Số Học Lão Sư, Mời Ra Ngoài!

Chương 3: Vết thương lòng




Một buổi đi săn giải trí lại khép lại trong cảnh u ám, thê lương. Về quan nội hầu, thầy thuốc nói là Lý Cảm bị hươu đâm chết, Lý phu nhân vì kinh hãi quá độ nên ngã ốm liệt giường. Lưu Triệt chẳng còn hứng thú gì, vội vã dẫn bá quan văn võ từ cung Cam Tuyền quay lại Trường An.

Hoắc Khứ Bệnh trở nên trầm lặng khác thường, thường xuyên cả ngày không nói một câu nào.

Dòng máu tình thân, đối với tôi chỉ là một thứ xa xỉ, hắn từ nhỏ đã có, nhưng trước quyền lực và hoàng vị lại chịu không nổi một đòn. Tôi không biết phải làm sao để khuyên giải hắn, chỉ có thể yên lặng ngồi bên cạnh, hoặc ngầng đầu lên khi hắn xoay người đều có thể nhìn thấy tôi, biết bản thân không hề cô đơn một mình.

Mùa xuân năm Nguyên Sóc thứ sáu lặng lẽ kéo tới Trường An. Lúc giật mình nhận ra, hoa đào đã ngả hồng và liễu đã xanh, sắc xuân phơi phới.

Tôi và Hoắc Khứ Bệnh sánh vai đi dạo giữa rừng đào, hắn tiện tay ngắt một cánh hoa cài vào bên tóc mai của tôi, ghé miệng vào tai tôi hỏi: “Nàng muốn đi thăm con trai không?”

Tôi sững sờ trong chốc lát, hỏi với vẻ không dám tin: “Không phải ở trong cung?”

Hắn khẽ “ừ” một tiếng.

Vì một khi chuyện này bị lộ, không phải chỉ liên quan đến việc sống chết của chúng tôi, mà còn liên lụy đến đám người Cửu gia, cho nên tôi và Hoắc Khứ Bệnh một mực hiểu ngầm không bao giờ nhắc đến. Tôi quay người ôm lấy eo Khứ Bệnh, vùi mặt vào lồng ngực hắn: “Muốn”.

Hắn cười nhéo mũi tôi: “Này! Này! Nhìn xem! Một việc chưa đâu vào đâu cả, nàng đã không ngại chủ động nhào vào lòng ta ở nơi đông người, yên tâm đi! Không cần nàng dùng hương sắc quyến rũ, ta cũng nhất định cố gắng”.

Tôi vừa thẹn vừa giận đẩy hắn ra, quay người bước thẳng, chỉ nghe hắn đứng sau lưng bật cười rộ lên. Tôi ngoài mặt thì giận, nhưng trong lòng thấy rất vui, hắn đã từ từ trở lại là Hoắc Khứ Bệnh trước đây rồi.

Buổi tối ăn cơm xong, Khứ Bệnh gọi Hoắc Quang đến thư phòng, hai người ngồi trong thư phòng nói chuyện rất lâu. Sau khi đi ra, ánh mắt của Hoắc Quang mang thêm mấy phần cương nghị, dường như chỉ trong thoáng chốc đã lớn thêm vài tuổi.

“Chàng khuyên Quang đệ rời khỏi Trường An, về nhà à?”

“Đâu có! Mỗi nam nhi đều có con đường định riêng cho mình, đều có giấc mơ mà mình muốn hiện thực hóa, cuộc đời của hắn do hắn tự làm chủ. Ta chỉ giảng giải cho hắn cụ thể tình thế Trường An hiện giờ, nói với hắn rằng có lẽ sau này ta không chỉ không thể bảo vệ được hắn, mà hắn còn có thể gặp nhiều rắc rối và nguy cơ vì ta.”

Nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của Hoắc Quang, tôi cũng đã hiểu quyết định của Hoắc Quang: “Quang đệ vẫn quyết định ở lại thành Trường An?”

Khứ Bệnh cười gật đầu, nét mặt có phần tán thưởng.

Giữa tháng ba, hoa đào nở đến độ rực rỡ nhất nhưng cuộc tranh đấu trong triều đình còn sôi động, kịch liệt hơn cả hoa đào đỏ rực.

Tang lễ của Lý Cảm, Hoắc Khứ Bệnh không xuất hiện, chỉ có Vệ Thanh, Công Tôn Ngao và những người khác tới truy điệu.

Công chúa Bình Dương ra mặt thay hai người con gái của Lý Cảm bàn chuyện hôn sự, có lẽ Lưu Triệt cảm thấy áy náy với Lý Cảm, cũng có lẽ xuất phát từ mục đích từng bước một chia tách Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh, đồng ý thay thái tử Lưu Cứ định hôn, phong hai nữ nhi còn nhỏ tuổi của Lý Cảm làm phi tử của thái tử.

Mặc dù trai tráng trưởng thành có năng lực trong gia tộc Lý thị đều đã qua đời, chỉ còn lại một nhà quả phụ yếu ớt và con thơ, một cảnh tượng thế gia sụp đổ đến xơ xác tiêu điều, nhưng từ thời nhà Tần, Lý thị đã liên tục sinh ra đại tướng, lòng người trong triều lẫn dân gian vẫn tin như thế. Cháu trai của Lý Cảm là Lý Lăng, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã biểu lộ tài năng quân sự thiên phú, cũng rất được Lưu Triệt tán dương, Lưu Triệt từng nói nhiều lần đợi hắn lớn hơn chút nữa sẽ phong hắn làm thị trung[1] cho thiên tử. Lúc Hoắc Khứ Bệnh mười tám tuổi đã được phong làm thị trung thiên tử, Lý Lăng cũng mơ hồ có khả năng sẽ trở thành một thế hệ đại tướng nữa.

[1] Chức quan được lập từ thời nhà Tần, giữ đến nhà Hán. Đây là cận thần của hoàng đế, phụ trách quản lý xe, kiệu, y phục, đồ dùng của hoàng đế, nhưng cũng tham gia cả việc trong triều, vì chức quan ở cạnh quân vương, cho nên thường hay làm cố vấn ứng đối, địa vị vì thế dần dần được quý trọng.

Hành động này của Vệ thị không chỉ giành được lời tán dương trong triều đình và dân gian, đem lòng người ủng hộ đồng cảm với Lý thị âm thầm đẩy về phía thái tử, mà còn phân chia rất rạch ròi giữa việc Hoắc Khứ Bệnh bắn chết Lý Cảm và Vệ thị.

Mặc dù Lưu Triệt đã hạ lệnh phải bưng kín miệng, tin Lý Cảm bị Hoắc Khứ Bệnh bắn chết vẫn lan truyền nhanh chóng, trong triều những người trước đây một lòng bài xích Vệ thị dẫn đầu bởi Vệ Thanh, lúc này có được sự so sánh, mới lần lượt cảm thấy lối hành xử khiêm tốn có lễ của Vệ Thanh là tốt, lại càng khen ngợi cách bảo vệ già trẻ một nhà Lý thị không ngại đắc tội Hoắc Khứ Bệnh của Vệ thị, bắt đầu chĩa mũi dùi về phía Hoắc Khứ Bệnh.

Tuy Lưu Triệt ra sức áp chế, nhưng vẫn không ngan được các bản tấu chương vạch tội, tố cáo, thậm chí còn xảy ra chuyện một đám quan lại khóc lóc cầu xin hoàng đế không thể nhắm mắt làm ngơ luật pháp quốc gia, buông tha tội giết người. Lưu Triệt bất đắc dĩ, quyết định giáng Hoắc Khứ Bệnh đến Tửu Tuyền trông thành, rời khỏi Trường An, tránh đầu sóng ngọn gió.

Lúc ấy khi Lưu Triệt thẩm vấn Hoắc Khứ Bệnh, chỉ có vài người có mặt, sau đó cũng đã phong tỏa tin tức. Vì sao lúc đó chỉ có mấy người biết chuyện, cuối cùng lại trở thành chuyện ai nấy trong triều đều biết? Vì sao đột nhiên có nhiều người to gan dám vạch tội, tố cáo Hoắc Khứ Bệnh?

Hoắc Khứ Bệnh coi chuyện sóng gió trong triều như nhìn mà không thấy, tiếp tục ta làm việc của ta, hình như hắn còn ngấm ngầm khuyến khích những ai tố cáo mình, hắn vốn có thể nghĩ cách ngăn cản đợt phong ba này, nhưng lại chỉ hờ hững đứng nhìn cảnh những làn sóng lật đổ họ Hoắc trong triều ngày cang cuộn trào mãnh liệt.

Trước khi Hoắc Khứ Bệnh chuẩn bị đi Tửu Tuyền, lần đầu tiên hắn làm trái với phong cách hành sự từ trước tới nay, chủ động tham gia chính trị trong triều, lại còn vừa ra tay đã làm người ta kinh ngạc, hắn thỉnh cầu hoàng đế sắc phong Phiên vương[2] cho ba vị hoàng tử đứng đầu là Lưu Bác.

[2] Vương hầu có đất phong, hoặc quốc phong, có binh lính và được trấn thủ một phương.

Thần Đại tư mã Khứ Bệnh mạo muội dâng sớ lên hoàng đế bệ hạ: bệ hạ nghe xong, sứ thần Khứ Bệnh xin nhận lỗi chịu tội. Nghĩ về người thích hợp nắm giữ các chốt hiểm yếu ở vùng biên cương, lại thêm chuyện bạo nghịch ở bên ngoài tin tức không thể kịp thời, cho nên mạo phạm xin bệ hạ cân nhắc chuyện này, thực sự thấy bệ hạ âu lo mệt mỏi vì thiên hạ, xót thương bách tính mà quên thân, ăn uống giảm sút, đè nén thú vui, cắt giảm số quan lại. Hoàng tử nương tựa vào trời, có thể vượt lên chuyện y phục vái lạy lễ tiết, từ trước đến giờ chưa có vị sư phó nào có thể dạy được. Bệ hạ kính cẩn, khiêm nhường không đoái nghĩ tới, quần thần thầm ước mong, chỉ là không dám vượt quá trọng trách. Thần thiết[3] không bằng chó ngựa, liều chết cầu xin trong chiếu lệnh bệ hạ sắc phong chức quan, vì giữa hè thời điểm tốt lành, quyết định chức quan cho các hoàng tử. Kính xin bệ hạ xuy xét. Thần Khứ Bệnh liều chết vái lễ bẩm báo với hoàng đế bệ hạ.

[3] Cách xưng tôi khiêm nhường thời cổ đại.

Khứ Bệnh đưa bản tấu thỉnh cầu sắc phong ba vị hoàng tử cho tôi xem, tôi cẩn thận đọc kỹ một lượt, rồi trả lại hắn: “Rất được! Bộ dạng vô cùng biết lỗi, vô cùng khiêm tốn, nhưng nếu thực sự muốn khiêm tốn, thì không nên viết kiểu tấu văn thế này, không biết bệ hạ sẽ nghĩ gì!”

Khứ Bệnh mỉm cười, rút lại bản tấu văn, không nói nhiều lời.

Hoàng tử một khi được sắc phong làm Phiên vương, sẽ phải rời khỏi Trường An đi đến khu vực được phân cho. Trên danh nghĩa có vẻ là đất của riêng mình, thực tế lại ngăn chặn tận gốc việc bọn họ ở lại Trường An tranh đấu lâu dài với thái tử.

Hành động rút củi dưới đáy nồi của Hoắc Khứ Bệnh như một hòn đá làm bắn lên hàng nghìn lớp sóng, trên dưới toàn bộ triều đình tranh luận không ngừng nghỉ, cuộc tranh đấu giữa phe bảo vệ thái tử và phe lật đổ thái tử trở nên căng thẳng tột độ, ngay cả các thần tử trước đây cho là có thể tạm thời bàng quan lúc này cũng buộc phải suy nghĩ xem nên làm thế nào.

Lưu Triệt đối với thỉnh cầu của Hoắc Khứ Bệnh không có bất kỳ câu trả lời nào, nội bộ triều đình giằng co liên miên không dứt.

Mấy ngày sau, thừa tướng Trang Thanh Địch, ngự sử đại phu Trương Thang, thái đường Triệu Sung, đại hành lệnh Lý Tức, thiếu phó thái tử Nhậm An, tất cả liên minh dâng tấu, liều chết ủng hộ Đại tư mã Hoắc Khứ Bệnh.

Lưu Triệt vẫn không trả lời.

Sau đó Trang Thanh Địch, Trương Thang, Công Tôn Hạ và các trọng thần khác trong triều lại liều chết thỉnh cầu, liên tục bốn lần, nói là liều chết, nhưng người chết hết lần này đến lần khác đều đông hơn, ngầm hình thành thế lực bách quan bức ép cầu xin, làn sóng phản đối dần bị áp chế, đến cuối cùng gần như không còn gì.

Lưu Triệt vẫn không có câu trả lời.

Việc thỉnh cầu lập Phiên vương là do Hoắc Khứ Bệnh khởi mào, nhưng sau đó hắn lại không có bất kỳ hành động nào, chỉ thờ ơ quan sát diễn biến trong triều đình. Đến lúc này, thấy sự việc đã phát triển theo hướng thành công, hắn lại có chút lo lắng: “Bệ hạ hiện giờ đang độ tráng niên, làm như thế, kể cả bệ hạ có đồng ý, cũng sẽ khiến bệ hạ ngày càng hiềm kỵ thế lực ngoại thích Vệ thị và thái tử. Cữu phụ sao lại có thể để chuyện xảy ra thế này? Ôi! Có lẽ cữu phụ hiện giờ cũng không áp chế nổi bao nhiêu người chỉ vì lợi ích trước mắt.”

Tôi nói: “Vệ thị là thế lực do bệ hạ một tay dựng lên, với tài năng và sách lược của hệ hạ, bây giờ còn không thể khống chế nổi, Vệ Đại tướng quân không khống chế được cũng rất bình thường. Hoàng hậu, công chúa Bình Dương, trưởng công chúa, thái tử, tướng quân, vương hầu, lợi ích và tham vọng của bao nhiêu người trong đó? Thế lực dần lớn mạnh, nội bộ chỉ sợ cũng phân tách tranh giành không ít, nhìn xem năm đó có Lữ thị, Đậu thị, Vương thị, Vệ Đại tướng quân có thể áp chế được cục diện hôm nay đã không hề dễ dàng.”

Khứ Bệnh cười khổ: “Đúng thế! Mỗi người đều có tham vọng và tâm tư cá nhân, ta không phải chính là một ví dụ sao? Rõ ràng biết bệ hạ đề phòng việc thế lực thái tử ngày càng lớn mạnh, không muốn để thế lực của thái tử phát triển quá nhanh, càng muốn dùng các hoàng tử khác để kiềm chế thái tử, nhưng ta lại đưa cho bệ hạ vấn đề nan giải này.”

Người trong ngoài triều đình đều đợi một kết quả, chuyện này đã là tên đặt trên cung chỉ chờ bắn ra, nếu Lưu Triệt không đồng ý, thì biến động triều đình trong tương lai sẽ rất đáng sợ.

Tôi đoán chừng trong thành Trường An, các gia đình hoàng thân quốc thích lúc này không có mấy người có thể ngủ yên, việc làm ăn của phường ca múa và phường xướng kỹ hưng thịnh quá mức bình thường chính là một bằng chứng.

Vào bước ngoặt quan trọng này, Lý phu nhân đột nhiên muốn triệu kiến tôi.

Chuyện quá bất ngờ, khiến tôi phải cân nhắc xem nàng ấy rốt cuộc có ý gì. Hoắc Khứ Bệnh ném chiếu thư sang một bên thờ ơ nói: “Chẳng phải nghĩ ngợi gì, cáo bệnh từ chối.”

Tôi nghĩ một lúc nói: “Nghe nói nàng ấy bị ốm suốt, thiếp muốn đi thăm xem sao. Huống hồ nghe xem nàng ấy nói gì, cũng coi như để biết động tĩnh phía địch.”

Hoắc Khứ Bệnh nhất định cảm thấy tôi hành động thừa thãi, nhưng không muốn bác bỏ ý của tôi, cười nói: “Tùy nàng, vừa hay ta cũng muốn đến bái kiến hoàng hậu nương nương một lát, thế thì cùng vào cung đi!”

* * *

Vừa vào cung Chiêu Dương, người còn chưa đến nơi, đã ngửi thấy mùi thuốc ngào ngạt.

Phía trong rèm lụa, Lý Nghiên thấp giọng dặn dò thị nữ: “Lệnh cho Kim Ngọc vào.” Ánh mắt thị nữ có chút ngạc nhiên, nâng rèm cho tôi vào.

Sắc mặt Lý Nghiên trắng bệch, song gò má vẫn hồng hào khác thường. Tuy tôi không hiểu y thuật, nhưng cũng cảm thấy nàng ấy ốm không hề nhẹ. Nàng ấy cười chỉ vào bên giường: “Ngươi ngồi gần chút, ta nói chuyện sẽ không tốn sức.”

Nụ cười của nàng ấy không giống trước đây, trái lại hơi giống như hồi đầu chúng tôi quen nhau, bình tĩnh thân thiết, không quá nhiều khoảng cách hay đề phòng.

Tôi nghe lời đến ngồi bên cạnh, nàng ấy cười nhìn tôi một lúc: “Người trông vẫn xinh đẹp khỏe mạnh như thế, vẫn là đóa hoa đang bừng nở, còn ta thì đã héo úa rồi.”

“Đừng nói mấy lời chán nản như thế, trong cung có lương y, ngươi chỉ cần bớt lo âu, bình tâm chữa trị, nhất định có thể điều dưỡng cơ thể thật tốt.”

Nàng ấy cười nhạt: “Cơ thể của ta, trong lòng ta hiểu rõ hơn ai hết, những ngày còn lại của ta không nhiều nữa. Lúc nào cũng phải đề phong tranh giành giằng giật, mất nhiều hơn được, Kim Ngọc, ngươi còn hận ta không?”Từng cảnh tượng ngày xưa lướt qua trong đầu: người thiếu nữ cài mảnh lụa che mặt, ánh mắt long lanh lưu động; người thiếu nữ dung mạo khuynh quốc, ngập tràn ưu lo; người thiếu nữ dạy tôi thổi sáo, cười nói vui vẻ dưới ánh đèn…

Tôi lắc đầu: “Ta không muốn hận. Mấy năm qua ta phát hiện ra một đạo lý, mấy thứ thù hận này trước khi hủy diệt được đối phương, thường thì hủy diệt chính bản thân mình trước. Ta bằng lòng quên đi, bằng lòng ghi nhớ những chuyện vui vẻ trong cuộc sống, bằng lòng gạt những chuyện không vui lại sau lưng, tiếp tục đi về phía trước, một đời người, chẳng qua chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, cho dù đi thật nhanh, cũng chỉ sợ sẽ có rất nhiều thứ hay để xem, để chơi mà không có thời gian xem, không có thời gian chơi, không có sức để hận, chi bằng hãy quý trọng hạnh phúc mà mình đã có.”

Lý Nghiên nghiêng đầu bật ho, tôi vội đưa khăn tay cho nàng ấy, đợi đến lúc nàng ấy ném khăn tay sang một bên, bên trên đã đầy vết máu. Tôi thấy buồn bã, nhưng nàng ấy lại chỉ mỉm cười không chút để ý: “Tiểu Ngọc, ngươi may mắn, cho nên có thể nói thế. Có vài mối thù hận trong đời người không thể quên được. Ta lấy một ví dụ cực đoan, nếu có người hãm hại Hoắc Khứ Bệnh, ngươi có thể tha thứ không? Ngươi có thể quên không? Ngươi sẽ chịu để yên không? Chỉ sợ ngươi dẫu hết tính mạng cũng phải báo thù.”

Nàng ấy chưa đợi tôi trả lời, đã xua xua tay: “Chuyện đến nước này, giữa chúng ta chẳng còn gì tranh đấu nữa. Hôm nay mời ngươi đến, chỉ muốn cầu xin ngươi một việc và hỏi ngươi một chuyện.”

“Mời nói, trong phạm vi năng lực của ta, ta sẽ cố gắng.”

“Tiểu Ngọc, trái tim ta đã chết rồi, không quan tâm đến thứ gì nữa. Nhưng ta không thể mặc kệ người thân bị cuốn vào cuộc đua tranh này vì tư vọng của ta, ta không lo cho Bác nhi, chỉ cần ta cầu xin bệ hạ đồng ý thỉnh cầu sắc phong Phiên vương của Hoắc Khứ Bệnh, để Bác nhi rời xa Trường An, dĩ nhiên sẽ tránh được mọi thứ, nhưng hai ca ca lại không trốn được, đặc biệt nhị ca, tham vọng quyền lực của huynh ấy, càng ngày càng lớn.”

“Ta hiểu ý của ngươi, nhưng Lý Nghiên, ngươi nên hiểu việc này phụ thuộc vào Lý Quảng Lợi, nếu hắn hành sự không biết bớt phóng túng đi, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện. Còn về Khứ Bệnh, người không phải lo lắng, ta nghĩ… ta nghĩ một khi bệ hạ phê chuẩn thỉnh cầu sắc phong Phiên vương, đây có lẽ là chuyện cuối cùng Khứ Bệnh làm vì thái tử và Vệ thị.”

Cuộc sống ưu việt của Khứ Bệnh từ nhỏ đến lớn và sự trọng dụng từ năm mười tám tuổi của hoàng đế đều có mối quan hệ không thể tách rời khỏi Vệ thị, chỉ cần mối ân oán trong lòng hắn đã định rạch ròi, sau này Vệ thị là Vệ thị, hắn là hắn.

Lý Nghiên hiển nhiên không hiểu ý tôi nói, nghi hoặc hỏi: “Chuyện cuối cùng?” Nàng ấy thấy tôi không có ý định giải thích, chỉ mỉm cười, không hỏi thêm: “Ta sẽ cật lực ràng buộc và cảnh báo nhị ca lần nữa, còn việc huynh ấy liệu có tuân theo hay không, ta cũng không có cách nào, bệ hạ nể tình ta, chắc sẽ khoan dung với huynh ấy hơn đối với những người khác. Sự đời ta đã tận rồi, còn lại chỉ có thể nghe theo mệnh trời thôi.”

Lý Nghiên lặng lẽ nhìn làn khói xanh mờ ảo từ bếp lò, hồi lâu vẫn không nói gì, tôi cũng không lên tiếng, yên lặng đợi nàng ấy hỏi nốt chuyện.

“Lý… Lý Cảm huynh ấy trước khi chết có nói gì không?”

Đây là một trong hai tâm nguyện chưa thành của Lý Nghiên trước khi ra đi, Lý Cảm dưới suối vàng nếu biết chắc cũng có thể nhắm mắt rồi. Tôi thầm thở dài một tiếng, rút một mảnh vải nhuốm máu từ trong người ra, đưa cho Lý Nghiên.

Lý Nghiên đờ đẫn nhìn mảnh vải, mắt dần dần nhòa đi, nước mắt từng giọt từng giọt tựa như trân châu đứt quãng rơi xuống mảnh vải.

Nàng ấy bỗng cắn đầu ngón tay cái, dùng máu của mình viết nốt từng nét một của chữ “Lý” hình đằng mạn kia. Một màu máu đã thẫm lại, một màu lại vẫn đỏ tươi, sáng tối tương phản, không hòa vào nhau, nhưng lại đối lập tôn thêm cho nhau, giống như cuộc đời này bọn họ có duyên mà không có phận, quấn quấn víu víu.

Nàng ấy nâng mảnh vải lên ngắm nhìn một lúc lâu, rồi lại đưa cho tôi: “Cuộc đời này lại phải làm phiền ngươi một chuyện cuối cùng, giúp ta đốt nó trước phần mộ của Lý Cảm.”

Tôi gật đầu.

Nàng ấy cười nắm lấy tay tôi, tôi nắm lại tay nàng. Nàng ấy cười nhìn tôi, xinh đẹp như hoa, giống như lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt nhiều năm trước, khi nàng ấy kéo tấm vải che mặt xuống nở nụ cười khiến mặt trời mặt trăng cũng phải mờ nhạt kia: “Tiểu Ngọc, ngươi quay về đi! Ta sẽ cầu xin bệ hạ trả lại Thiện nhi cho bọn ngươi, nhưng vị trí hiện giờ của Hoắc tướng quân… bệ hạ chưa chắc sẽ phê chuẩn, chỉ mong ngươi không oán hận ta. Nếu thực sự có một ngày, quân Đại Hán ở trước thành Lâu Lan, phải cầu xin ngươi nể tình chúng ta quen biết từ đầu, cầu xin Hoắc tướng quân chăm lo chút ít cho bách tính vô tội, quản lý sĩ binh thủ hạ, đừng để binh đao làm hại đến họ.”

Tôi giúp nàng ấy chỉnh lại tóc mai bị rối, đỡ nàng ấy nằm xuống gối: “Bệnh của ngươi đều là bệnh trong tim mà ra, đừng lo lắng nữa. Sẽ không có ngày ấy đâu, nếu thực sự có ngày ấy, ta nhất định sẽ cố hết sức.”

Nàng ấy nhắm mắt lại, giọng nói thì thào, gần như tự lẩm bẩm một mình: “Ta mệt quá, mệt quá, chỉ muốn có thể nghỉ ngơi thôi, nếu mẹ nhìn thấy ta, chắc sẽ không trách mắng ta chứ? Ta đã cố hết sức rồi, không biết mẹ đã gặp phụ thân chưa. Ta muốn nghe bài ca du mục bên sông Khổng Tước[4], mỹ tửu có trân quý đến đâu cũng làm sao ngon hơn một vốc nước trong ở sông Khổng Tước? Thật ra cái ta thích chẳng qua là ban đêm được nhảy múa ca hát quây quần bên lửa trại, ban ngày cùng người mình yêu thương dẫn đàn bò đàn dê đi tìm cỏ ăn, ta thà thân hình sồ sề vì sinh được một bầy con, thà đôi tay thô ráp nứt nẻ vì xe vải, chứ không muốn làm một phu nhân nghiêng nước nghiêng thành…”

[4] Sông Khổng Tước chảy qua Thiết Môn quan vào lòng chảo Tarim, còn có tên khác là sông Ẩm Mã, tương truyền danh thần Ban Siêu thời Đông Hán từng cho ngựa uống nước ở đây.

Tôi nhẹ nhàng đứng dậy, bước ra ngoài.

Thị nữ đều bị đuổi ra, lúc này trong cung điện rộng rãi âm u chỉ có Lý Nghiên nằm trong tấm màn che, cả đời này nàng ấy vẫn luôn cô đơn như thế.

Trước đây tôi một mực muốn hỏi nàng ấy, liệu có hối hận khi lựa chọn vào cung không, nhưng đến hôm nay, ân oán hoàn toàn tan biến, chỉ hy vọng nàng ấy có thể yên lặng ra đi. Nàng ấy đã cố gắng hết sức mình rồi. Nếu con gái Tây Vực đều như nàng ấy, Lưu Triệt mà muốn chinh phục Tây Vực, chỉ sợ dù thắng lời, Hán triều cũng phải hao tổn quốc khố, giữa thắng và bại, người nhà tan cửa nát, tan đàn xẻ nghé vĩnh viễn chỉ là bách tính vô tội.

Tôi thông báo cho thị nữ đứng cạnh bên ngoài vào, đang định rời đi, thị nữ theo sát bên cạnh Lý Nghiên đã chặn tôi lại: “Kim cô nương, làm phiền cô nương khuyên bảo nương nương một chút, khuyên nương nương gặp bệ hạ.”Tôi lộ vẻ kinh ngạc không hiểu, nàng ấy liền giải thích: “Nương nương từ sau khi bị ốm nặng, khăng khăng không chịu gặp bệ hạ, mỗi lần bệ hạ tới, nương nương nhiều nhất là cách một tấm rèm nói vài câu với bệ hạ, hiện giờ bệ hạ rất bực bội, mấy lần muốn xông thẳng vào trong, nhưng lại lo lắng cơ thể nương nương không chịu nổi.”

Tôi lặng lẽ nghĩ ngợi một lúc, quay đầu lại nhìn cung điện sau lưng. Lý Nghiên, ngươi muốn dùng cách này để khắc mình thật sâu trong trái tim Lưu Triệt sao? Đế vương có hết thảy thiên hạ còn có gì không thể có được? Nhưng Người sắp mất ngươi, vào lúc ngươi xinh đẹp nhất, vào lúc Người khát vọng được nhìn thấy mặt ngươi lần nữa.

Tôi gom người hành lễ với thị nữ: “Tha thứ cho ta không có năng lực.” Dứt lời liền vội vã rời đi.

Trong xe ngựa, Khứ Bệnh thấy tôi một mực trầm mặc cũng không làm phiền, để tôi lặng lẽ ngơ ngẩn.

Mãi lâu sau, tôi thẫn thờ nói: “Bệ hạ sẽ đồng ý việc sắc phong Phiên vương.”

Lông mày Hoắc Khứ Bệnh nhướn lên: “Lý phu nhân sao lại dễ dàng từ bỏ thế?” Rồi lập tức hiểu ra: “Chẳng lẽ tin đồn trong cung là thật, cơ thể nàng ấy thực sự không khỏe?”

“Ừ, cơ thể nàng ấy vốn đã yếu, bây giờ cả tâm trí lẫn thể lực đều tiều tụy, nàng ấy vì sự an toàn của con trai, trước khi ra đi sẽ cầu xin bệ hạ đồng ý việc sắc phong hoàng tử làm Phiên vương, các thần tử ủng hộ thái tử trong triều hiện giờ liên tục thỉnh cẩu, nếu Lý Nghiên lấy nguyện vọng cuối cùng để cầu xin, bệ hạ khẳng định sẽ đồng ý.”

Hoắc Khứ Bệnh không hề vui vẻ, ngược lại còn thở dài một tiếng, đưa tay kéo tôi vào lòng, tôi ôm chặt lấy hắn, bỗng nhiên nhớ tới câu vừa nãy Lý Nghiên hỏi mà tôi chưa đáp, tôi nghĩ Lý Nghiên căn bản không cần tôi phải trả lời, vì nàng ấy rõ ràng đã biết câu trả lời thực sự của tôi, tay không kìm được lại siết chặt thêm: “Khứ Bệnh!”

“Ừ?”

“Chàng vĩnh viễn phải ở bên cạnh thiếp!”

Cánh tay của Hoắc Khứ Bệnh cũng siết chặt thêm, một chữ nặng ngàn cân, “Được!”

Hoa đào tàn, bay theo gió, mặt đất phủ đầy hoa đỏ, như ngàn mối u sầu, một đời giai nhân nghiêng nước nghiêng thành cũng như hoa tàn, hương hồn tản bay trong gió.

Vào một ngày trước khi Lý Nghiên ra đi, hoàng đế cuối cùng đã đồng ý việc sắc phong hoàng tử, Lý Nghiên ngậm cười mà đi.

Lý Nghiên để lại vô số truyền thuyết về dung mạo xinh đẹp của nàng ấy, để lại nỗi nhớ nhung vô hạn cho Lưu Triệt, để lại một câu chuyện truyền kỳ về cô gái nghèo hèn trở thành người phụ nữ được hoàng đế sủng ái nhất, nhưng cuộc tranh đấu cay đắng sau lưng nàng ấy lại hoàn toàn bị mai một giữa trần gian, vùi đến tuyệt tích. Còn tôi, người duy nhất biết được bí mật của nàng ấy, sẽ để mọi thứ vĩnh viễn phủ bụi ở nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng.

Hoắc Khứ Bệnh dẫn tôi rời khỏi Trường An, lên đường đến Tửu Tuyền.

Trước khi đi, hắn thỉnh cầu xin được dẫn theo Thiện nhi, hoàng đế lấy lý do cơ thể Thiện nhi không khỏe, Tửu Tuyền lại xa xôi, trong cung có lương y, thuận tiện chăm sóc hơn nên cự tuyệt thỉnh cầu của hắn.

Hoắc Khứ Bệnh không nói nhiều những chuyện khác, song Triệu Phá Nô lại kể với tôi rằng Vệ Kháng không biết có tâm tư gì mà xin hoàng đế cho đi theo cùng, hoàng đế cũng không biết suy nghĩ gì, biết rõ tình huống không hòa hợp giữa Vệ Kháng và Khứ Bệnh, lại phê chuẩn thỉnh cầu của Vệ Kháng.

Tôi không để ý nhiều lắm đến mấy chuyện không vui này, chỉ mải nghĩ tôi cuối cùng đã sắp rời khỏi Trường An, sắp được gặp con trai, gặp đứa con vừa mới sinh ra đã phải chia lìa mình. Cảm giác hưng phấn qua đi lại thấy hơi đau lòng, lúc được gặp con trai cũng là lúc sẽ gặp lại Cửu gia, gần một năm không gặp, huynh ấy hiện giờ khỏe không?

Nói là trông thành, nhưng từ khi Hoắc Khứ Bệnh và Vệ Thanh đánh bại Hung Nô, Hung Nô đã chạy xa về Mạc Bắc không thể đến náo loạn Tửu Tuyền, căn bản không cần trông giữ. Cho nên dọc đường đi, Hoắc Khứ Bệnh đi lại rất tùy ý, nhìn thấy phong cảnh nào tôi thích, thường hay dừng lại, để tôi chơi thỏa thích rồi đi tiếp. Thật ra trong lòng tôi rất nôn nóng, nhưng càng nôn nóng thì lại càng phải kiềm chế, sợ lộ ra điểm gì bất thường, khiến người khác nghi ngờ.

Vệ Kháng thừa hưởng tác phong trị quân nghiêm ngặt của Vệ Thanh, nhưng lại không có được vẻ khiêm tốn, nhẫn nhịn của Vệ Thanh, trên người hắn toát ra vẻ ngạo mạn của đám hào môn quý tộc. Hắn vô cùng bất mãn với việc Hoắc Khứ Bệnh tùy ý dẫn binh, mỗi lần Hoắc Khứ Bệnh nói dừng lại nghỉ ngơ một hai ngày rồi đi, hắn đều phản đối, Hoắc Khứ Bệnh coi toàn bộ lời hắn nói như gió thổi ngoài tai, không để ý chút nào. Vẻ mặt Vệ Kháng càng ngày càng khó coi, biết bất kỳ ý kiến phản đối nào cũng vô hiệu, đành ngậm miệng lại không tự chuốc họa vào thân nữa. Chỉ là ở sau lưng, ánh mắt hắn nhìn Hoắc Khứ Bệnh ngày càng âm trầm, cay nghiệt.

Đi, dừng, rồi lại chơi, cuối cùng cũng đến Tửu Tuyền, Hoắc Khứ Bệnh thu xếp thỏa đáng xong xuôi, bắt đầu dẫn tôi đi du ngoạn xung quanh.

Chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm ở sa mạc thảo nguyên rất cao, ban ngày nóng như muốn nướng cháy người, mặt trời vừa xuống núi, lại lập tức trở nên lạnh giá. Tôi và Hoắc Khứ Bệnh thường xuyên cưỡi ngựa phi nhanh trên sa mạc vui chơi thâu đêm, có lúc, tôi nghĩ chúng tôi cứ sống thế này ở Tửu Tuyền, rời khỏi Trường An cũng rất tốt, nhưng lại tự biết không thể như thế được, thái tử ngày càng trưởng thành, thế lực Vệ thị cũng theo đó dần dần lớn mạnh, Khứ Bệnh là người duy nhất có thể khống chế thế lực của Vệ Thanh trong quân đội, Lưu Triệt sẽ không dễ dàng buông tha Khứ Bệnh, mà sự không buông tha của Lưu Triệt sẽ khiến Khứ Bệnh rơi vào nguy hiểm, thế lực của thái tử càng mạnh, nguy hiểm của hắn càng lớn.

Không có chiến sự, tướng quân dĩ nhiên vô cùng nhàn nhã. Hoắc Khứ Bệnh lẻn ra khỏi Tửu Tuyền, dẫn tôi trở về thăm chốn cũ, cách từ rất xa đã nhìn thấy núi Minh Sa. Vừa hay là ngày mười lăm, một vầng trăng tròn bên đường chân trời treo trên đỉnh núi, ánh sáng rực rỡ rải khắp đại mạc. Lòng tôi chợt cảm thấy rất phấn chấn, ngửa đầu lên trời hét to một tiếng, lập tức nhảy xuống ngựa, vừa cười vừa chạy hết tốc độ đến bên bờ suối. Trong thành Trường An, tôi vĩnh viễn không thể làm thế, chỉ khoảnh khắc này, tôi mới thực sự cảm nhận được, tôi rời khỏi Trường An rồi.

Hoắc Khứ Bệnh thấy tôi vui vẻ không giống như lúc ở trên đường, mà nỗi mừng rỡ tự nhiên bùng phát từ trong lòng, hắn cũng bật cười rộ lên.Hai người ngồi bên bờ suối ngắm trăng tròn, cát bạc, nước biết.

“Ngọc nhi, biết chuyện ta hối hận nhất trên đời này là gì không?”

Tôi tháo giày ra, nhúng chân vào trong nước suối, tập trung nghĩ ngợi một lúc: “Bỏ lỡ cuộc giao chiến với Y Trĩ Tà, để Vệ Thanh Đại tướng quân đánh bại quân chủ lực của chiến vu Hung Nô.”

Hắn cũng tháo giày ra, thò chân xuống suối: “Thắng lợi chiến tranh không phải chỉ dựa vào sự dũng mãnh của một người, mà là sự dũng mãnh và phối hợp đồng tác chiến của rất nhiều người, cữu phụ đối đầu với thiền vu, ta đối đầu với Tả Hiền vương, ai đánh bại thiền vu không quan trọng, điều quan trọng là phối hợp được để thắng lợi.

“Cái chết của Lý Cảm?”

Hắn lắc đầu: “Đại trượng phu đối nhân xử thế, sống trên đời này, gần như không phải hổ thẹn? Làm gì thì đã làm rồi, tuy có áy náy, nhưng chẳng có gì phải hối hận cả.”

Tôi khoắng nghịch nước, cười nói: “Đều không phải, không đoán nữa.”

Hắn trầm mặc chốc lát, nhìn vào mặt nước nói: “Chuyện ta hối hận nhất chính là năm đó khi nàng rời khỏi suối Nguyệt Nha, ta rõ ràng biết nàng sẽ đến Trường An, nhưng lại không nói cho nàng thân phận của mình.”

Tôi đang cúi đầu nghịch nước, nghe thấy lời hắn nói, nụ cười trên mặt liền cứng lại, tay vẫn vung vẩy nghịch nước, nhưng trái tim đã không còn niềm vui ban nãy. Thật ra bên bờ suối này, người tôi chính thức quen biết đầu tiên, cáo biệt đầu tiên không phải là hắn.

Giọng nói của hai người đột nhiên tắt lịm, tiếng tay tôi nghịch nước trở thành âm thanh duy nhất trong đại mạc, màn đêm chợt khiến người ta cảm thấy tĩnh mịch đến khó xử.

Hoắc Khứ Bệnh dùng chân cù cù lòng bàn chân tôi, tôi sợ nhột, vội tránh ra, chân hắn lại rất linh hoạt, tôi tránh thế nào cũng không xong, mấy lần chạm vào nhau, cảm giác khó xử không biết đã mất từ lúc nào. Tôi cười nói: “Chàng còn bắt nạt thiếp nữa, thiếp sẽ phản công đấy.” Nói xong, đã khum tay vốc một vốc nước, té lên mặt hắn.

Hắn chỉ tay vào tôi, khóe miệng cong lên, cười đến xấu xa, chân bỗng dùng sức, đá mạnh xuống nước, “ầm” một tiếng, cả tôi và hắn toàn thân ướt sũng.

Tôi gào lên: “Cả người đều ướt rồi, làm sao quay về đây? Sẽ bị dính đầy cát mất.”

Hắn cười nhảy hẳn xuống suối: “Đằng nào cũng ướt rồi, thôi thì không về nữa, chúng tôi ở lại đây đêm nay, đợi ngày mai mặt trời lên, hong khô quần áo xong rồi về.” Hắn vừa cởi y bào, thuận tay ném sang bên bờ, vừa nheo mắt nhìn tôi.

Tôi bực mình, chỉ vào hắn: “Chàng sớm đã có âm mưu.”

Hắn vui vẻ cười kéo lấy tôi: “Chỗ tốt như thế, không tận dụng cho tốt, có phải đáng tiếc không?”

Tôi nghiêm mặt không chịu thuận theo ý hắn nhảy xuống nước, hắn lại không hề để ý, mặt mày vẫn cười cợt, một tay kéo tôi, một tay cù lòng bàn chân tôi, tôi trốn mãi không xong, thực sự chịu không nổi việc hắn chọc, bất đắc dĩ đành thuận theo lực kéo của hắn nhảy xuống nước.

Hắn ôm tôi bơi ra giữa suối, tôi bỗng đưa tay ra dấu bảo hắn im lặng, hắn băn khoăn dừng lại, vểnh tai lắng nghe.

Đích thực là tiếng sáo, từ rất xa vọng tới, âm thanh lớn dần dường như người thổi sáo đang đi thật nhanh về phía suối Nguyệt Nha. Không lâu sau, Hoắc Khứ Bệnh cũng nghe thấy, hắn bực mình càu nhàu: Tây Vực cũng có người điên, đêm khuya không ở nhà ngoan ngoãn ngủ, lại lang thang giữa đại mạc thổi sáo.”

Tôi cười nói: “Là người phạm án của Đại Hán hoặc Hung Nô, hoặc là người cuồng ngạo không chịu sự ràng buộc của pháp luật, thường rất hay tụ tập ở Tây Vực, chỗ này có nhiều quốc gia, thế lực khống chế nhau, là nơi tốt xấu lẫn lộn, có vài người điên cũng rất bình thường.”

Tôi bơi về phía bờ, Hoắc Khứ Bệnh tâm không cam, lòng không nguyện đành bơi theo sau.

Tiếng sáo vừa thay đổi, từ hoan hỉ chuyển thành bi thương, tựa như một người chìm trong hồi ức vui vẻ ngày xưa bỗng nhiên phát hiện hóa ra mọi thứ đã là quá khứ, đột ngột từ vui sang buồn, không có chút chuyển tiếp nào.

Trong lòng tôi ngạc nhiên cảm thán tài thổi sáo cao siêu của người này, cũng bị nỗi bi thương trong tiếng sáo của người ấy làm cảm động, không nhịn được nhìn về hướng sáo vọng tới.

Một vầng trăng sáng vằng vặc trên trời, một con lạc đà trắng như tuyết đang chạy trên mặt cát bạc, vó đạp không hất bụi, nhanh nhẹn ngang với ngựa phi nghìn dặm, không ngờ lạc đà tuyết trên núi Thiên Sơn lại có tên tuổi ngang với hãn huyết bảo mã.

Một người mặc y phục trắng như ánh trăng cưỡi lạc đà, đặt sáo ngang miệng thổi, mái tóc đen thẫm thả bay trong gió, vạt áo rộng bay phất phơ theo gió. Tư thế khoa trương như thế, ở trên người này lại lộ ra vẻ văn nhã ôn hòa.

Ánh trăng trong sáng lưu chuyển khắp trên mình người ấy, nhưng không xua được vẻ cô đơn thương tâm vương vấn. Tiếng sáo của người ấy khiến toàn bộ đại mạc chìm vào nỗi bi ai.

Hoắc Khứ Bệnh cười khen: “Ngọc nhi, hắn căn bản không hề thúc lạc đà chạy, mà là để lạc đà chạy tùy ý, rất giống phong thái cưỡi lừa đen của Lão Tử, đi đâu thì đến đấy, nhưng Lão Tử chỉ đi loanh quanh trong quan nội, hắn lại rất khí thế coi sa mạc như vườn nhà mình tùy ý đi lại.

Bóng hình càng lúc càng gần, tôi vốn có hơi nghi ngờ, lúc này trong lòng giật mình, không dám nhìn thêm, vội vã ngoái đầu đi, nhanh chóng lên bờ.

Không lâu sau, Hoắc Khứ Bệnh cũng nhận ra người ấy, ý cười bên khóe môi biến mất, chỉ trầm mặc theo sau tôi lên bờ.

Lạc đà dừng lại bên suối Nguyệt Nha, Cửu gia cầm cây sáo lặng lẽ ngắm nhìn nước suối và núi cát, mặt mày buồn bã, cả người giá buốt. Dưới ánh trăng sáng, chỉ có huynh ấy và bóng hình dưới suối làm bạn với nhau.

Huynh ấy ngẩng đầu nhìn về phía núi cát, như thể nhớ đến gì đó, bỗng nhoẻn miệng cười, nhưng cười xong lại càng mất mát hơn.

Tôi nấp trong bóng tối của núi cát, nửa người chìm trong nước, đi thêm hai bước nữa sẽ vào đến bờ, nhưng lại không dám động đậy. Hoắc Khứ Bệnh cũng lặng lẽ đứng bên cạnh tôi, trong yên lặng chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch không biết là của hắn hay là của tôi.

Lạc đà phì phì mũi, ngậm lấy bộ áo bào từ dưới đất, chĩa về phía chúng tôi đang ẩn nấp hú một tiếng, Cửu gia nhanh chóng lấy ra một chiếc cung nhỏ cầm trên tay, hướng về phía chúng tôi, mỉm cười nói: “Không biết là quân tử cao nhân phương nào?”

Tôi không muốn đối mặt, song Hoắc Khứ Bệnh lại khó nhẫn nại thêm, cười bước ra: “Mạnh huynh, vợ chồng hai người bọn ta đi tìm huynh, không ngờ nửa đêm lại gặp.”

Tôi cũng đành theo sau Khứ Bệnh, lẳng lặng bước ra.

Cửu gia nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh nửa người để trần, sắc mặt trắng bệch, nhất thời ngơ ngẩn, quên mất phải buông cung ra. Liếc mắt nhìn vội người tôi một cái, lập tức né tránh, cúi đầu lấy từ trong chiếc túi treo bên hông lạc đà một bộ áo bào đưa cho Hoắc Khứ Bệnh.

Hoắc Khứ Bệnh đang định nói một tiếng “không cần”, nhưng lập tức phản ứng kịp, áo bào không phải là cho hắn dùng. Hắn ngoái đầu nhìn tôi đang nấp sau lưng. Y phục trên người tôi vì nhúng nước, lúc này dính chặt vào người.

Hoắc Khứ Bệnh có chút bất đắc dĩ nhận lấy: “Đa tạ”. Quay người choàng lên người tôi.

Cửu gia chầm chậm thu lại cung tên, khóe môi mang nụ cười khổ: “Lần trước, ta cũng dùng chiếc cung này, tại chỗ này chĩa vào nàng”.

Hoắc Khứ Bệnh nghiêng đầu nhìn tôi, tôi choàng áo bào lên người, cúi đầu nhìn xuống mặt đất không nói tiếng nào.

Giữa ba người yên lặng đến quái dị, tôi muốn nhanh chóng phá vỡ sự im lặng giữa chúng tôi, vội vã nói: “Cửu gia, bọn muội đến thăm… đứa bé”. Đứa bé đã được một tuổi, chúng tôi lại vẫn chưa đặt tên.

Ánh mắt Cửu gia đượm vẻ ấm áp, cười nói: “Chưa được hai người cho phép, ta đã đặt cho nó một biệt danh rồi, một chữ đơn Dật[5], bọn ta đều gọi nó là Dật nhi.”

[5] Chữ “Dật” (逸) có mấy nghĩa, trong đó có: (1) chạy trốn, (2) phóng túng, (3) vượt hẳn bình thường, siêu phàm, (4) nhanh, lẹ.

Hoắc Khứ Bệnh nói: “Dật, vừa có thể hiểu là xuất gia ẩn náu, cũng vừa có thể hiểu là lỗi lạc, vượt trội, chữ này rất hay, dùng để làm tên thật cũng được, sau này nó sẽ được gọi là Hoắc Dật.”

Đại ơn khó cảm tạ hết, tuy Hoắc Khứ Bệnh vẫn chưa từng nói cảm ơn, nhưng hắn đặc biệt dùng tên Cửu gia đặt cho đứa bé, cho dù là chúng tôi hay đứa bé, đều sẽ cả đời không quên được, bày tỏ hết tấm lòng cảm tạ đối với Cửu gia.

Cửu gia nhìn về phía tôi, hình như chưa hề nghe thấy ý kiến của Hoắc Khứ Bệnh, chỉ muốn hỏi tâm ý của tôi, tôi nói: “Muội rất thích cái tên này”.

Huynh ấy mỉm cười bình thản, không nói thêm nhiều về việc đặt tên nữa: “Ta đã sai người đưa Dật nhi từ núi Thiên Sơn đến, hai người có muốn đi gặp nó không?”

Hoắc Khứ Bệnh và tôi đưa mắt nhìn nhau, tinh thần cả hai đều rất kích động, hắn do dự cân nhắc trong chốc lát: “Đi về một chuyến, phải ngày mai trước khi mặt trời lặn mới có thể về kịp, thời gian trì hoãn quá lâu, ta sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ngọc nhi, nàng cố nhẫn nại thêm chút, nếu chuyện khác trì hoãn thì cũng đã hoãn rồi, nhưng chuyện này ta không muốn xảy ra một tí sai sót gì.”

Gần trong gang tấc nhưng lại chưa gặp được, tôi gượng cười gật đầu: “Thiếp hiểu rồi, một năm cũng đã kiên trì rồi, mấy ngày nữa lẽ nào không nhẫn nại được?”

Hoắc Khứ Bệnh và Cửu gia dưa mắt nhìn nhau, hắn kiên định nói: “Ngọc nhi, ta bảo đảm với nàng, nàng sẽ lập tức có thể đoàn tụ với Dật nhi.”

Cửu gia cười hờ hững, vẻ cô quạnh trong mắt nặng nề thêm đảo mặt qua mặt tôi một lười, cưỡi lạc đà quay người rời đi: “Thế thì ta đợi tin tức của muội.”

Hoắc Khứ Bệnh cao giọng hỏi: “Bọn ta đến Ha Mật xong làm thế nào để tìm huynh?”

Lạc đà tuyết núi Thiên Sơn phi nhanh như gió, trong nháy mắt bóng hình Cửu gia đã khuất đằng xa, chỉ còn giọng nói vọng lại: “Hễ Ngọc Nhi vào thành sẽ tự biết đến tìm ta.”

Hoắc Khứ Bệnh liếc nhìn tôi một cái, nhưng không hỏi nhiều. Hai người này gặp nhau liền như cao thủ so đấu, làm người ta bị thương một cách vô hình, tôi vô cùng cẩn thận nấp trái tránh phải, nhưng chỉ hơi bất cẩn liền bị đao khí tác động đến.

Thật ra tôi cũng không hiểu vì sao Cửu gia lại nói hễ tôi vào thành sẽ có thể tìm được huynh ấy, cho nên cũng không giải thích cho Hoắc Khứ Bệnh, đành cười khổ nghĩ ngợi, muốn nhanh chóng chuyển chủ đề, nhưng lại chợt đành nhận ra lời nói vừa nãy không chú ý: “Ấy? Chàng làm sao biết được Cửu gia dừng chân ở Ha Mật?”

Hoắc Khứ Bệnh sững người, đưa mắt nhìn sang chỗ khác: “Thành trì lớn nhất gần đây chính là Ha Mật, cho nên ta đoán là huynh ấy đang ở Ha Mật.”

“Cách Nhĩ Mộc không phải cũng rất lớn sao?”

“Ngọc Nhi, nàng gặp được Dật nhi rồi, muốn làm việc gì nhất?” Hoắc Khứ Bệnh không trả lời mà hỏi ngược lại, dùng chủ đề tôi đã tưởng tượng vô số lần để đánh lạc hướng tôi, trong lòng tôi tuy có nghi hoặc, nhưng cảm thấy hắn không nói tự có lý do khó nói của mình, nên không dò hỏi thêm nữa, đành thuận theo ý hắn, trả lời câu hỏi của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.