Sơ Hiểu Mộ Niên

Chương 43




"Lâm Lâm, Lâm Lâm..." Loáng thoáng nghe thấy một giọng nói dịu dàng gọi tên tôi, càng lúc càng rõ.

Rốt cuộc tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ của số 3 sốt ruột nhìn tôi.

Tôi hét lên một tiếng như nhìn thấy quỷ, dùng sức đẩy anh ta ra, hoảng sợ nhắm mắt lùi về sau trốn tránh. Lúc này mới phát hiện tôi nằm trên giường, còn số 3 ngồi ở mép giường.

Tôi sợ hãi, quả thật sợ hãi! Từ nhỏ tôi đã sợ côn trùng, thấy con gián là trốn ngay lập tức, không thể dũng cảm như cha mẹ, cầm dép lê đi lên đập "Bẹp bẹp", đánh phát nào trúng phát ấy, con gián đi đời nhà ma, sau đó cầm tờ báo hoặc mẩu giấy vệ sinh, thậm chí cầm hẳn một cái râu của nó đem ném vào thùng rác. Còn tôi, đến bây giờ vẫn không dám đập gián, lại càng không dám chạm vào con gián chết. Cố gắng thế nào cũng vô dụng, tôi bẩm sinh đã sợ côn trùng!

Hiện tại đột nhiên nhìn thấy một con gián siêu siêu lớn, mọi người nghĩ tôi sẽ phản ứng ra sao? Không bị hù chết đã tính là rất may mắn!

"Em sợ tôi!" Số 3 tỏ ra buồn bã, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh ta, cảm xúc sợ hãi của tôi cũng dần lui xuống.

Lấy lại lý trí, tôi nhận ra nguyên nhân mình không bị hù chết chẳng phải nhờ may mắn, mà là nhờ số 3 đã chỉnh đèn xuống tối nhất, giống như lần đầu chúng tôi gặp nhau.

"Xin, xin lỗi..." Tôi cúi đầu không dám nhìn số 3, sợ vừa thấy, tôi sẽ lại nghĩ đến diện mạo khủng bố kia.

Cuối cùng thì tôi cũng hiểu vì sao số 1 nói số 3 không thể hôn tôi, bởi vì anh ta không có lưỡi, khi môi tôi chạm vào môi anh ta, chỗ sâu trong sẽ chỉ có một cái miệng rộng ngoác đang liên tục mấp máy.

Y thuật của số 3 hẳn là rất cao siêu, bởi vì anh ta có bốn cái chân trước ngực và hai cái chân bên dưới. Mỗi lần mổ, chắc hẳn anh ta đều làm một mình, hoặc là có thêm người ngoài hành tinh trợ giúp. Với từng ấy chân, anh ta có thể thực hiện những động tác tinh vi cùng lúc mà con người không thể làm được.

"Tôi không trách em!" Giọng nói số 3 khàn khàn đau khổ, cổ họng còn run lên nhè nhẹ: "Tôi không phải đồng loại của em, em sợ hãi là điều bình thường. Tối qua tôi nhận được tin tức, một người bạn của tôi vừa trở về hành tinh mẹ, bởi vì cô gái ở chung ba tháng với cậu ta đã chết. Cậu ta nghĩ cô ấy có thể chấp nhận được, hơn nữa trước đó còn nói rõ hết thảy, nhưng đến lúc cởi áo ngụy trang, người bạn gái kia vẫn bị chết vì sợ hãi quá mức, làm thế nào cũng không cứu được... Vậy nên tôi hiểu, chúng ta không hợp nhau, tôi phải chia tay em..."

Sau khi nói xong, số 3 hơi cúi đầu, ánh mắt xanh thẳm ngân ngấn nước mắt. Côn trùng cũng rơi lệ sao? Cảm xúc buồn bã và thất lạc này làm trái tim tôi bối rối... Anh ta, thật sự rất thích tôi!

Nhìn anh ta khóc, hốc mắt tôi cũng đỏ! Thật ra tôi thích số 3, nhưng tôi không thể ở chung với người như vậy được. Ban ngày xinh đẹp chói mắt, nhưng đến buổi tối, khi anh ta cởi áo ngụy trang ra, cũng là khủng bố trí mạng! Tôi không thể ôm một con gián đêm này qua đêm khác, dù sao tôi là người bình thường, mà không phải kẻ thích côn trùng đến cuồng dại.

Cuối cùng cũng hiểu vì sao Hứa Tiên nhìn thấy bộ dạng thật của Bạch nương tử lại sợ tới mức hộc máu mất mạng. Số 3 không phải rắn, nếu là rắn tôi còn chịu được, chẳng sợ anh ta là Bạch Cốt tinh, tôi nhìn nhiều quen dần cũng không sợ hãi đến thế. Nhưng anh ta là con gián, có mắt kép, miệng rộng và sáu cái chân!

"Nếu..." Tôi nói xong mà muốn cho bản thân hai cái tát, nhưng đây là biện pháp duy nhất: "Nếu buổi tối dùng thuốc ngủ... Tôi sẽ không biết gì hết."

Số 3 sửng sốt, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền lắc đầu: "Dùng thuốc ngủ lâu dài không tốt cho cơ thể, bị ảnh hưởng lớn nhất chính là tế bào thần kinh. Dù em muốn, tôi cũng không làm vậy được!"

Liệu mấy người đàn ông có thể trung thực như số 3? Rất nhiều người, cho dù gia đình có bệnh di truyền cũng giấu giấu diếm diếm, lừa được thì sẽ lừa đến cùng, ôm tâm lý may mắn đi đăng kí kết hôn.

Tôi cảm động... Tâm hồn số 3 cũng đẹp đẽ y như lớp vỏ bề ngoài, anh ta tốt bụng, dịu dàng, biết quan tâm chăm sóc, biết tôi sợ hãi, sẽ chủ động chia tay. Bệnh viện của anh ta có nhiều thuốc, nhất định sẽ đủ cho tôi dùng mỗi tối, ngủ đến bất tỉnh nhân sự, nhưng anh ta thà rằng cô đơn cũng không muốn làm hại tôi! Mà loại cô đơn này là vô cùng khủng khiếp, thậm chí có thể dẫn đến cái chết.

Nước mắt chảy xuống, tôi cố gắng kiềm chế sợ hãi, chậm rãi lại gần số 3. Đầu tiên chỉ chạm vào vai anh ta, cuối cùng thong thả nâng tay kia ôm anh ta vào lòng. Tôi khóc, tôi nỗ lực quên đi khuôn mặt khủng khiếp dưới lớp áo ngụy trang, tôi chỉ muốn nghĩ về những điều tốt đẹp của số 3.

Tôi thích số 3 không phải vì vẻ bề ngoài, tuy rằng trước khi cởi áo ngụy trang, đúng là tôi thích tiền tài địa vị và dung mạo của anh ta. Nhưng hiện tại cái tôi thích là tâm hồn, là trái tim lương thiện không muốn làm hại tôi.

"Xin lỗi anh..." Ghé sát vào tai số 3, tôi đau khổ nói xin lỗi, cũng coi như lời từ biệt cuối cùng, sau đó buông tay, nhanh chóng đi giày cầm túi, chạy ra khỏi phòng. Tôi không dám quay đầu, bởi vì quay đầu sẽ khiến cả hai càng đau khổ. Tôi không chiến thắng được bản năng, tôi sợ gián.

Chọn con đường ngược hướng về nhà, bởi vì sợ hãi số 3 sẽ đi tìm tôi. Rảo bước trên đường, nước mắt tôi rơi như mưa, cuối cùng lớn tiếng khóc rống, lấy tay lung tung lau nước mắt. Người đi đường dùng ánh mắt quái lạ nhìn tôi, nhưng cũng không thắc mắc gì. Ở thành phố chật chội này, thỉnh thoảng có vài cô nàng thất tình khóc rống cũng là chuyện bình thường.

Một chiếc xe tới gần tôi không biết từ khi nào, cửa kính xe hạ xuống, một người đàn ông huýt sáo rồi nói to: "Này người đẹp, muốn đi hóng gió không?"

Đồ lưu manh! Đúng lúc lắm, tôi đang muốn chửi bới để xả giận đây. Tôi hung hăng lau nước mắt, đứng lại quay đầu nhìn, nhất thời ngây ngẩn cả người. Hóa ra là anh chàng đồng nghiệp Roger!

Roger trừng to đôi mắt đeo kính áp tròng tám trăm độ, thấy rõ "mỹ nữ" là tôi liền cười khổ: "Sao lại là em? Nhìn đằng sau dáng người đẹp thế cơ mà! Thôi cứ lên xe đi, anh đưa em về nhà. Đương nhiên nếu thích, em có thể đến nhà anh uống tách cà phê, thấy sao hả?"

"Không cần, em thích đi tàu điện ngầm! Vừa nhanh vừa bảo vệ môi trường, hơn nữa rất an toàn." Đồng nghiệp với nhau thì không được mắng, huống chi hiện tại tôi cũng lười mắng, liền đứng thẳng người, tiếp tục bước đi.

Roger vẫn lái xe theo tôi, thò đầu ra hô: "Để anh đưa em về. Nhìn em thế này, vừa thất tình phải không? Thật ra chúng ta cũng có duyên phận đấy chứ, hay để anh mời em đi quán rượu uống một chén?"

Vừa nghe đến quán rượu, nước mắt tôi lại rơi như mưa. Tối hôm qua ở quán rượu, tôi và số 3 còn vui vẻ như vậy...

Có lẽ phụ nữ thất tình là dễ tấn công nhất, Roger cho rằng cơ hội tới, dừng xe bước xuống kéo tay tôi, nửa dỗ nửa ép lôi tôi lên xe. Anh ta vừa uống rượu, trên người có mùi rượu thoang thoảng: "Đừng buồn, vào đây ngồi với anh, để người thất tình lão làng như anh khuyên nhủ một câu. Em nhìn xem, anh cũng đâu có tệ, có xe có nhà, nhà rộng hơn trăm mét vuông, năm năm sẽ trả xong nợ, bây giờ chỉ thiếu một cô vợ trẻ trung đáng yêu như em thôi."

"Buông ra, đồ mập! Uống say thì về tắm nước lạnh đi, gặp phải anh đúng là xui tận mạng." Tôi thẹn quá hóa giận, hất tay Roger ra, nhưng làm thế lại càng khiến anh ta thêm hứng thú.

"Ôi chao, Lâm Lâm, Lâm Lâm em đừng đi!" Roger thấy người qua đường không để ý chúng tôi, có lẽ nghĩ chúng tôi là đôi tình nhân đang cãi cọ, vì thế bơm lớn lá gan, cợt nhả ôm tôi: "Đừng bỏ anh, cho anh hưởng thụ hơi ấm của em một lát đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.