậu, thật vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ

Vừa mới chuẩn bị buông tha không trêu chọc cậu nữa, người này lại tỉnh giấc, từ hõm vai Tống Đình Phàm mạnh mẽ ngẩng đầu, mở to mắt, “Anh về rồi?”

Tống Đình Phàm lần nữa vùi cậu vào ổ chăn, lại kéo kéo góc chăn cho cậu, cười hỏi một câu, “Lời này để anh nói đi? Em thế nào lại về?”

Lại nằm úp sấp trên hõm vai Tống Đình Phàm, Trần Lâm ngô nông lấy lệ, không muốn nói thật, “Đây là nhà của em, em không thể về a!”

Tống Đình Phàm nghe những lời này, không chút buồn phiền, ngược lại, trong lòng như uống liều thuốc an thần, Trần Lâm xem nơi này là nhà. Ha ha. Mặc kệ thế nào, mặc kệ cậu trở về vì lí do gì, những lời này đều đã giải thích hết thảy

– “Có thể về, có thể về….”. Tống Đình Phàm cười phụ họa, nói tiếp, “Mau ngủ đi, nói thêm lát nữa, tinh thần tỉnh táo em lại ngủ không được”

Trần Lâm không hề lên tiếng, tiếp tục ngủ, chính là cậu mơ mơ hồ hồ cảm giác mình đã quên chuyện gì quan trọng, nhưng đầu óc lại trầm trầm tiếp tục rơi vào mộng đẹp

Sáng hôm sau thức dậy, Trần Lâm liền nghe tiếng vang trong phòng khách, còn chưa nghĩ nhiều, xốc chắn liền mang dép lê đi ra phòng khách, thẳng đến khi thấy người đang vội vàng trong bếp, Trần Lâm mới xác định mình thật đã trở về, là thật đang sống cùng người này

– “Dậy rồi?”. Tống Đình Phàm nghe động tĩnh sau lưng, liền mở miệng hỏi. Đến khi quay người lại, hắn nhìn thấy Trần Lâm còn mặc bộ đồ ngủ mùa xuân, mày chau lại rất nhanh, lớn tiếng, “Em lớn rồi, không mặc thêm được một chút a! Về phòng mặc thêm quần áo đi!”

Vừa thấy Tống Đình Phàm biến sắc, Trần Lâm liền thành thật vào phòng ngủ lấy thêm quần áo. Đến khi trở ra, trên người khoác thêm kiện áo ấm, sắc mặt Tống Đình Phàm mới hòa nhã đi

– “Đợi lát nữa sẽ có điểm tâm ngay”. Tống Đình Phàm nói

– “A!”. Trần Lâm dường như nhớ đến điều gì, hô lên một tiếng, vội vàng vọt đến tủ lạnh, mang bánh chẻo hôm qua ra

Tống Đình Phàm khó hiểu nhìn cậu

– “Đình Phàm, chúng ta ăn bánh chẻo đi, ăn bánh chẻo trước tiên!”. Nói xong, Trần Lâm đưa hộp bánh chẻo cho Tống Đình Phàm

Tống Đình Phàm lăng lăng nhận lấy, ánh mắt khó hiểu chuyên chú nhìn Trần Lâm. Người này quay về gấp để mang bánh chẻo cho mình hay sao? Vì có thể cùng mình ăn bánh chẻo vào mùng một mới băng qua giá rét quay về sao?

Trần Lâm nhìn Tống Đình Phàm ngẩn người, hỏi một câu, “Anh không biết hâm bánh chẻo?”

Tống Đình Phàm liếc xéo, bắt đầu hấp lại bánh chẻo

Chê cười, dù Tống Đình Phàm hắn trước kia chưa từng luộc bánh chẻo, nhưng nghe Trần Lâm nói vậy, hắn cũng có thể đoán ra trình tự thao tác! Phải biết rằng, việc hắn nấu ăn ngon cũng không vô dụng! Mĩ thực hắn làm đều là vô dụng sao?!

Trần Lâm ngồi bên bàn cơm nhìn Tống Đình Phàm bận rộn nấu ăn, nụ cười trên môi không nói hết cậu hạnh phúc nhường nào, mãn nguyện nhường nào. Thật tốt, nhìn thấy hắn thật tốt!

– “A!”. Lại như nhớ đến điều gì, Trần Lâm lại hô lên một tiếng, Tống Đình Phàm sáng nay bị cậu hô to hô to cũng có chút không yên, Trần Lâm này, như thế nào mới về nhà một chuyến, ngay cả những ổn trọng cố hữu cũng khôgn còn!

Than thở hỏi một câu, “Lại làm sao vậy? Còn có đồ gì trong tủ lạnh?”

Trần Lâm lắc đầu, cậu rốt cuộc nhớ đêm qua trước khi ngủ, mình đã quên chuyện gì. Cậu tại sao lại quên mất phải nhìn xem biểu tình kinh hỉ của Tống Đình Phàm chứ?

Tống Đình Phàm vừa vội vàng vớt bánh chẻo, vừa nhìn cậu

Một lúc sau, Trần Lâm mới đỏ mặt hỏi, “Anh thấy em về tại sao không chút hưng…. Kinh ngạc a?”. Trần Lâm vốn định nói ‘hưng phấn’, chính là da mặt vẫn mỏng, không hỏi được, cuối cùng đổi thành ‘kinh ngạc’. Ý nghĩa vẫn hàm súc như vậy nhưng dễ mở lời hơn

Tống Đình Phàm nghe câu hỏi này của cậu, đáy lòng âm thầm bật cười, nghĩ thầm, đêm qua anh đã đầm đìa thể hiện, hôm nay còn có thể biểu hiện lại cho em nhìn sao!

Nghĩ vậy, nhưng trên mặt cũng không chút biểu hiện, hắn hứng thú dạt dào nói, “Tối qua em nói, đây là nhà em, em muốn về thì về, anh còn có thể kinh ngạc thế nào, tóm lại cũng là em về nhà thôi!”

Một câu làm mặt Trần Lâm đỏ thấu, cậu sầu não trừng mắt nhìn Tống Đình Phàm, đứng dậy đi rửa mặt, sáng sớm cậu chỉ lo nhìn hắn, nói chuyện với hắn, bản thân còn chưa rửa mặt

Chăm chú nhìn bóng sáng thiên hạ rời đi, Tống Đình Phàm nở nụ cười trên môi, hệt như Trần Lâm vừa rồi- hạnh phúc, mãn nguyện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.