Sơ Hiểu Mộ Niên

Chương 50




May mắn nơi này hẻo lánh, bằng không có ai tò mò nhìn vào, nhất định sẽ nghĩ rằng chúng tôi đang làm vận động "Rung xe", căn bản sẽ không tin chỉ ôm ấp đơn thuần. Quả thật cũng muốn ở lại, nhưng tôi là cô gái ngoan, vì thế tôi bất đắc dĩ vỗ lưng số 3 như dỗ một đứa bé: "Ngoan, tôi thật sự phải về, ngày mai tan tầm sẽ cho anh ôm tiếp."

Số 3 rúc đầu vào cổ tôi, dùng sức ôm tôi mấy giây, "Ừ" một tiếng xong mới tiếc nuối buông ra, ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau tay lái.

Bật đèn xe lên, số 3 ngượng ngùng nhìn tay lái: "Lần đầu tiên gặp mặt đã ôm cô, nhưng tôi thật sự không nhịn được. hay bây giờ chúng ta đến quán rượu ngồi một lúc?"

Tôi lắc đầu: "Muộn rồi, tôi phải về. Về muộn quá tuy cha mẹ không nói nhiều, nhưng sẽ lo cho tôi, có khi còn nghĩ tôi bị bắt cóc."

Số 3 nhất thời kích động, xoay người nắm tay tôi, dưới ánh sáng dịu dàng của đèn xe, ánh mắt anh ta hiện ra màu xanh của biển cả: "Tôi hi vọng tìm được một cô gái có trách nhiệm, bởi vì một khi kết hôn, nhất định mỗi ngày cô ấy phải về nhà ôm tôi, nếu không qua bốn ngày tôi sẽ chết. Tôi luôn luôn sợ hãi, luôn luôn sống một mình, nhưng tôi cũng không thể sống một mình quá lâu, quá lâu sẽ cô đơn trống vắng, không quá ba năm sẽ chết. Cô có đồng ý làm bạn gái của tôi không? Tôi không yêu cầu gì khác, chỉ mong mỗi tối được cô ôm ấp một hai giờ, tất nhiên càng lâu càng tốt, như vậy tôi sẽ kéo dài được thời gian sống ở trái đất."

Thói quen thật kì lạ, nét mặt của tôi hơi mất tự nhiên: "Vợ chồng cũng chỉ ôm ấp thôi sao, mỗi ngày chỉ cần một hai giờ là đủ sao?"

"Không đủ!" Số 3 vô cùng thoải mái nhấc tôi lên đùi, ôm chặt tôi trong không gian nhỏ hẹp: "Làm vậy chỉ giúp tôi giảm chút cảm giác cô đơn, có thể sống trên trái đất thêm nửa năm. Còn vợ chồng phải... Cởi quần áo... Mỗi đêm ít nhất bốn giờ, trên sáu giờ mới cảm thấy thỏa mãn. Đây là bởi vì tinh cầu chúng tôi đã từng có thời kì hết sức khó khăn, bạn đời phải dựa vào nhau mới có thể sống sót, thời gian lâu dần thì biến thành bản năng."

Vũ trụ to lớn, không gì là không thể! Tôi cảm thán một câu. Thật ra yêu cầu cũng không quá đáng, nhưng nếu cưới thì khẳng định không thể tăng ca, nếu tăng ca đến một hai giờ sáng, chạy về ôm chưa đủ thời gian đã lại đến giờ đi làm, vừa cởi quần áo đã phải mặc quần áo, nhất định là chuyện rất khôi hài.

Nhưng chuyện này cũng không đáng lo lắm, dù sao số 3 nhiều tiền, tôi hoàn toàn có thể không đi làm, hoặc là đến bệnh viện của anh ta làm một công việc nhàn nhã, buổi chiều cùng nhau tan tầm, buổi tối cùng nhau ôm ấp. Nghĩ đến liền cảm thấy ngọt ngào.

Băn khoăn của số 3 thật ra cũng có lý, dù sao con người thường xuyên có mới nới cũ, kết hôn được ba năm, mà có khi chỉ một năm, tình yêu oanh liệt cỡ nào cũng sẽ bị tiêu diệt, hoàn toàn phải dựa vào trách nhiệm để duy trì hôn nhân. Phụ nữ thành bà cô cáu kỉnh, thành mẹ của các con; đàn ông thành nhân vật kiếm tiền nuôi gia đình, thành vật trang trí trong nhà. Vợ chồng chung giường với nhau chỉ vì thói quen, nếu sau này không thoải mái, sẽ mua thêm chiếc giường nữa.

Đẹp đến đâu cũng có lúc làm thị giác mệt nhọc, nếu lỡ không biết nhìn người, đụng phải cô gái thích ra ngoài tìm kiếm tình một đêm, vậy thì sẽ đau khổ biết bao. Tôi lại tìm được một lý do đảm bảo cho hạnh phúc sau này rồi, đó chính là số 3 không thể bỏ tôi, ngược lại còn sợ bị tôi bỏ. Nếu tôi giận dỗi về nhà mẹ đẻ, ước chừng đến ngày thứ hai là anh ta phải chạy sang xin lỗi đón tôi về.

Ha ha ha... Tôi thật là quá may mắn!

Tôi vòng tay ôm cổ số 3, giống như ôm một tủ đầy đôla vàng bạc. Lần đầu tiên gặp mặt đã thân mật như vậy, nếu là trước kia thì thật sự không ổn, nhưng trải qua hai lần sóng gió, một người thì đòi qua đêm, một người thì đòi kết hôn sau năm phút gặp mặt, vậy nên yêu cầu ôm ấp của số 3 vẫn chưa tính là gì.

Số 3 nhất thời thoải mái thở dài một hơi, càng luyến tiếc buông tôi ra. Có thể khiến một đại mĩ nam luyến tiếc buông tôi ra, loại cảm giác này thật sự quá tốt đẹp.

Tôi phát hiện sau khi ôm ấp một thời gian, chính tôi cũng cảm thấy thích, dường như một cái ôm có thể xóa tan rất nhiều áp lực. Cha mẹ đã bao lâu rồi không ôm tôi? Hình như là từ khi mười hai mười ba tuổi. Người Trung Quốc không giống người nước ngoài, thể hiện cảm xúc rất kín đáo. Lâm Tuấn Kiệt ôm tôi, trừ hai lần đầu còn có chút tim đập nhanh ra, về sau cảm giác chẳng khác gì ôm gốc cây, hơn nữa cái cây này không cao không lớn, đem đi bán cũng không được mấy đồng tiền.

Tôi nhìn đồng hồ trên xe, đã chín giờ rưỡi, nếu không về ngay sẽ vượt qua giờ giới nghiêm của gia đình. Vì thế lại vỗ lưng số 3: "Tôi phải về thật rồi..." Số 3 thật sự quá mê người, tôi đã nói phải về không dưới ba lần, thế nhưng đến giờ vẫn chưa đi được!

Số 3 không chịu buông tay, dịu dàng nói: "Vậy cô có đồng ý làm bạn gái của tôi, đồng ý ngày mai ra ngoài gặp tôi không?"

"Đồng ý." Tôi hơi hơi gật đầu. Trời đất ơi, mĩ nam nha, gấu bông lớn nha, đương nhiên đồng ý, một trăm vui, một ngàn một vạn cái vui. Tôi nằm mơ cũng muốn ôm một mĩ nam như vậy, hiện tại mộng đẹp trở thành sự thật, mĩ nam đẹp hơn mong đợi cả ngàn lần. Làm thỏa mãn cô gái háo sắc nhưng nhát gan là tôi đây!

Cuối cùng số 3 lưu luyến buông tôi ra, cẩn thận đặt tôi xuống ghế phụ như đặt một món đồ thủy tinh dễ vỡ. Cười lái xe đưa tôi trở về.

Đêm nay tôi mất ngủ, cả đầu đều là hình bóng số 3, ảo tưởng anh ta và tôi kết làm vợ chồng. Hai người nằm trên giường lớn thoải mái ôm nhau, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, tình ý triền miên, đến tận khi mệt nhọc chìm vào giấc ngủ. Tôi cũng ảo tưởng cảnh này đến tận lúc mí mắt nặng trĩu mới chịu ngủ.

Ngồi trong văn phòng, tôi thất thần, cầm bút bi chọc vào má. Thẳng đến khi Roger khua khua năm ngón tay trước mặt, tôi mới giật mình lấy lại tinh thần.

"Sao, yêu rồi phải không? Ngồi nửa giờ không động đậy, nhất định là có bạn trai." Roger cợt nhả, cầm tờ A4 đưa cho tôi: "Đánh hộ anh cái này, công trạng tháng sau đều dựa cả vào nó."

Tôi cầm lấy nhìn, một bên khóe miệng liền giật giật, trêu tức nói: "Chúc anh kí được hợp đồng sớm nhé, để còn có thời gian kí những hợp đồng tiếp theo, nói không chừng cuối tháng sẽ được hạng nhất."

"Không cần!" Roger vẫn dùng tư thế tán gái kinh điển, dựa tay vào khung ngăn cách giữa các bàn làm việc, hơi cúi người, một chân bắt chéo sang chân kia, nháy mắt với tôi: "Anh không thích ngày nào cũng làm việc vất vả, cuộc sống là cần kích thích, kiếm được nhiều tiền cũng phải có chỗ tiêu mới thấy hứng thú làm việc. Bây giờ anh đang thất tình, em có muốn bù đắp cho tâm hồn cô đơn của anh không? Mình hẹn hò bí mật cũng được!"

"Thất tình?!" Tôi vừa đánh hợp đồng, vừa khịt mũi: "Bị bạn gái đá phải không? Cô nàng không cần phòng cho thuê của anh nữa, kiếm được một đại gia có nhà có xe rồi phải không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.