Sơ Hiểu Mộ Niên

Chương 57




Toàn bộ vàng bạc châu báu, kim cương ngọc ngà đang rộng mở vòng tay với tôi, phát ra ánh sáng lộng lẫy mê người, giống như muốn nói: "Mau chọn em đi, nếu chị đeo em trên cổ, trên tay, trên ngón tay thì sẽ xinh đẹp nhường nào!"

Hạnh phúc quá là hạnh phúc!

Hận không thể lập tức đồng ý, cầm hộ khẩu kéo đại gia này chạy vội tới ủy ban đăng kí hôn nhân, sợ anh ta thay đổi chủ ý.

Không đúng, trang web từng nhắc nhở: Chưa tìm hiểu kĩ thì không nên hứa hẹn làm bạn đời, chế độ hôn nhân của một số tinh cầu rất nguy hiểm.

Không thể đồng ý qua loa như vậy, nhất định phải hỏi rõ ràng rồi mới tính tiếp.

Tôi lắp bắp nói: "Quá nhanh... Tôi còn chưa hiểu gì về anh..."

Số 2 vừa nghe, không khỏi phân trần khiêng tôi lên vai, đi nhanh ra ngoài tiệm.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của nhân viên cửa hàng, tôi cười khổ, chẳng lẽ số 2 luôn hùng hổ như vậy sao?

Đi tới xe, lái xe đã mở sẵn cửa. Số 2 cẩn thận buông tôi xuống, đẩy vào trong xe, sau đó cũng chui vào.

Xe lại chạy, số 2 chân thành nắm tay tôi, quả thực còn lãng mạn hơn cả phim tình cảm: "Em sắp hiểu tôi rồi, chuyện gì tôi cũng kể cho em nghe. Hỏi xong, chúng ta sẽ đi kết hôn. Nếu em không vừa lòng tiệm trang sức vừa rồi, tôi sẽ đưa em ra nước ngoài, Paris, New York, Venice... Chỉ cần em muốn, tôi sẽ đưa em đi!"

Ơ, chậm đã, Venice, Paris sao? Kinh đô lãng mạn nha, tôi luôn muốn hưởng tuần trăng mật ở đó, nhưng bằng số tiền của Lâm Tuấn Kiệt, chỉ có thể tới "Tân Mã Thái" mà thôi, nhưng không phải Tân Gia Ba (Singapore), Malaysia hay Thái Lan, mà là Tân Cương, Mã Vương Đôi, Thái Sơn.

"Australia, Ai Cập, Thổ Nhĩ Kỳ... Em thích không? Còn Dubai nữa! Tôi chưa đến Dubai bao giờ, chúng ta có thể tới đó, thuê phòng ở khách sạn bảy sao." Đôi mắt của số 2 như có ngọn lửa tình yêu bừng bừng tỏa sáng.

Đau khổ đỡ trán, còn chưa đầy mười hai giờ, tôi đã đụng phải hai anh chàng ngoài hành tinh tuyệt phẩm, dùng điều kiện phong phú dụ dỗ trái tim tham tiền tài nhưng vô cùng yếu ớt của tôi. Tôi sắp không chịu được nữa rồi, ai tới cứu tôi với?

Tôi nỗ lực giãy dụa, nửa ngày mới thở ra một hơi, giọng nói bé đến mức chính mình cũng không nghe rõ: "Để tôi suy nghĩ thêm được không?"

"Em không thích tôi sao?" Ánh mắt số 2 nhất thời lộ ra đau khổ, giống ánh mắt của Lâm Tuấn Kiệt lúc tôi nói chia tay, nhưng số 2 mãnh liệt hơn nhiều lắm. Trời ạ, anh ta đang đau khổ ư? Một đại soái ca người gặp người thích dùng ánh mắt não nề nhìn tôi, thật khiến tôi không đành lòng, quả thực sắp không dám nhìn thẳng!

"Không... Không phải..." Tôi càng lúc càng lắp bắp, miệng chưa kịp khôi phục lưu loát, tay đã bị số 2 kéo đặt lên ngực.

"Em có nghe thấy trái tim tôi đang đập không? Nó không nằm bên trái, mà là chính giữa!" Số 2 ôm chặt tôi, than thở kêu khổ: "Tôi chờ lâu như vậy, rốt cuộc cũng đợi đến ngày này. Tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên, biết em chính là tân nương của mình, gả cho tôi đi, gả cho tôi. Nếu không mỗi ngày trôi qua tôi sẽ đau lòng, mỗi ngày rơi lệ đến hừng đông, lại nhớ em từ hừng đông đến tối!"

Trái tim số 2 quả thật nằm ở giữa! Ấm áp quá... Thật mạnh mẽ! Tôi đánh mất tất cả năng lực phản kháng, theo lý mà nói, gặp mặt còn chưa đầy 15 phút đã rơi vào vòng tay ôm ấp của người ta thì không phải hơi tùy tiện, mà là rất tùy tiện. Nhưng tôi không cách nào đẩy số 2 ra được, tôi đã bị tấm lưới tình yêu của anh ta quấn chặt, trầm luân, mê đắm.

Yếu ớt giãy dụa trước khi chết, tôi vô cùng đau khổ mới thốt được mấy lời lí trí: "Đừng, đừng như vậy... Người trái đất chúng tôi không nhanh như vậy, cho tôi thêm thời gian suy nghĩ đi."

"Người trái đất, đặc biệt quốc gia này rất hay có tập tục chỉ phúc vi hôn (Hứa cưới từ trong bụng mẹ) và tiền hôn hậu ái (Cưới trước yêu sau) đó sao? Chúng ta có thể kết hôn trước, sau này có việc gì em cứ việc hỏi tôi." Số 2 ôm chặt tôi, hít sâu một hơi, dáng vẻ như không thể chờ thêm được nữa.

Chỉ phúc vi hôn, tiền hôn hậu ái? Tôi dở khóc dở cười: "Câu thành ngữ cổ như vậy, anh tìm đâu ra thế?"

Số 2 vừa nghe liền giật mình, một tay ôm tôi, một tay lấy quyển sách trên giá sách bên cạnh: "Xem ở đây!"

Tôi vừa thấy, suýt chút nữa liền hôn mê bất tỉnh, bìa sách viết "Truyền thống cưới gả xưa của người Trung Quốc". Cũng không thể trách số 2 được, dù sao anh ta mới đến trái đất nửa năm, còn ngựa không dừng vó mở tiệm ở Anh quốc.

Khi số 2 biết sách mình xem là tập tục cưới trước kia chứ không phải thói quen kén vợ kén chồng bây giờ, ngượng ngùng nở nụ cười, cười đến điên đảo thần hồn.

Anh ta lập tức lấy notebook lên mạng. Mười ngón như bay, mắt sáng như đuốc, nét mặt trưởng thành và tự tin của một doanh nhân thành đạt, thật sự là mê chết người.

Số 2 rốt cuộc tắt notebook, tùy tay ném qua một bên, sau đó ấn chặt hai vai tôi, dùng ánh mắt khiêu khích ái muội nhìn tôi, nhìn chăm chú tới mức làm tôi sợ hãi, còn tưởng rằng trên mặt mình dính cái gì.

"Không quan trọng!" Số 2 rất nghiêm túc, vẻ nghiêm túc khiến người ta cảm động hơn cả lúc nở nụ cười: "Còn có một từ gọi là cưới chui! Chúng ta cưới chui đi, nhưng yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để em vất vả. Kết hôn là phải giúp bạn đời không lo trước lo sau, yên tâm sinh con đẻ cái, sinh sản hậu đại!"

Khụ khụ... Tôi rất cảm động, nếu Lâm Tuấn Kiệt có ý thức như vậy, tôi có thể bỏ anh ta sao? Nhưng liếc nhìn đồng hồ, hiện tại còn chưa đến 9 rưỡi, nói cách khác chúng tôi còn chưa chạm mặt được nửa giờ.

"Thân ái, Sweetheart, bảo bối của tôi!" Số 2 dùng một tay ôm tôi vào lòng, kích động không thôi hôn lên tóc tôi: "Chúng ta kết hôn đi, ngay lập tức, tôi không chờ được nữa rồi! Tôi muốn xây một căn nhà nhỏ cùng em, cho em những thứ em cần, yêu em như chính ánh mắt, trái tim của mình. Nữ vương của tôi ơi, nếu em không đồng ý, tôi quả thực sẽ đi tìm chết!"

Cứu mạng nha! Tiếp tục âm thầm ai oán giãy dụa! Tôi rơi lệ, sống lâu như vậy rốt cuộc cũng có một người yêu tôi đến chết đi sống lại.

Mấy lời thoại trong phim trước kia luôn cảm thấy buồn nôn, hiện tại được trải nghiệm mới biết thật lãng mạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.