Số Học Lão Sư, Mời Ra Ngoài!

Chương 8: Vừa nhận ra đã phải buông bỏ




Ra hành lang, Chân Ý gọi điện trả lời Biện Khiêm. Nghĩ tới phí ủy thác hậu hĩ Biện Khiêm nói, Chân Ý đã ngờ ngợ: “Nghi phạm là Thích Miễn ư?”

“Cậu ta bị bắt rồi.”

Xem ra chứng cứ vô cùng xác thực. “Được, em làm thủ tục bảo lãnh chờ xét xử giúp cậu ta trước.”

“Em quyết định rồi à?” Biện Khiêm không cảm thấy bất ngờ, nhưng tâm trạng vẫn mâu thuẫn. “Anh biết em sẽ đồng ý, nhưng anh hơi lo lắng. Tiểu Ý, em phải hiểu rõ, vụ án này vô cùng ác liệt, cực kỳ vô nhân đạo. Trước đó em đại diện cho Đường Thường, công chúng đứng về phía em; về sau Tống Y giết Lâm Tử Dực, nhưng mọi người đồng tình với cô ấy, người hâm mộ phim tưởng nhớ cô ấy. Nhưng lần này…”

Chân Ý hít sâu vào, đối với cô danh tiếng đã là hào quang cuối cùng: “Em hiểu. Hung thủ này quá tàn nhẫn, dù có bất cứ lý do gì cũng không đáng được thông cảm.”

“Nếu Thích Miễn không phải hung thủ thì rất tốt; nhưng nếu cậu ta là hung thủ, dù em có tài giỏi đến đâu, về sau sẽ rất khó tiếp tục làm nghề này.”

Vốn không làm nổi nữa mà! Nhưng, chỉ cần làm luật sư một ngày thì… Chân Ý nghĩ tới lời Ngôn Cách: “Thứ trói buộc em không phải là đạo đức, mà là quy chế. Dù là hung thủ, cậu ta vẫn có quyền được lên tiếng.”

Cất điện thoại, cô quay đầu lại. Ngôn Cách đứng ở bên cửa, anh đã nghe thấy lời cô vừa nói. “Đã quyết định rồi à?”

“Ừ.” Chân Ý thoải mái nói: “Bác sĩ không thể chọn bệnh nhân, luật sư cũng không thể chọn người ủy thác.”

“Nói thật vĩ đại.” Vậy mà giọng điệu của anh lại mang vẻ dịu dàng lơ đãng.

“Không phải anh cũng vậy ư? Chẳng lẽ anh thấy chết không cứu?”

“Xem tâm trạng đã.” Anh thản nhiên nói, hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý.

“Tâm trạng?” Cô suýt bật cười. “Anh mà cũng có tâm trạng à?”

Ngôn Cách nhìn cô: “Đúng, tôi cũng có tâm trạng, chẳng qua không thất thường thôi.”

“Ở bên em, tâm trạng anh có tốt không?” Cô đúng là không bỏ lỡ dịp nào.

Ngôn Cách không đáp. Thật ra, sau khi quen cô anh mới biết tâm trạng là gì. Anh chuyển sang đề tài khác: “Nếu cần giúp đỡ, có thể tìm tôi.”

Chân Ý hoài nghi: “Ngôn Cách, gần đây sao anh… đối xử với em tốt vậy?” Cô dẩu môi: “Tự dưng tỏ vẻ ân cần, không phải kẻ gian thì là đạo chích.”

“Nói cứ như em không thích vậy.” Ngôn Cách nói.

Chân Ý vừa nghe, nhoẻn miệng cười: “Vậy em bảo anh đi theo em có được không?” Thấy Ngôn Cách xem chừng muốn từ chối: “Anh có thể giúp em nhận định cảnh sát và đương sự có nói dối không!”

“Em coi tôi là máy phát hiện nói dối biết đi đấy à?” Ngôn Cách hỏi không hề nể nang, nhưng giọng nói lại trầm ấm.

Máy biết đi?

“Ngôn Cách, anh nói vậy sẽ khiến em cảm thấy mình đang bị anh chòng ghẹo đấy…”

Rốt cuộc ai chòng ghẹo ai? Ngôn Cách dứt khoát phớt lờ cô.

Cuối cùng anh vẫn cùng cô đến Cục Cảnh sát. Chứng cứ của phía cảnh sát vô cùng đầy đủ, còn khó giải quyết hơn Chân Ý tưởng. Họ gặp người nhà họ Thích tới phối hợp điều tra.

Chân Ý hỏi Thích Hành Viễn: “Tôi muốn biết tình hình xấu nhất anh có thể chấp nhận là gì?”

Sắc mặt Thích Hành Viễn không tốt, cố gắng kiềm chế cảm xúc: “A Miễn sẽ không làm vậy đâu. Tôi trả phí luật sư cao như vậy có nghĩa là dù thế nào đi nữa cũng không chấp nhận tội mưu sát.”

“Tôi sẽ cố hết sức.”

Thôi Phỉ ở bên bình tĩnh quan sát, Thích Hành Viễn vừa đi, chị ta đã kéo Chân Ý sang bên: “Tề Diệu là hung thủ giết Ngải Tiểu Anh đã chết rồi, không cần thiết phải tự thú nữa.” Rồi nói thêm: “Không thể chấp nhận tội mưu sát. Như vậy chẳng khác nào chứng thực phóng hỏa giết người, ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh tiếng của nhà họ Thích.”

Chân Ý buồn nôn như nuốt phải ruồi. Thôi Phỉ lại nói với vẻ sâu xa: “Chân Ý, người trả tiền cho cô là Hành Viễn, cô đang làm việc cho anh ấy đấy.”

Chân Ý thầm cảm thấy không đúng. Nhà họ Thích đang mua chuộc cô ư?

Tư Côi dẫn Chân Ý và Ngôn Cách đến phòng quan sát theo dõi người nhà họ Thích trần thuật, vừa đi vào, cửa đã được đẩy ra.

“Chân Ý!” Là Doãn Đạc, mặc áo sơ mi giản dị, chuyên nghiệp mà không mất vẻ nhẹ nhàng. “Thật có duyên, phải làm đối thủ rồi.”

Công tố viên là anh. Chân Ý hưng phấn nói: “Vô cùng mong đợi.”

Ngôn Cách nhận ra vẻ mong mỏi và phấn khích trong giọng nói của cô, ánh mắt liếc tới. Mắt cô tỏa sáng, khuôn mặt như lấp lánh ánh hào quang, mang vẻ tự tin bẩm sinh, trông xinh đẹp rực rỡ. Nhưng lại nhìn Doãn Đạc.

Không hiểu sao… anh thấy hơi khó thở… Anh khẽ cau mày, chắc hẳn không gian chật hẹp này có nhiều người quá, chen chúc khiến anh không thoải mái. Ừ, đúng vậy. Thế nên người dư thừa nên ra ngoài.

Anh lẳng lặng liếc nhìn “người dư thừa” kia, anh ta cười dịu dàng, nói với Chân Ý: “Anh cũng vô cùng mong đợi.”

“Chân Ý, nếu gặp phải vấn đề gì khó khăn, em có thể thỉnh giáo anh.”

“Cảm…”

“Nhưng anh không chỉ bảo em đâu.”

“…” Chân Ý á khẩu. “Đàn anh đang đùa em ạ?”

“Đâu có.” Doãn Đạc bật cười. “Nói thật, nếu cảm thấy áp lực lớn, sợ thua, có thể nói với anh.”

“Dạ, được…”

“Nhưng anh không nể tình đâu đấy.”

“…” Chân Ý vừa giận vừa buồn cười, ngược lại cảm thấy vui vẻ.

Tư Côi thấy họ “trò chuyện vui vẻ”, nhân cơ hội nhìn Ngôn Cách. Anh đứng bên cạnh, ngoài mặt không tỏ vẻ gì cả, nhìn sao cũng thấy không quan tâm. Tư Côi nhớ tới đêm đó Chân Ý mất khống chế khóc nức nở mà đau lòng cho cô bạn.

Chân Ý ngừng tán gẫu, đi tới bên cạnh Ngôn Cách, thấy anh im thin thít bèn nói bằng khẩu hình: “Ghen à?”

Ánh mắt anh mờ mịt. Ngược lại cô thấy hơi nhói lòng, dẩu môi: “Vừa nãy đó.”

“Không có.” Đáp gọn lỏn.

“…” Chân Ý không biết nói sao nữa.

Người bị thẩm vấn đầu tiên là Thích Hành Viễn, vẻ mặt ông ta đau khổ. Theo lời ông ta, hôm đó một công ty ngoại biên dưới trướng họ Thích tổ chức họp báo ra mắt sản phẩm, không cần ông ta có mặt. Ông ta vẫn ở công ty. Ông ta lặp đi lặp lại rằng Thích Miễn không giết người, nói đến chỗ xúc động, mấy lần nghẹn ngào. Cảnh sát hỏi tính cách thường ngày của Thích Miễn, ông ta nói Thích Miễn nóng nảy bộp chộp dễ nổi giận, thường đánh nhau với người khác.

Kế đó là Thôi Phỉ, hôm đó chị ta tham gia buổi xã giao ở đại sảnh buổi họp báo tầng hai, rất nhiều người nhìn thấy chị ta. Thái độ của Thôi Phỉ thản nhiên hơn, dù sao từ khi phát hiện ra thi thể của Ngải Tiểu Anh đến nay vẫn chưa có đầu mối, bây giờ ngay cả Tề Diệu cũng chết rồi. Nhận xét của chị ta về Thích Miễn rất tệ, thậm chí còn chà đạp người chết, nói: “Tề Diệu còn thậm tệ hơn Thích Miễn.”

Cuối cùng Thích Cần Cần rất bình tĩnh, nói cô ta vẫn ở đại sảnh, không tạt qua phòng khách; còn nói bố chuẩn bị chia công ty đó cho Tề Diệu. Cảnh sát hỏi liệu Thích Miễn có ghen tị với Tề Diệu vì cô ta được công ty không.

“Công ty đó chỉ là con số lẻ, có thể thấy cảnh ảm đạm từ con số ít ỏi những phóng viên có mặt ở đó.” Từ đầu đến cuối vẻ mặt cô ta không chút cảm xúc, chỉ khi nói đến Thích Miễn mới hơi buông lỏng. “Em trai tôi nuôi ba con chó hoang, chăm sóc rất tốt. Người như vậy sẽ không thiêu sống người khác đâu.”

Rời khỏi phòng quan sát, Chân Ý loáng thoáng cảm thấy có chỗ bất thường, chợt nghe Thích Cần Cần gọi cô: “Luật sư Chân!”

“Hả?”

Đi qua một bên, cô ta khẽ nói: “Tôi muốn trả tiền cho dì dưới danh nghĩa Thích Miễn.”

“Nhưng tôi đã nhận tiền của bố cô rồi… Có phải cô biết điều gì không?”

Lúc này, không biết một cô bé chạy từ đâu ra, đụng vào chân Thích Hành Viễn, ông ta ngồi xổm xuống lau khuôn mặt lấm lem cho cô bé.

Thích Cần Cần nhìn từ xa, thản nhiên nói: “Bố rất thích bé gái.”

Chân Ý tưởng mình không nghe rõ: “Gì cơ?”

Thích Cần Cần không nói gì: “Tôi không được gặp A Miễn, phiền dì quan tâm tới thằng bé. Nếu quần áo nó bẩn, nhờ dì mua hộ nó bộ đồ sạch sẽ.”

“Được.”

Chân Ý trở về bên Ngôn Cách, lẩm bẩm: “Cả nhà họ đều quái lạ.”

“Bởi vì họ đều đang che giấu và nói dối.” Lúc đó họ đã rời khỏi đại sảnh.

“Anh nhận ra à?”

“Ừ…” Lời còn chưa dứt, anh đã nhận điện thoại, tạm thời có việc đi trước.

Tư Côi tình cờ quay đầu lại, thấy Chân Ý đứng ở cánh cửa lớn, cố chấp trông theo hệt như bức tượng. Ngoài kia mưa rơi lất phất, Ngôn Cách bước nhanh xuống thềm đá, tới bãi đỗ xe lái xe đi. Chân Ý đứng trên bậc thềm, ánh mắt vẫn dõi theo anh. Ánh mắt ấy không buồn thương, bình lặng, yên ắng, vui thích. Mưa bụi vương trên mặt và mái tóc cô, cô vẫn không hay, hãy còn trông ngóng.

Tư Côi đứng bên cạnh cô: “Cậu nhìn anh ta như vậy nhưng anh ta chưa từng biết, cũng chưa từng quay đầu lại. Cần gì chứ?” Tư Côi đau lòng thay bạn: “Chân, bỏ đi. Có lẽ anh ta không phải chén trà kia của cậu.”

Chân Ý lắc đầu. Không thể bỏ được. Dù cô không rõ vì sao mình đắm đuối anh đến vậy, nhưng cô chỉ yêu mỗi anh thôi, đã mười hai năm rồi.

“Chân, cảm giác thích anh ta là gì?”

“An toàn.”

“An toàn?”

“Ừ. Tớ không biết vì sao mình lại thích anh ấy, nhưng tớ hy vọng anh ấy yêu tớ. Tớ rất cố gắng, hy vọng anh ấy yêu tớ. Bởi vì tớ biết kiểu người như anh ấy một khi yêu ai sẽ mãi mãi không xa rời cô ấy. Nếu anh ấy yêu tớ, sẽ không bao giờ rời khỏi tớ. Tớ rất chắc chắn.”

“Nhưng như vậy cực khổ lắm!”

“Không cực.” Chân Ý mỉm cười. “Bởi vì vừa nãy cậu nói sai rồi.”

“Sai ư?”

“Ừ.” Chân Ý nhìn bóng lưng thẳng tắp giữa màn mưa phùn.

“Tớ không cảm thấy cực khổ, bởi vì anh ấy luôn biết rằng tớ đứng nguyên tại chỗ nhìn anh ấy, hơn nữa lần nào anh ấy cũng quay đầu, lần nào cũng vậy.”

Còn chưa dứt lời, trái tim Tư Côi sững lại, bởi vì: Giữa màn mưa lất phất, người đàn ông đến trước cửa xe đã quay đầu lại… Dù không thấy rõ vẻ mặt, nhưng quả thật anh đã nhìn về phía Chân Ý, không sai lệch, dừng lại vài giây.

Tư Côi nhìn Chân Ý, cô dõi mắt theo anh, cứ như vậy, thuần túy một lòng, bình thản lặng yên, thật hạnh phúc. Cô không buồn thương, đứng lặng ngóng trông, còn anh thì trao cô một cái quay đầu.

Từ đó, Tư Côi nhớ như in nụ cười hạnh phúc, thỏa mãn, dại khờ, thành kính trên mặt Chân Ý lúc ấy. Và cả khoảnh khắc Chân Ý cất giọng kiêu hãnh mà dịu dàng: “Lần nào cũng vậy.”

Thật ra có chuyện Chân Ý không nhớ, Ngôn Cách cũng đã sớm quên. Họ đều không biết, lần đầu tiên hai người gặp mặt không phải mười hai năm trước, mà từ tận mười bảy năm trước.

Trận hỏa hoạn hồi tiểu học ấy, bệnh viện hỗn loạn vô cùng, tiếng khóc lóc của trẻ con và phụ huynh liên miên không dứt. Nhóc Chân Ý không khóc, cô bé nằm trên cáng, im lặng. Bởi vì không khóc nên nhân viên cứu hộ đều quên mất, để cô bé ở trong góc. Trên mặt, trên người cô bé đầy vết máu, muốn tự bò đi tìm bác sĩ nhưng không nhúc nhích được. Quần áo cô bé rách nát, bộ ngực bằng phẳng của trẻ con và phần bụng lộ ra ngoài, vừa lạnh vừa đau.

Đám phóng viên ùa vào chụp ảnh quay phim, ghi lại thảm cảnh sau đám cháy. Cô bé bần thần ngơ ngác, nhìn chăm chăm vào máy ảnh, xấu hổ cực kỳ. Bàn tay nhỏ bé ra sức kéo, nhưng quần áo rách rồi, chẳng che được bao nhiêu.

Có người nhận ra cô bé là con gái của cặp thầy cô giáo anh hùng, vô số đèn flash chĩa về phía cô bé, ca tụng cặp thầy cô giáo vĩ đại xả thân cứu đám trẻ, hỏi cô bé có nhớ bố mẹ không, có tự hào không? Cô bé vừa u mê vừa sợ hãi, không biết gì cả, chỉ biết mình gần như không mặc quần áo, quẫn bách đến mức muốn chui xuống hố.

Nhưng lúc ấy, có một cậu bé đi tới, choàng chiếc áo khoác kiểu hải quân nho nhỏ của mình lên người Chân Ý. Trong nháy mắt, cô bé được bao bọc lại, chỉ để lộ cái đầu bẩn thỉu. Đó là một cậu bé rất đẹp, khuôn mặt tinh khôi tuấn tú, đôi mắt như vì sao trên trời. Cậu không cười, không nói, thậm chí không dừng lại mà lập tức xoay người rời đi. Chỉ thoáng nhìn, Chân Ý bé nhỏ không kịp ghi nhớ mặt cậu.

Không kịp ghi nhớ.

Nhưng năm năm sau, cô gặp chuyện bất bình rút gậy bóng chày đánh lui một đám đầu gấu, quay đầu liền thấy một cậu thiếu niên đẹp tựa cơn gió. Trong thoáng chốc, không hiểu sao, không hề báo trước, không thể giải thích, cô vừa gặp đã yêu người con trai này. Muốn ở bên anh suốt đời.

Chân Ý ngồi sau xe, ung dung gọi điện cho Ngôn Cách. Lần trước ở Cục Cảnh sát, anh nói người nhà họ Thích có gì đó bất thường, Chân Ý cũng cho rằng như vậy. Ngôn Cách đang làm việc, bên kia loáng thoáng nghe thấy tiếng chim hay chuột đang kêu lít chít. Qua điện thoại, giọng anh bình lặng mà chậm rãi, rất êm tai: “Đầu tiên là Thích Hành Viễn, ông ta rất đau buồn, nói không tin Thích Miễn giết người, nhưng ngay sau đó ông ta lại khách quan bình tĩnh nói tính cách Thích Miễn nóng nảy; khi cảnh sát chưa hỏi, ông ta đã chủ động nói anh ta thường đánh nhau.”

Chân Ý: “Đúng. Rõ ràng Thôi Phỉ không muốn để Thích Miễn sống, hành động của Thích Hành Viễn lại khá khó hiểu. Ngoài mặt ông ta tỏ vẻ muốn giúp Thích Miễn, thật ra không phải vậy. Tề Diệu đã chết, họ không đau lòng, có phải bởi vì Tề Diệu biết sự thật về cái chết của Ngải Tiểu Anh không.”

“Em chắc chắn như vậy còn hỏi tôi làm gì?”

Chân Ý nhoẻn môi cười: “Đúng rồi, Thích Cần Cần nhắc đến một chi tiết, bố cô ta định giao công ty đó cho Tề Diệu, nhưng lần trước ở bệnh viện, Thích Miễn nói bố anh ta sẽ không cho Tề Diệu một xu. Em nghi ngờ họ muốn mua chuộc Tề Diệu.”

“Ừ.”

Chân Ý nhớ tới lời của Thích Cần Cần. “Ngôn Cách?”

“Hả?”

“Anh có ấn tượng thế nào về Thích Cần Cần?”

“Là sao?”

“Em cảm thấy Thích Cần Cần biết chuyện gì đó nhưng không nói.”

Ngôn Cách nhận xét: “Cô ta là người rất thông minh, vô cùng lý tính.”

“Tại sao?”

“Cô ta không nói lời thừa thãi. Lúc thẩm vấn, mỗi câu cô ta nói đều có ý nghĩa, ví dụ như cô ta nói Thích Hành Viễn muốn giao công ty cho Tề Diệu. Hơn nữa cô ta cũng không nói một cách cảm tính rằng mình không tin Thích Miễn giết người, mà đưa ra ví dụ nuôi chó.”

Đúng vậy, lúc ấy Chân Ý nghe thấy câu này cũng mềm lòng. “Sao cô ta không nói thật, rõ ràng cô ta rất quan tâm Thích Miễn.” Chân Ý nhíu mày: “Cô ta còn nói một câu kỳ quặc.”

“Nói gì?”

“Cô ta nói Thích Hành Viễn rất thích bé gái.”

Bên kia điện thoại không còn âm thanh nữa. Một lúc lâu sau: “Em có thể đưa ra chứng cứ không?”

“Ặc, không thể.” Chân Ý cắn môi, hiểu ý anh, khẽ nói: “Biết rồi, em sẽ không phân tâm, trước tiên lo liệu vụ Thích Miễn đã.” Cô thỏ thẻ thương lượng bằng giọng điệu ngoan hiền, bên anh lại im bặt.

Một lát sau anh mới cứng nhắc nói: “Không có việc gì tôi cúp máy trước đây.”

Trong căn phòng thăm hỏi không xem là rộng rãi đặt một chiếc bàn hình chữ nhật, hai chân Thích Miễn bị còng vào ghế, tinh thần sa sút, lớp râu trên cằm lún phún, thảm hại vô cùng. Ở phía đối diện, Chân Ý ngồi thẳng tắp; Giang Giang và Dương Tư làm trợ lý cùng nhân viên ghi chép ngồi hai bên.

Trải nghiệm mấy ngày ở tù, Thích Miễn tức giận cực độ, vừa mở miệng đã chứa đầy bất mãn: “Tại sao luật sư của tôi lại là cô? Thôi Phỉ bảo cô tới hại tôi à.” Trẻ con, coi mình là trung tâm.

Hai tay Chân Ý đan lại đặt lên bàn, cô hơi nghiêng người về phía trước: “Để có được ngày hôm nay tôi phải nỗ lực chiến đấu từng bước một, hi sinh vị trí hiện tại của tôi để đi hại cậu, cậu đã soi gương chưa?”

Cô không hề che giấu vẻ châm biếm trong giọng nói, Thích Miễn cứng họng: “Được, tôi không nghi ngờ chuyên môn và thành tựu của cô, bây giờ làm thủ tục bảo lãnh chờ xét xử cho tôi.” Anh ta vênh mặt hất hàm sai khiến, bực bội giãy khỏi còng chân.

Ánh mắt Chân Ý hờ hững, lời nói ra hệt như tin tức: “Phóng hỏa giết người trong thang máy, tình huống cực kỳ nghiêm trọng, ảnh hưởng vô cùng ác liệt, mối hiềm nghi của cậu rất lớn, còn có nguồn lực và khả năng chạy trốn. Xin lỗi, trước khi phán quyết, cậu sẽ…”

“Bị nhốt ở đây mãi á?” Thích Miễn nhảy dựng lên như bị pháo đốt. “Vậy cô nói mấy lời nhảm nhí gì chứ! Cô tới cũng chẳng có ích lợi quái gì cả!”

Chân Ý nhướng mày, khiêu khích: “Bao giờ bị xử chung thân, ở giữa nhà tù và trại cải tạo, cậu sẽ thấy mấy lời nhảm nhí của tôi sẽ có ích lợi quái gì!” Thích Miễn bất động vài giây, đang nghĩ xem những lời cô nói có ý gì.

Dương Tư bên cạnh chột dạ, luật sư phải hợp tác với người ủy thác mà, Chân Ý không sợ người ủy thác phàn nàn đổi luật sư ư? Cô lén nhìn Giang Giang, Giang Giang nhún vai, ra vẻ chị ấy chảnh thế đấy, em chịu thôi.

Thích Miễn hiểu ra, nhất thời sụp đổ, gào lên: “Chết tiệt, cô đã kết án cho tôi rồi còn biện hộ làm quái gì! Nói cho cô biết, tôi không giết người, tôi không thiêu chết Tề Diệu. Tôi không thể chấp chận ngồi tù chung thân gì gì đó mà cô nói!”

Chân Ý không đánh giá lời anh ta nói là thật hay giả, trở lại chuyện chính: “Nếu không thể chấp nhận, hãy nói cho tôi biết mọi chuyện. Tôi bảo đảm sẽ tranh thủ lợi ích lớn nhất cho cậu từ sự thật cậu nói.”

Không biết vì lời hứa hẹn hay giọng điệu chân thành của cô mà Thích Miễn giây phút trước còn gắt gỏng giờ đã trở nên yên tĩnh.

Dương Tư bất giác nhìn Chân Ý thêm một lượt, cô khá tập trung, bởi vì tập trung nên khuôn mặt trắng ngần như thể bao phủ một vầng sáng, khiến người ta không thể dời mắt. Dương Tư cảm thán, Thích Miễn không hợp tác, nhưng lời nói cử chỉ của Chân Ý khiến tâm lý anh ta như ngồi tàu lượn siêu tốc, giờ đây chắc hẳn anh ta đã lơi lỏng phòng bị.

Quả nhiên Thích Miễn cúi đầu, bất lực: “Hôm đó tôi vốn không muốn đi, nhưng Thôi Phỉ nói rằng bố tôi bảo tôi đi. Đồ lừa đảo! Chính bố tôi có xuất hiện đâu. Buổi họp báo của công ty hạng ba chán phèo, tôi không ngồi thêm được nữa bèn xuống tầng. Đến cửa phòng nghe thấy Tề Diệu đang hô hoán, nó bị nhốt trong thang máy nhân viên, tôi cười nó mấy câu rồi đi luôn. Mấy phút sau, tôi cảm thấy vẫn phải đi cứu nó. Nhưng lần này đi, bên trong đã bùng cháy, Tề Diệu biến thành quả cầu lửa. Tôi sợ hãi bỏ chạy.”

Nghe xong, Chân Ý không hỏi chi tiết mà nói: “Đây là lời cậu khai với cảnh sát, tôi đã xem rồi. Nói thật là tôi không tin. Thích Miễn, cậu ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt tôi.”

Bả vai Thích Miễn run lên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Chân Ý. Đôi mắt của cô gái trẻ đen trắng rõ ràng, như thể một đầm nước không gợn sóng, chứa đựng vẻ thâm sâu khó lường. Thích Miễn nuốt khan, nghe Chân Ý nói: “Những gì cậu nói vừa nãy là thật à? Nhìn vào mắt tôi trả lời.”

“Là thật…” Thích Miễn chưa gật đầu xong, chỉ nghe “vút” một tiếng, Chân Ý đứng dậy, bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại.

Thích Miễn hoang mang lúng túng. Dương Tư và Giang Giang liếc nhìn nhau, cũng theo ra ngoài.

Chân Ý khoanh tay đứng trước cửa, quan sát Thích Miễn qua tấm kính trên cánh cửa, vẻ mặt không rõ cảm xúc: “Anh ta vẫn không chịu nói thật.”

Dương Tư lo lắng: “Chân Ý, anh ta đang che giấu. Chứng cứ đã sờ sờ ra đó rồi mà anh ta vẫn không chịu hợp tác, cậu cẩn thận đừng để anh ta liên lụy. Vụ án này có mức ảnh hưởng ác liệt, cậu biện hộ giúp hung thủ sẽ bị người ta mắng chết mất!”

Cô có thể tưởng tượng cảnh tượng sau khi mở phiên tòa, cô đi theo Chân Ý tới đâu sẽ bị nhà báo truy hỏi nhục mạ đến đó. Thật sự không hiểu Chân Ý đã có nền tảng vững chắc như vậy rồi hà tất phải lội vũng nước đục chứ. Con người quá khát khao danh tiếng và sự chú ý, dù là sự chú ý tiêu cực cũng không e dè ư?

Chân Ý làm như không nghe thấy những gì Dương Tư nói, cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, năm phút đã trôi qua, đủ để tạo áp lực tâm lý rồi.

“Đừng than phiền, bắt đầu làm việc thôi.”

Khoảng thời gian Chân Ý bỏ ra ngoài, Thích Miễn vốn thấp thỏm không yên, một mình anh ta bị nhốt trong phòng, chờ mãi cô mới trở vào. Anh ta gần như bị ép điên, nổi khùng hỏi: “Rốt cuộc cô có dám chắc cứu được tôi ra không?”

Chân Ý khoan thai ngồi xuống, thong thả nói: “Đây là vấn đề khó khăn.”

Thích Miễn nện một phát xuống bàn: “Vậy cô tới đây làm gì?”

Người trông coi nhà giam đẩy một cánh cửa khác, quát: “Đàng hoàng chút đi!”

Thích Miễn nào từng bị người ta dạy dỗ, hết sức bực bội ngồi trở lại.

Chân Ý quan sát vẻ mặt anh ta, chế giễu: “Vừa muốn ra ngoài, vừa nói dối tôi. Thích Miễn, đầu cậu chỉ chứa len sợi thôi sao? Hiện giờ trên đời này chỉ có một mình tôi có thể giúp đỡ cậu, cậu còn xích mích với tôi.”

Cô rút một tờ giấy in trong tay Giang Giang, đưa tới trước mặt anh ta. Ngón tay trắng mịn gõ mạnh lên trên: “Mở to mắt nhìn cho rõ, dân mạng bỏ phiếu, 98% số người kêu gào hủy bỏ hình phạt chung thân, phán cậu tử hình, 2% còn lại cho rằng thiêu cháy cậu thích hợp hơn cả.”

Thích Miễn nhìn chằm chằm vào tờ giấy, sắc mặt trắng bệch.

“Bây giờ cậu đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió của dư luận, ngài Chánh án nói sẽ giải quyết theo pháp luật, không bị ảnh hưởng bởi dư luận. Cậu có tin không?”

Ngón tay nắm mép bàn của Thích Miễn run rẩy, cuối cùng thốt ra: “Tôi hết đường cứu rồi, nhân chứng vật chứng đều có cả.”

“Trước tiên nói thật cho tôi biết hôm đấy đã xảy ra chuyện gì, để tôi nhận định xem cậu còn đường cứu vãn hay không.” Chân Ý nói.

Dương Tư phát hiện, trong lúc lơ đãng, Chân Ý luôn khí thế ngời ngời.

Thích Miễn vẫn rầy rà, giọng điệu Chân Ý chậm lại: “Thích Miễn, dù cậu nói gì đi nữa, chúng tôi đều không nói ra, chúng tôi đã ký cam kết giữ bí mật rồi.” Hàng mày Thích Miễn cau chặt, đôi môi run rẩy, nhưng không mở miệng được.

Trạng thái im phăng phắc kéo dài mấy phút. Chân Ý nhìn đồng hồ đeo tay, trong vòng một phút đầu, phòng tuyến tâm lý của Thích Miễn sẽ yếu dần, rơi xuống mức thấp nhất. Nhưng sau quãng thời gian này mà anh ta vẫn không chịu mở miệng, chứng tỏ phòng tuyến lại được xây lên, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không lên tiếng nữa.

Sau khi nhận định rõ ràng, Chân Ý không hề chờ anh ta: “Cậu không nói, vậy để tôi hỏi. Đầu tiên nói một chút về động cơ giết người của cậu nhé.”

“File ghi âm trong điện thoại di động.” Cô ra hiệu cho Dương Tư mở bút ghi âm, lời nguyền rủa lạnh lẽo của Thích Miễn vang lên. “Tề Diệu, tao cảnh cáo mày, mày còn dám hại tao, tao sẽ giết mày!”

Thích Miễn cãi cố: “Đây là lời nói lúc tức giận!”

“Xin lỗi, thứ này sẽ trở thành chứng cứ trước tòa. Khi phán định phạm tội, điểm mấu chốt là động cơ giết người, cậu đã có rồi.” Chân Ý đưa cho anh ta một tờ giấy, khoanh một vòng ở mục “Động cơ giết người”.

Khoanh xong không buồn quan tâm tới ánh mắt Thích Miễn, cô nhìn về phía Giang Giang, Giang Giang mở cặp tài liệu, đọc: “Nhân viên nghiệm chứng đã phát hiện ra dấu vân tay và dấu chân của anh trên sàn nhà chỗ cửa thang máy.”

Thích Miễn: “Tôi thấy lửa nên chạy tới, hoảng sợ lại chạy đi.”

Chân Ý: “Xin lỗi, trợ lý của tôi không nói rõ. Chứng cứ cho thấy vết chân qua lại hai lần, vô cùng phù hợp với thói quen tâm lý trở lại xem xét hiện trường của hung thủ. Chúc mừng cậu, vật chứng then chốt cũng có rồi.” Chân Ý vươn người khoanh một vòng ở mục “vật chứng”. Khoanh xong lại búng tay: “Giang Giang, tiếp tục.”

“Nhân viên khách sạn đầu tiên thấy anh chạy ra từ thang máy vào lúc ba giờ chiều. Màn hình giám sát cho thấy thời gian giội chất lỏng dễ cháy vào thang máy là 2 giờ 59 phút 10 giây chiều. Thời gian bốc cháy là 3 giờ 2 phút 38 giây. Khoảng 3 giờ 4 phút, nhân chứng thứ hai nhìn thấy anh cầm bật lửa chạy ra ngoài.” Giang Giang đã theo Chân Ý làm việc trong khoảng thời gian dài, vô thức học được giọng điệu lạnh lùng mà nhanh gọn của cô. “Cảnh sát đã tìm thấy thùng sơn, trong đó còn sót lại hỗn hợp xăng và sơn cùng dấu vân tay của nghi phạm. Ngoài ra, cảnh sát đã tìm thấy chiếc bật lửa Zippo và chiếc giày thể thao sẫm màu xuất hiện tại một góc trong đoạn băng tại nhà của nghi phạm.”

Chân Ý dứt khoát kéo tờ giấy lại, khoanh tròn liên tiếp: “Nhân chứng, hung khí, công cụ gây án đều đầy đủ rồi.”

Chuỗi động tác này khiến mặt Thích Miễn xám ngoét. Chân Ý đẩy tờ giấy đến trước mặt anh ta: “Thích Miễn, tại sao cậu lại giết Tề Diệu?”

Thích Miễn trợn trừng mắt, vừa định lên tiếng, Chân Ý đã giơ tay lên ngăn cản: “Cảnh sát đã điều tra rõ ràng, cậu và Tề Diệu luôn bất hòa. Hồi bé mẹ cô ta cám dỗ bố cậu, thường xuyên gây chuyện. Cậu coi cô ta và mẹ cô ta là tội nhân phá hoại gia đình cậu. Thù hận chất chứa quá sâu. Khoảng thời gian trước hai người gây gổ tại phòng tập gym, cậu cắt tóc cô ta, cô ta đập gãy tay cậu.”

Đến giờ phút này, Thích Miễn lại bình tĩnh hẳn, không cáu kỉnh ngông cuồng như trước đó nữa. Vẻ mặt anh ta trở nên lạnh lùng, cắn môi theo bản năng.

Chân Ý phán đoán dựa trên ngôn ngữ cơ thể của anh ta. Anh ta đã ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, đang suy nghĩ, anh ta sẽ quyết định hợp tác. Ngữ điệu của cô cũng ôn tồn lại, trấn an: “Thích Miễn, khi nãy tôi nói rằng hãy cho tôi biết sự thật, tôi sẽ tranh thủ lợi ích lớn nhất cho cậu. Có nghĩa là tôi có thể tranh thủ lợi ích lớn nhất mà luật sư có thể tranh thủ cho cậu. Cậu có muốn hay không?”

Dương Tư kinh ngạc, lời này của Chân Ý gần như tương đương nói “Tôi là người giỏi nhất trong số tất cả luật sư”, không biết sự tự tin và khí phách của cô từ đâu ra. Mà hiển nhiên Thích Miễn đã khiếp sợ trước giọng điệu và lời nói đầy tự tin của cô, anh ta đã tin tưởng.

Thích Miễn nghẹn ngào, như thể nói mỗi một chữ đều cực kỳ khó khăn: “Luật sư Chân, tôi biết lần này tôi chết chắc rồi.”

Chân Ý lắc đầu: “Đừng nói mấy lời chán chường như vậy.”

“Tôi tới hai lần. Những nhân chứng vật chứng kia đều là thật. Tôi xong rồi. Bởi vì lần đầu tiên quả thật tôi đã xách thùng tới giội hết vào thang máy. Nhưng mà…” Anh ta há miệng, đôi mắt lấp lánh hơi nước.

Chân Ý không hỏi mà chờ anh ta.

“Nhưng…” Anh ta cúi đầu, nước mắt rơi lã chã: “Thứ tôi giội… là nước.”

***

“Tình hình của Thích Miễn như thế quả thật khiến em đau đầu.” Chân Ý mặc đồng phục y tá tình nguyện, bưng khay thức ăn đi theo Ngôn Cách.

Cả buổi sáng cô bám lấy anh kể lể tình trạng công việc gần đây của mình. Mà cả buổi sáng anh chăm chăm làm thí nghiệm, không mấy chú tâm tới những lời ríu rít của cô.

“Nếu ban đầu anh ta muốn giết Tề Diệu, giội chất lỏng dễ cháy không châm lửa, bỏ dở việc phạm tội giữa chừng, lại mang đến tiện lợi cho kẻ mưu sát khác. Án lệ này rất hiếm gặp, rất khó gỡ gạc, nhưng đầy tính thử thách. Nếu thứ anh ta giội là nước, nhưng trong lúc rời đi lại có người giội chất lỏng dễ cháy, anh ta trở lại châm lửa dọa Tề Diệu, nhưng bốc cháy thật, đây chính là sơ suất.” Chân Ý vừa nói vừa mở hộp cơm trưa của anh, bỗng khựng lại, xen vào một đề tài khác. “Ngôn Cách, ăn trưa với anh thế này có cảm giác như trở lại hồi trung học vậy.”

Ngôn Cách không nói không rằng, cầm khăn giấy lau đôi đũa vừa rửa.

Chân Ý tiếp tục: “Đáng tiếc không phải hai tình huống em vừa nói. Chứng cứ cho thấy Thích Miễn hắt hỗn hợp sơn và xăng rồi châm lửa. Đó chính là mưu sát, mà tính chất rất ác liệt.”

Ngôn Cách bưng một bát canh dưa chuột đặt lên khay của cô, dặn dò: “Từ từ thôi.”

Cô gật đầu, chậm rãi cùng anh đi tới chỗ ngồi, miệng vẫn không ngừng nghỉ.

Thật ra từ lần đầu tiên gặp cô hồi trung học, Ngôn Cách đã cho rằng cô nói hơi nhiều.

“Thích Miễn nói thứ anh ta giội là nước, không châm lửa. Nhưng hiện giờ không có chứng cứ chèo chống. Thật nhức đầu. Làm thế nào để tìm thấy chỗ sơ hở trong chứng cứ hiện có đây?” Giọng điệu của cô như người dẫn chương trình trên kênh Discovery. “Anh nói xem?”

Ngôn Cách cầm thìa khuấy canh, hờ hững: “Nói gì cơ?”

“Em nói nhiều như vậy, anh không có gì để nói à?”

“Ừ.” Cái thìa trong tay anh dừng lại, anh ngước mắt nhìn cô. “Sao bọn Tiểu Kha lại lén gọi em là sư mẫu?”

“Anh cũng nghe thấy à?” Cô làm ra vẻ “trùng hợp quá, em cũng vừa mới biết”.

“Tôi không điếc.”

“Có lẽ họ cảm thấy chúng ta rất đẹp đôi.” Chân Ý chớp mắt vô tội.

“…” Ngôn Cách cúi đầu ăn canh.

Vài giây sau, Chân Ý không kiềm nổi: “Anh giận đấy à?”

“Không.” Anh nói như thường. “Những gì em nói đều không ảnh hưởng tới tôi.”

“…” Nếu đổi lại là cô gái khác, có lẽ đã thầm tổn thương rồi. Nhưng Chân Ý vui vẻ cực kỳ, ánh mắt sáng chói, được voi đòi tiên. “Thật à? Vậy em có thể nói chúng ta đang sống chung, bác sĩ bảo cưới không?”

“…” Trái lại Ngôn Cách không đến mức bị sặc, chỉ im lìm nhìn cô. Đôi mắt kích động của cô lấp la lấp lánh, hệt như bóng đèn. Bác sĩ bảo cưới? Chỉ có cô mới nghĩ ra được.

“Nếu có một ngày phân tích được cấu tạo đầu em, chắc tôi sẽ nhận được giải thưởng Nobel Sinh lý học hoặc Y học.” Ngôn Cách nói.

“Được, anh nghiên cứu nhiều một chút, em phối hợp với anh.”

“Nói vậy có lợi ích gì cho em?”

“Bao giờ em có thời gian, em phải theo đuổi anh mà. Nói vậy để đẩy lùi những cô gái khác, không ai cạnh tranh với em.”

Cạnh tranh? Ngôn Cách nghi ngờ. Không ai có thể cạnh tranh với cô, con gái bình thường không thể theo nổi những gì cô đã làm, dù chỉ là một việc.

“Đối thủ cạnh tranh tiềm tàng của em là…?”

“Trong phòng thí nghiệm của anh có cả đống nữ nghiên cứu sinh, nữ bác sĩ.” Chân Ý dẩu môi, để bụng. “Số tuổi xấp xỉ, còn là mối tình thầy trò cấm kị, và cả anh nữa!” Ánh mắt cô khinh khỉnh. “Mặc áo blouse trắng tinh tươm, đây là sự lôi cuốn của đồng phục.”

“…” Ngôn Cách im lặng một giây, lành lạnh nói: “Không phải ai cũng như em.”

Chân Ý: “Ặc, em quá dở hơi, không màng thể diện ư?”

Ngôn Cách: “Ừ, không còn ai cố chấp như em.”

“Không có cô gái nào ám chỉ hay tỏ ý với anh à?” Chân Ý giống như bà chủ nhà kiểm tra mùi nước hoa trên áo chồng.

“Không có.” Anh quả quyết.

Thật ra là có, có điều anh không thu được tín hiệu thôi. Không để tâm, không hiểu, cũng không nghĩ trên phương diện đó, càng không khắc ghi trong lòng. Dần dà, các cô gái liền bỏ cuộc. Dẫu sao, có mấy ai giống như Chân Ý chứ?

Chân Ý nghiêng đầu nhìn Ngôn Cách, lông mi anh rất dài, đen đậm dày đặc, sống mũi cao cao, khi ngậm thức ăn môi sẽ hơi mím theo thói quen. Từ hồi trung học đã vậy, vẫn không thay đổi.

Trong thoáng chốc, cô phần nào hoài niệm quãng thời gian ấy; cô ôm đàn guitar nghêu ngao hát ở cửa lớp 8-1: “Anh hỏi em yêu anh sâu đậm đến đâu, em yêu anh đến mức muốn kết hôn…[1]”

[1] Bài hát Ánh trăng nói hộ lòng em của Đặng Lệ Quân, được Chân Ý cải biên.

Ngôn Cách ngồi trong lớp đọc sách, làm như không nghe thấy; học sinh toàn trường đều chen chúc ở lan can hóng hớt.

Chân Ý nhớ lại chuyện xưa, cầm đũa chọc đồ ăn trong khay của anh, rõ ràng đồ ăn giống nhau. Ngôn Cách không ngăn cản, để cô tùy ý.

Đám nghiên cứu sinh, bác sĩ và y tá cũng đang ăn trưa, bác sĩ Ngôn dẫn theo y tá nhỏ vốn đã đủ thu hút ánh nhìn rồi; còn thân mật chia thức ăn, quả thực là chuyện quá bắt mắt. Ngôn Cách vẫn phớt lờ ánh mắt của mọi người như trước kia; nhưng Chân Ý tự mãn, một mặt khinh thường bản thân giả dối, một mặt hưởng thụ vô cùng, ngôn ngữ toàn bộ cơ thể đều đang tuyên cáo: Ngôn Cách là của tôi, là của tôi; tôi đã nhắm rồi, đã nhắm rồi đấy; không ai được phép tranh đoạt, không được phép đâu.

Chân Ý đá anh dưới gầm bàn: “Em nói với anh biết bao nhiêu điều về vụ án của Thích Miễn, sao anh chẳng có phản ứng gì hết vậy. Hừ, trước kia ai dịu dàng nói với em “Chân Ý thân yêu, nếu cần giúp đỡ cứ việc tìm tôi”. Bây giờ thì sao? Không thèm nói câu nào.”

Ngôn Cách ngước mắt lên, nguyên văn của anh chắc hẳn không phải là vậy. “Tôi cho rằng tới bây giờ, em vẫn ứng phó được. Em nói ngần ấy chuyện với tôi, chẳng qua muốn thuyết minh mức khó khăn của vụ án. Như vậy, bao giờ em nghĩ ra phương án giải quyết, tôi sẽ cảm thấy: “Ôi, Chân Ý giỏi quá đi”.”

Chân Ý bị nhìn thấu, nghiến răng lườm anh: “Hơi tí là nhìn thấu người ta, tên đàn ông chết tiệt nhà anh đúng là nhạt nhẽo.”

Cô nhoài người trên bàn: “Em nghi ngờ hung thủ là người khác, nhưng không thể khẳng định 100%, cũng không thể dám chắc rằng Thích Miễn không nói dối.”

“Dù thế nào đi nữa, em vẫn dự định đứng về phía anh ta. Bởi vì em là luật sư của Thích Miễn.” Anh hiểu rõ tâm lý của cô.

“Phải.” Cô nhếch miệng cười, tràn trề lòng tin: “Dù hiện giờ chứng cứ gây bất lợi cho anh ta, nhưng em đã chuẩn bị sẵn sàng thách đấu.” Nói xong, cô nắm chặt tay, nhìn anh bằng ánh mắt rực sáng.

“…” Anh đã thấy ánh mắt cầu xin được khích lệ và an ủi này vô số lần. Anh biết mỗi khi cô toát ra ánh mắt này đều muốn nghe chính miệng anh nói.

Ngôn Cách lặng thinh hồi lâu, không tránh nổi ánh mắt của cô bèn thờ ơ bất đắc dĩ nói: “Ừ, bạn Chân Ý thân yêu, cố gắng lên nhé.”

“Vâng!” Chân Ý cười tít mắt: “Em phải đến khách sạn  nơi vụ án xảy ra, anh đi cùng em nhé.” Sự mong mỏi trong mắt cô không cho phép chối từ.

“Chiều nay tôi có thời gian…” Anh nói được một nửa, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn. Người có thể khiến anh khai báo hành trình… Là Ngôn Hủ ư?

Thu dọn xong xuôi, họ lên thang máy rời đi, Ngôn Cách hỏi: “Em cảm thấy cái chết của Ngải Tiểu Anh có mối liên hệ với cái chết của Tề Diệu phải không?”

“Ừm. Thật ra nhà họ Thích rất kỳ lạ, dù Thích Miễn có phải hung thủ hay không, em vẫn muốn biết rõ mối liên quan giữa hai chuyện này.”

Nói rất kiên quyết, Ngôn Cách lơ đãng cụp mắt. Bởi vì làm nhân viên tình nguyện nên hôm nay cô không trang điểm, trông ngây thơ, thanh tú và tinh khôi hơn khuôn mặt “luật sư” thường ngày, nhìn rất thoải mái.

Cô có khuôn mặt trẻ con, nhiều khi phải trang điểm để tăng độ tuổi, gia tăng độ tin cậy trong công việc. Trút bỏ lớp trang điểm, mắt cô đen nhánh, chân thành và mềm mại; dạn dĩ, khờ dại, hệt như ánh mắt ngơ ngác nhìn anh thuở trước. Cô gái hơi mím môi, hình như ánh mắt xa xăm, trầm tư, mang sự cố chấp ngấm ngầm.

Trong ký ức, cô làm việc gì cũng chỉ nhiệt tình được một lúc, luôn phân tâm, như thể con vật chốc thì nhặt dưa hấu lát lại ném hạt vừng trong truyện cổ tích. Nhưng, không ngờ cô lại cố chấp với anh đến thế, mười hai năm nhớ mãi không quên.

Chân Ý lơ đãng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh thì ngẩn ngơ một giây, ngay sau đó nhoẻn môi cười: “Lại nhìn em!”

Trái lại Ngôn Cách không hề xấu hổ, thong thả dời mắt đi.

“Đừng ngượng mà.” Cô chắp tay sau lưng, nghiêng đầu kề sát vào anh. “Em là của anh, anh muốn làm gì cứ nói thẳng.”

“…” Ngôn Cách phớt lờ cô.

Cô vui vẻ tự đắc cười khanh khách, cười trong chốc lát mới nói việc chính: “Em hỏi anh việc này, em cảm thấy vụ thiêu cháy này có thủ đoạn quá hung tàn. Người bình thường cho dù giết người vì trả thù, liệu có tàn nhẫn như thế không?”

“Xem tình hình.” Ngôn Cách giữ cửa thang máy để cô ra ngoài trước.

“Hình như có không ít vụ kiểu như chặt xác, tạt axit…”

“Chặt xác là khái niệm hoàn toàn khác.” Ngôn Cách ra khỏi thang máy.

Chân Ý thử phân tích: “Tuy chặt xác làm nhục người chết gấp bội, nhưng đa số tình huống đều vì giấu xác nên phải bất đắc dĩ, đúng không?”

Ngôn Cách “ừ” một tiếng: “Dù có tức giận, nhưng cách trả thù giữa người với người không giống nhau. Đều là nảy sinh cãi vã với bạn cùng phòng, đều là tâm lý yếu ớt, cảm xúc dị thường, anh Mã chọn rút dao giết người, nhưng Diêu Phong lại tạt axit.”

“Vì thế Diêu Phong tàn nhẫn hơn anh Mã?”

“Có thể nói như vậy. Ví dụ như vụ thiêu người này, nghe giống cái gì?”

“Giống chuyện phần tử khủng bố mới làm.” Chân Ý nổi da gà, chà cánh tay theo bản năng.

“Thông thường người bình thường sẽ không giết người kiểu ấy, dù có thù hận sâu nặng cách mấy cũng hiếm có người lựa chọn phương thức báo thù tàn bạo đến vậy. Bởi vì con người bình thường hoặc nhiều hoặc ít đều có khả năng đồng cảm.”

“Khả năng đồng cảm?” Chân Ý cảm thấy xa lạ.

Ngôn Cách giải thích: “Con người sẽ thương hại những thứ bé nhỏ, thông cảm với khổ đau, là bởi vì anh ta có khả năng cảm thụ và thấu hiểu tình cảm của người khác.”

“Có người cực kỳ tàn nhẫn, bởi vì họ thiếu khả năng đồng cảm?”

“Ừ, thiếu khả năng đồng cảm thường liên quan tới rối loạn nhân cách kiểu chống xã hội.”

Chân Ý nhíu mày ngẫm nghĩ: “Lần trước em miêu tả trạng thái cái chết của Ngải Tiểu Anh, anh nói hung thủ bị rối loạn nhân cách kiểu xung đột, lần này ý anh thế nào?”

“Tôi vừa mới nói rồi.” Anh nói ngắn gọn.

Thiếu khả năng đồng cảm, bạo lực, xung đột, chống xã hội? Thích Miễn là người thế này ư? Cô không chắc. Nhưng, giao lưu tư tưởng, trao đổi suy nghĩ và va chạm trong ý tưởng mà không hề có chướng ngại với Ngôn Cách thế này, cô rất vui, như thể lúc trời nóng ran có cơn gió mát thổi qua vậy. Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, tâm tình rất tốt, cười lộ hàm răng trắng sáng.

Ngôn Cách: “…”

Cô luôn thi thoảng lộ ra nụ cười và ánh mắt như hồ ly thấy gà con thế này.

Nhưng hôm nay, thái độ anh khác thường, hỏi: “Cười cái gì?”

“Nói chuyện với anh rất vui.” Cô nói: “Ngôn Cách, chúng ta ăn rơ như vậy, không đến với nhau đúng là thiên lý khó tha.”

Bất cứ lúc nào, bất kể thảo luận vấn đề gì, cô đều có thể không hề áp lực, không hề liên quan mà chuyển về đề tài này. Mà một khi nhắc tới chủ đề này thì anh lại cứng họng.

Mắt Chân Ý cong cong, cười vô tư lự: “Không sao, Ngôn Cách. Anh không cần áp lực đâu, là em thích anh, em cố gắng là được rồi.”

Em cố gắng được rồi. Có mấy cô gái có thể mạnh mẽ nói ra lời này?

***

Ngoài bệnh viện có xe chờ. Họ lên xe, Ngôn Hủ đã có mặt ở đó. Chân Ý kinh ngạc, Ngôn Cách gửi tin nhắn không phải để hủy bỏ cuộc hẹn với Ngôn Hủ, mà để gọi anh ấy qua đây.

“Ngôn Hủ!” Cô chào anh. Như thường lệ, anh vẫn làm như không nghe thấy mà chỉ mải chơi iPad. Chân Ý liếc nhìn, không phải chơi game mà đang dùng phần mềm thiên văn tính toán tham số các vì sao, trong tay là bầu trời sao sâu thẳm.

“Kỳ diệu quá.” Cô ca ngợi.

Ngôn Hủ vẫn phớt lờ.

Chân Ý ở bệnh viện tâm thần bấy lâu, đoán được Ngôn Hủ mắc chứng tự kỷ rất nặng, không phải anh không để ý tới cô, mà anh thật sự không có cảm giác về cô. Không nhìn thấy, không nghe thấy, không cảm nhận được. Anh hoàn toàn chìm đắm vào thế giới thuần khiết của mình.

Lúc Ngôn Cách không đi làm, cuộc sống của anh rất đơn giản: Ở bên Ngôn Hủ. Vì thế anh mới xuất hiện cùng An Dao tại trung tâm thương mại và tiệc mừng thọ. Những lúc ấy đều có mặt Ngôn Hủ, có điều Chân Ý không thấy mà thôi.

Chân Ý nhìn Ngôn Cách, anh lại nhìn em trai. Cô dẩu môi, thầm mắng anh “tên cuồng em trai”, mắng xong lại thấy mềm lòng.

Ánh nắng chiều nhẹ nhàng và biếng nhác, xuyên thấu qua lớp kính sẫm màu. Một lớp sáng mỏng manh dịu dàng hắt lên khuôn mặt anh, để lại một cái bóng trên đôi mắt sâu thẳm của anh. Bởi vì tia sáng mà ngũ quan của anh trông rõ nét hơn, cái bóng nơi hốc mắt cũng sâu thêm. Ánh mắt anh nhìn Ngôn Hủ tuy vẫn bình lặng, nhưng mang nét dịu dàng và bao dung, chứa đựng tình thân, sự tận tụy và chuyên chú.

Trái tim Chân Ý mềm nhũn, anh chỉ để lộ vẻ mặt như vậy với người nhà mà thôi. Nếu cô trở thành người nhà của anh, anh sẽ nhìn cô như vậy.

Ngôn Cách, em rất muốn trở thành người nhà của anh, rất muốn, rất muốn.

Cô nhìn anh tha thiết, hàm chứa nguyện vọng nhỏ nhoi, đáy lòng vừa sáng láng vừa đau thương. Trên đời này, không có mấy thứ khiến cô yêu thích, khiến cô để tâm; trên đời này, chỉ có một người đáng để cô dốc hết tất cả mà theo đuổi thôi.

Ngôn Cách nhận thấy gì đó, chậm rãi quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt thẳng thắn mà dịu dàng, cố chấp mà thành kính của cô. Anh ngẩn ngơ, trái tim như bị thứ gì đó chạm phải.

“Nhìn gì thế?” Tiếng anh thanh nhã, khẽ hỏi.

Khóe môi cô nhoẻn lên, nụ cười ngây thơ hệt như đứa trẻ mong mỏi chiếc kẹo, cô nói: “Hâm mộ quá đi.”

Nghe có vẻ không đâu vào đâu, nhưng Ngôn Cách lại hiểu, nhất thời không biết nói sao.

Cứ như vậy, cả quãng đường tĩnh lặng tới đích.

Giang Giang và Dương Tư chờ ở khách sạn, thấy Chân Ý xuất hiện cùng một đôi mỹ nam, họ đều sửng sốt. Dương Tư ngạc nhiên hơn cả, Chân Ý lại theo đuổi Ngôn Cách rồi ư?

“Hi, Ngôn Cách.” Dương Tư nhiệt tình chào anh.

Ngôn Cách nhìn sang, ngẫm nghĩ giây lát rồi khẽ gật đầu: “Xin chào.” Anh không có ấn tượng với cô gái này.

Dương Tư cảm thấy chán nản, tốt xấu gì hồi học sinh cô là bạn thân của bạn gái anh đấy.

Giang Giang vô tâm vô tư, sau mấy giây ngắm mỹ nam, cô lập tức hướng về thần tượng: “Chị Ý, chị xác định biện hộ vô tội ạ? Chứng cứ của bên kiểm sát vô cùng xác thực, không phải quá khó sao?”

Chân Ý cười: “Không xét khó bao nhiêu, mà chỉ xét chúng ta cố gắng đến đâu.”

Họ tới thang máy hiện trường vụ án trước, đứng ở góc tầng lầu. Sau một trận hỏa hoạn, giếng thang máy, cửa thang máy, nắp trên của cabin thang máy đen sì. Trong vách thang máy có vài vệt tro đen, e rằng đó là dấu vết thân thể bốc cháy của Tề Diệu để lại. Không biết có phải do tâm lý hay không, bầu không khí như có mùi thân thể con người cháy khét. Dương Tư buồn nôn, che miệng chạy tới phòng vệ sinh.

Chân Ý cau mày, thấy rất muốn nôn. Tâm tư cô hơi dao động, trước mắt xuất hiện ánh lửa. Cô ôm trán, có phần choáng váng. Một giây sau, có một đôi tay ấm áp mà mạnh mẽ ôm lấy cô. Mông lung ngẩng đầu lên, cô trông thấy khuôn mặt trầm tĩnh của Ngôn Cách. Anh nắm lấy cánh tay cô, giọng nói trầm ấm: “Chân Ý.”

Cô không thể khống chế mà nhìn vào mắt anh, trong suốt sáng ngời, sâu thăm thẳm. Trái tim cô bỗng bình yên, dần dần hoàn hồn: “Hả?”

“Lùi ra sau một chút đi. Khu vực gần thang máy có thể vẫn còn sót lại khí độc.” Anh nói dối mà cũng bình thản ung dung, tìm một lý do thích đáng.

“Ừm.” Cô nghe lời cách xa ra.

Tại sao Tề Diệu lại đi thang máy nhân viên trong góc chứ? Có ai gọi cô ta đến ư? Muốn bí mật làm gì? Bên này là ngõ cụt, ngoài cầu thang ra không có phòng khách nào nữa. Cách đó mười mấy mét, hành lang uốn quanh, đằng kia là phòng khách và bàn trực. Thích Miễn chạy ra từ đằng đó, hai lần bị hai nhân viên phục vụ bắt gặp. Người thứ nhất thấy anh ta hoảng hốt chạy vào phòng, người thứ hai thấy anh ta cầm bật lửa chạy vào phòng.

Thang máy đặt đối diện thang bộ, cạnh cửa có biển báo “đang sửa chữa”. Đẩy cửa ra, bên trong nồng nặc mùi fomanđêhít[2]. Sáng nay lúc lấy bản vẽ mặt bằng hiện trường, cô đã hỏi Thích Miễn vì sao khi thấy Tề Diệu bị thiêu cháy, anh ta không chạy theo đường cầu thang bộ. Thích Miễn trả lời rằng cầu thang bộ đang sửa, còn đề biển “Sơn chưa khô”. Ở quá gần thang máy xảy ra hỏa hoạn, sơn dễ cháy, anh ta không dám đi theo lối đó.

[2] Hợp chất hữu cơ fomanđêhít (formaldehyde), ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh, có thể được tạo ra từ sự cháy không hoàn toàn của các vật liệu chứa cacbon. Nó có mặt trong khói của các đám cháy rừng, khí thải ô tô và khói thuốc lá.

Chân Ý định đi xem hành lang phòng khách, quay đầu thấy Ngôn Hủ chăm chú quan sát thang máy, thò đầu vào giếng thang nhìn lên nhìn xuống. Ngôn Hủ biết thứ này ư? Chân Ý vừa định hỏi, Ngôn Cách đã hành động trước: “Sao thế?”

Giờ mới nhận ra, Ngôn Hủ sẽ không để ý tới lời cô nói. Cử chỉ nhỏ này của Ngôn Cách khiến cô ấm lòng.

“Hệ thống cuộn cửa thang máy một chiều, tệ hại, kém chất lượng.” Ngôn Hủ lẳng lặng nhận xét, ngón tay lướt trên màn hình iPad. Màn hình vũ trụ biến mất, xuất hiện một chương trình vẽ. Loáng cái, trên màn hình lập tức hiện ra một sơ đồ mạch điện phức tạp nhưng có trình tự. “Trợ lực JKM, dòng điện chạy qua trục quay DM, điện trở RKM mở cửa…” Anh giải thích cặn kẽ nguyên lý mạch điện, sự thay đổi tốc độ lúc mở cửa và đóng cửa của loại thang máy này.

Chân Ý như lọt vào sương mù, Ngôn Cách lại vô cùng chăm chú. Một người nghiêm túc giảng giải, một người lắng tai nghe, đúng là đôi bạn khăng khít vô cùng.

“Lúc cửa cabin mở ra thì không thể khép lại, bởi vì điểm giới hạn ở đầu cuối bị hỏng, nên cửa cabin vẫn giữ trạng thái mở.” Nói đến đây, Ngôn Hủ lắc đầu. “Ngôn Cách, loại thang máy này quá thô sơ, không tinh xảo, em không thích.”

Rồi anh đưa tay xóa, những thứ vừa được vẽ lên máy tính bảng biến mất hoàn toàn. Sau đó lập tức đổi giao diện, tiếp tục vùi đầu nghiên cứu dải Ngân Hà.

Chân Ý: “…” Cô còn tưởng khi nãy anh phân tích thang máy là để giúp mình, thì ra đơn giản chỉ là quái thai thích cơ khí.

Cô không kìm được: “Ngôn Hủ, thang máy bị kẹt ở đây do khách quan hay chủ quan vậy?” Ngôn Hủ không nghe thấy, cứ làm việc của mình.

Chân Ý chờ vài giây, nhìn Ngôn Cách cầu cứu, anh hỏi: “Tại sao thang máy lại kẹt ở đây?”

“Tình huống đơn giản nhất là thang máy gặp trục trặc.” Ngôn Hủ không ngẩng đầu, vừa tính toán vừa phân tâm đáp lại. “Nếu việc này là do con người tác động, vậy đầu tiên người trong cabin phải nhấn nút ngừng gấp, sau đó dùng tay mở cửa cabin. Dù là trục trặc hay có người tác động, thì vẫn phải có người ở ngoài dùng chìa khóa tam giác mở cửa. Bởi vì cabin đã hạ xuống quá sâu, người đứng trong thang máy không thể mở cửa bằng sức người được.”

Trong số vật chứng không có chìa khóa tam giác, Chân Ý chỉ chỗ bị cháy mở tung trên nóc cabin, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Cửa thoát hiểm.” Ngôn Cách đáp.

Không còn gì có thể khai thác nữa. Chân Ý vòng qua khúc quanh, đi từ hành lang phòng khách tới bàn trực. Đứng ở đó nhìn về chỗ ngoặt, không xa không gần, tầm nhìn rất rõ. Hai nhân chứng nhìn thấy Thích Miễn từ đằng này. Bàn trực sắp xếp đơn giản mà chuẩn mực, nhưng không có ai trông coi. Chân Ý liếc nhìn màn hình máy tính, trên thanh tác vụ là baofeng[3], trên máy còn cắm tai nghe, cô lập tức chụp ảnh lại.

[3] Tên một phần mềm chạy video và website upload phim của Trung Quốc.

Mọi người rời đi, tới cửa, Chân Ý nói: “Hôm nay tới đây thôi.”

Giang Giang gật đầu, Dương Tư do dự: “Ý, cậu không đi cùng bọn tớ à?”

“Không, tớ còn có việc.”

Ngôn Cách và Ngôn Hủ đã lên xe, Dương Tư nhìn theo chiếc Rolls-Royce màu đen khiêm tốn, khẽ hỏi: “Có phải cậu với Ngôn Cách…”

“Ha ha, tớ sắp yêu đương rồi.” Chân Ý cười thoải mái, đôi mắt cong cong.

“Thế còn công tố viên Doãn?”

“Tớ và anh ấy vốn dĩ không có gì.” Chân Ý nhanh bước đi xuống bậc thềm, vẫy tay mà không quay đầu lại, tung tăng rời đi.

Trong xe, Ngôn Hủ cúi đầu, chăm chú làm việc của mình. Ánh sáng mờ tối, vẻ mặt Ngôn Cách không rõ: “Ngôn Hủ.”

“Dạ?”

“Nếu em trả lời Chân Ý, anh sẽ rất vui.” Giọng điệu bình thản, không mang vẻ trách cứ. “Dù sao, sau này em sẽ thường xuyên gặp cô ấy.”

Ngôn Hủ lặng im vài giây mới chậm chạp ngẩng đầu, nhìn anh trai, ánh mắt thuần khiết như trẻ thơ, rất ngoan ngoãn nhận lời: “Em sẽ cố gắng.”

Ngôn Cách mím môi, gật đầu.

Một giây sau, Chân Ý mở cửa lên xe, không gian lập tức trở nên sống động. Cô gần như nhảy vào, ngồi phịch xuống ghế khiến chiếc xe hơi rung.

Ngôn Hủ ngồi ở đầu bên kia cũng bị ảnh hưởng, tay vừa dao động, hình vẽ trên máy tính bảng xuất hiện thêm một đường màu đen thô kệch. Trước nay anh không biết rằng xe chưa nổ máy sẽ rung chuyển, còn tưởng là động đất, bàng hoàng mất mấy giây mới ngơ ngác quay đầu nhìn Chân Ý.

Ngôn Cách cũng nhìn Chân Ý. Bởi vì kích động mà đôi mắt cô ngời sáng, rực rỡ như có thể chiếu sáng cả thế giới.

Cô vui vẻ khoe khoang: “Ha ha, vụ này em thắng chắc rồi.”

Nghe vậy, Ngôn Cách hơi cau mày, vừa nãy ở trong thang máy không hề có chứng cứ gì đặc biệt: “Em đã xác định được hung thủ rồi ư?”

“Sao có thể chứ?” Chân Ý trợn mắt. “Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, em đâu phải là Sherlock Holmes.”

“Em nói…”

“Em xác định Thích Miễn có thể thoát tội, anh nói xem như thế có phải là thắng vụ này không?”

Ngôn Cách hiểu ra, chứng cứ là một chuyện, định tội là chuyện khác: “Em đã tìm được điểm tác động có thể tấn công nhân chứng và vật chứng.”

Nếu nhân chứng và vật chứng xuất hiện vết nhơ, dù là thật cũng không thể sử dụng.

“Ừm!” Chân Ý ngẩng đầu lên, thấy Ngôn Cách nghiêm túc đợi cô nói tiếp liền hé miệng cười. “Muốn biết phải không, bao giờ mở phiên tòa anh phải đi dự thính đấy nhé.”

“Phải xem có thời gian không đã.”

“Hứ!” Chân Ý bĩu môi, ló đầu nhìn Ngôn Hủ. “Ngôn Hủ, anh có đi không? Tôi rất giỏi đấy.”

Ngôn Hủ cúi đầu, ban đầu phớt lờ cô, cả mười giây sau, đến khi Chân Ý bỏ cuộc rồi, anh mới ngẩng đầu lên, nói đều đều: “Cô có mặc chiếc áo sơ mi kia không?”

“Sơ mi?” Chân Ý không hiểu, đưa mắt cầu cứu Ngôn Cách.

“Nó nói chiếc áo sơ mi em mặc hôm ở bệnh viện, màu trắng, bên trên có rất nhiều hình khối màu đen.” Ngôn Cách khẽ nói: “Nó rất đam mê số học và hình học.”

“…” Chân Ý bỗng vỡ lẽ, nhớ tới lúc bắt gặp ở hành lang bệnh viện, Ngôn Hủ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt rối rắm mà không dám tới gần. Thì ra là một tên nhạy cảm với hình khối. Không hiểu sao trong đầu cô xuất hiện một nhóc Ngôn Hủ chibi, giậm chân gào thét trong lòng: “Tôi muốn hình khối, tôi muốn hình khối, nhưng tôi không muốn lại gần loài người, không muốn lại gần loài người.”

Chân Ý giải thích: “Trên tòa không thể mặc như vậy.”

“Ồ, tiếc quá.” Ngôn Hủ nói: “Vậy tôi không đi.”

“…” Chân Ý á khẩu. Nhưng chàng trai này là em trai của Ngôn Cách, nhất định phải làm thân. Cô cần mẫn lôi kéo làm quen, thấy khối rubic trên xe, cô cầm lên chơi: “Ngôn Hủ, anh rất thích rubic nhỉ.”

Ngôn Hủ lại phải mất vài giây mới ép mình nghe thấy lời cô nói. Trong lòng anh thầm tính toán khoảng cách thời gian giữa mỗi câu thoại của cô, phát hiện tần suất mình bị cô gọi tên quá nhiều, cao hơn cả Ngôn Cách. Nhưng anh đã hứa với Ngôn Cách phải trả lời cô, anh mong Ngôn Cách vui vẻ, vì thế anh rất cố gắng nói: “Tôi biết hai mươi chín cách đưa rubic trở về như cũ.”

Chân Ý tò mò: “Thật ư?”

“Nhưng sẽ không nói cho cô cách nào đâu.” Anh nghiêm túc nói thật.

“…” Anh nhỏ mọn theo cách đáng yêu như vậy, anh trai anh có biết không?

Cô quay đầu nhìn Ngôn Cách.

Ngôn Cách: “…”

Ngôn Hủ đã rất cố gắng rồi, thật đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.