Sơ Hiểu Mộ Niên

Chương 47




Tiến vào quán rượu, tôi mở to mắt tò mò đánh giá chung quanh. Quán rượu chia thành rất nhiều khu vực, quầy bar ở chính giữa. Có một góc rất tối, chỉ có chút ánh sáng như đèn bàn lóe ra; một góc khác lại đèn đuốc sáng trưng, sáng đến chói mắt, bên trong có khoảng năm sáu người đang ngồi uống rượu.

Còn có một bể cá thủy tinh vĩ đại, bên cạnh có ba người trông giống người trái đất bình thường, ngồi nhấm nháp thứ chất lỏng gì đó màu hồng hồng xanh xanh, thỉnh thoảng còn phun bong bóng ra từ miệng. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, căn bản không thể biết được bọn họ là người ngoài hành tinh.

Đại bộ phận quán rượu trang trí theo phong cách bình thường, giấy dán tường in hình dải ngân hà, sao Chức Nữ và chòm sao nào đó tôi không biết tên.

Số 3 ôm tôi đến quầy bar trung tâm, chỗ này rất đặc sắc, giống như nhà băng ở Cáp Nhĩ Tân, dùng khối băng xây thành hình bán cầu trong suốt, bên trong có hai người đang pha rượu theo yêu cầu của khách hàng.

"Muốn uống gì? Nơi này có rất nhiều đồ uống mà trái đất không có." Số 3 cười hỏi tôi, anh ta luôn ôm chặt tôi không chịu buông tay, làm tôi liên tưởng đến mấy đôi tình nhân từng nhìn thấy nơi công cộng, bọn họ không để ý ánh mắt của người ngoài, ôm ấp hôn môi, thậm chí còn làm việc gì đó ở góc xó nào đó. Chẳng lẽ một trong bọn họ cũng là người ngoài hành tinh?

Tôi quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông mập mạp có dáng thương nhân, mặc bộ vest đen sang trọng, đeo caravat màu đỏ, uống một ly cốc tai màu xanh phiếm ánh sáng huỳnh quang. Sau đó giống nhân vật trong truyện tranh, đột nhiên hai mắt lồi ra, lưỡi thè dài cả mét, lỗ mũi lỗ tai đều phun khói trắng. Đợi đến lúc hết thảy về bình thường, ông ta giơ ngón tay với bartender, ý là thêm một ly nữa.

"Thôi cho tôi nước chanh." Tôi cũng không muốn uống ra hiệu quả như vậy, khó coi quá.

Lúc này cửa quán lại mở, bước vào là đôi tình nhân tôi vẫn hay nhìn thấy. Đôi này quả thật rất gây chú ý, nữ đi giầy cao ba phân cũng chưa được 1m55, mà nam thì cao hơn 1m9. Mỗi lần bọn họ nắm tay lên tàu điện ngầm, phải có 90% người quay đầu nhìn lại. Chẳng lẽ một trong bọn họ cũng là người ngoài hành tinh?

Bọn họ ngồi vào quầy bar, anh chàng 1m9 mấy tự nhiên vươn một tay ra từ phần eo, tháo dây lưng đặt lên ghế bên cạnh, sau đó phần eo lộ ra một cái đầu giống y như đúc cái đầu phía trên. Một người chia làm hai người, nhưng giữa phần eo và nửa người trên còn có hai đường ống dẫn, bên trong đang chảy chất lỏng màu trắng gì đó. Nói chung vô cùng quái đản và có chút ghê tởm.

Mà cô gái ngồi xuống xong liền vươn cổ ra, chiếc cổ dài hơn 30cm, biến cô nàng từ 1m5 mấy thành gần hai mét.

Thì ra cả hai đều là người ngoài hành tinh, tôi nhìn mà tròng mắt suýt rớt ra ngoài! Thật không biết về sau gặp trên đường, tôi có nghĩ đến cảnh tượng hôm nay không nữa.

Một bartender rảnh rỗi lại gần chúng tôi, hít một hơi sâu, sau đó lập tức nghiêm khắc nhắc nhở số 3: "Cô này là người trái đất, nếu không phải bạn đời thì không được mang đến." Mũi chó săn hay sao? Ngay cả người trái đất hay không mà cũng ngửi ra được.

"Anh ta là một trong những ông chủ của quán rượu." Số 3 không lo lắng chút nào giới thiệu cho tôi, sau đó quay sang ông chủ: "Anh đã đồng ý cho cô ấy vào đây. Anh từng nói muốn gặp một lần, nhưng vì dị ứng khói ô tô nên không thể ra ngoài, vậy nên hôm nay tôi đưa người đến."

"Thì ra là cô ấy?!" Ông chủ lập tức thay đổi vẻ mặt lạnh lùng, nhất thời nở nụ cười. Người này cười thật không dám khen tặng, mặt đầy nếp nhăn, non nửa chiếc lưỡi đặt ngoài miệng, hi hi ha ha thổi hơi cười.

"Rất ít phụ nữ có thể qua được hai cửa, hôm nay cô thích ăn gì, tôi mời!" Ông chủ thu lưỡi lại, hai mắt sáng ngời nhìn thẳng vào tôi.

Đồ miễn phí thì không thể ăn một tí, tôi nghĩ thế nào liền trả lời thế ấy, thành thật đến ngượng ngùng: "Kem cốc, vị hương thảo, chocolate hay dâu tây đều được. Tôi muốn một cốc lớn, nhiều hơn ba viên kem, tôi không sợ béo!" Nói xong, nước miếng cũng sắp chảy xuống.

Người trong quán đều nở nụ cười, đủ các thể loại tiếng cười kì lạ vang lên bên tai tôi.

"Hé miệng, thè lưỡi ra cho tôi xem!" Ông chủ đưa ra một yêu cầu thật ngoài ý muốn.

Tôi nhìn nhìn số 3 trưng cầu ý kiến, thấy anh ta gật đầu, thế này mới làm theo!

Ông chủ cầm chiếc đèn pin nhỏ soi vào miệng tôi như bác sĩ nha khoa, sau đó lập tức đi làm kem, tốc độ có thể nói là nhanh như điện chớp, hai tay hoạt động liên hồi làm tôi không nhìn rõ động tác.

Như có ma thuật, trên quầy bar xuất hiện một cái bát thủy tinh lục sắc, sau đó bốn viên kem màu sắc khác nhau được thả vào bát trong thời gian hai giây. Nháy mắt một cái, hoa quả đã phủ đầy viên kem, còn có cả một thanh chocolate thật dài.

Lúc ông chủ châm lửa lên chất lỏng phía trên bát kem, tổng thời gian còn chưa đến ba giây.

Siêu nhân tia chớp nha! Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn bát kem, kém chút nữa rớt cằm xuống.

"Nếm thử tay nghề của tôi đi, tiểu mỹ nữ trái đất!" Ông chủ đặt thìa vào bát, đưa tay ra mời tôi.

Tôi dè dặt xúc một thìa nhỏ, đưa vào miệng, nhất thời lỗ mũi đều nở ra. Thật sự là quá ngon, độ ngọt vừa phải, cứng mềm vừa phải, cho tới bây giờ tôi chưa từng ăn ly kem nào ngon như vậy, ngay cả quán kem nổi tiếng nhất cũng không làm được mùi vị này.

Tôi lập tức một tay nâng bát, một tay cầm thìa, vội vàng xúc kem vào miệng. Một lúc sau mới ngượng ngùng nhớ ra còn chưa nói lời cảm ơn: "Ngon lắm, cảm ơn anh!"

Số 3 cười híp hai mắt, có lẽ cảm thấy bộ dáng tham ăn của tôi rất buồn cười: "Đó là đương nhiên, anh ta có thể thấy rõ cơ quan vị giác của mọi sinh vật, sau đó làm ra những món ăn phù hợp nhất với khẩu vị của người ấy."

Tôi cảm thấy một người ăn rất ích kỷ, vì thế hỏi số 3: "Anh muốn ăn một ít không?"

"Em ăn đi, tôi không ăn được những thứ quá lạnh." Số 3 lắc lắc đầu, cưng chiều đút cho tôi một thìa kem nhỏ, sau đó nói chuyện với ông chủ bằng ngôn ngữ nào đó tôi nghe không hiểu, có vẻ giống như tiếng Latin.

Tôi ngồi ăn bát kem, hạnh phúc vô cùng. Mà số 3 cũng gọi một ly cà phê, đen đen sánh sánh tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Tôi liếm thìa, tò mò nhìn chiếc cốc sứ nhỏ một ngụm là có thể uống hết: "Tôi thử một ngụm được không?"

"Không được, quá nồng!" Số 3 từ chối, nhưng vẫn giải thích lý do: "Nếu em uống một ngụm, buổi tối sẽ không ngủ được. Nếu muốn uống, tôi có thể gọi ông chủ pha loãng cho em."

"Vậy thì thôi." Tôi tiếp tục ăn kem, ăn chừng này là đủ vừa lòng rồi.

Số 3 gọi thêm một suất bỏng lớn, sau đó dẫn tôi ra một chiếc bàn trống, vui vẻ ngồi ăn.

Cửa quán lại mở, người vào lần này thế nhưng chính là số 1!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.