Sơ Hiểu Mộ Niên

Chương 36




Số 4 ôm tôi, phi thân lên phía trước, thản nhiên nói: "Nó có thể làm gương cho những đứa khác."

Có ý gì? Tôi còn chưa lấy lại tinh thần, đã bị số 4 mang ra khỏi công viên. Phía trong vang lên tiếng tru thảm thiết như tiếng dã thú kêu gào trước khi chết, nhưng vì khoảng cách khá xa, âm thanh đã bị gió đêm thổi tán, phiêu du biến mất trong thành thị ồn ào.

"Bọn họ..." Sắc mặt tôi trở nên tái nhợt.

"Chỉ là một đám nhóc thích thể hiện mà thôi." Số 4 mỉm cười, làm đầu óc tôi lại trống rỗng.

Không phải kiểu trống rỗng như bị khống chế vừa rồi, mà là vì nét quyến rũ và khí chất của anh ta làm cho mê mẩn. Tuy nhất định anh ta đang nói dối, đang có lệ tôi, nhưng tất cả nghi vấn và cố chấp đều tan thành mây khói trước khuôn mặt đẹp trai tuấn tú. Tôi thật đúng là kẻ háo sắc!

Như thường lệ, số 4 lái xe đưa tôi về con đường dối diện nhà. Về nhà, nằm trên giường thất thần, cảm giác tiếng kêu thảm thiết kia vẫn còn văng vẳng bên tai. Chẳng lẽ là ma cà rồng thật?

Nhưng số 4 không nhe răng cắn cổ hút máu tôi như mấy phim trên TV, trừ khoản tính tình hơi u ám ra, thật sự anh ta rất hiểu lòng người, dịu dàng săn sóc.

Suy nghĩ nửa ngày, tôi gọi điện cho bà mối.

"Cô Thư đấy à, cô không vừa lòng số 4 hay cô muốn kết hôn với anh ta? Nếu muốn kết hôn thì tôi xin chúc mừng, nếu không vừa lòng, chỗ tôi còn rất nhiều đối tượng cho cô lựa chọn!" Giọng nói nhiệt tình chu đáo của bà mối liên tiếp vang lên.

Tôi vội vã nói: "Dừng dừng!" Còn chưa quen thân đã nói đến kết hôn, cũng không trách bà mối được, ai bảo đám người ngoài hành tinh kia đều quyến rũ lạ thường, nếu không phải tôi nghĩ quá nhiều và số 1 quá sỗ sàng, thì giờ phút này tỗi đã sớm kết thúc cuộc sống độc thân.

"Được được, tôi nghe cô nói đây." Bà mối thế này mới ngừng thao thao bất tuyệt.

"Số 4..." Tôi ngập ngừng hỏi: "Anh ta là ma cà rồng?"

Bà mối lập tức trả lời: "Không!"

"Ngoại hình của anh ta là thật đúng không?" Tôi nhẹ nhàng thở ra, lại tiếp tục hỏi.

"Đúng, hơn nữa đó là chủng tộc ngoài hành tinh giống loài người nhất, có điều sống quá lâu mà thôi." Câu trả lời của bà mối làm tôi nở hoa trong lòng. Chỉ sợ đoản mệnh, ai ngại sống dài? Người ta chẳng nói nữ đi trước nam là có phúc đấy thôi?

Gác điện thoại xong, tôi bắt đầu tìm lời giải thích hợp lý cho chuyện trong công viên. Có lẽ đám người áo đen thấy số 4 quá mạnh nên mới sinh ra sợ hãi. Bà mối sẽ không gạt tôi đâu!

Ngày thứ hai sau khi tan tầm, số 4 lại gọi điện hẹn gặp tôi. Tôi rất vui, nhưng trong lòng luôn cảm thấy vướng mắc, vì thế về nhà tìm hiểu mấy thông tin về ma cà rồng, trong lòng âm thầm vạch ra một kế hoạch nhỏ.

Số 4 đưa tôi đi quầy rượu, đây là lần thứ hai tôi bước vào nơi này – quán rượu của người ngoài hành tinh.

"Bạn trai mới?" Ông chủ nhìn thấy tôi liền nở nụ cười, nhưng rất nhanh liền tắt ngấm, ra vẻ vô cùng tiếc hận: "Tôi nghe chuyện của số 3 rồi, cậu ta là người tốt, nhưng đáng tiếc không thích hợp người trái đất."

Ông chủ chỉ vào vết khâu rất khéo trên cánh tay: "Là cậu ta giúp tôi lấy ký sinh trùng ra đấy, ngay cả bác sĩ chỗ tôi cũng không có tay nghề tốt như vậy. Nhân tiện cho cô xem ký sinh trùng của tôi!"

Ký sinh trùng... Giun đũa, giun móc, giun tóc, giun kim? Tôi nghĩ mà có chút ghê ghê! Chẳng lẽ ông chủ còn ngâm rượu, ướp muối hay phơi khô làm tiêu bản?

Chỉ thấy ông chủ vỗ vỗ vai, một con bọ to cỡ ngón tay cái ló ra, đôi mắt to đen thùi long lanh hệt như trong truyện tranh.

"Kiii~" Nó vừa kêu vừa nhìn tôi.

Đáng yêu quá! Tuy tôi sợ côn trùng, nhưng sinh vật đáng yêu thế này thì sợ sao được, thế là vươn tay ra, muốn sờ thử nó.

"Đừng!" Ông chủ và số 4 đồng thời hô lên, cánh tay của tôi ngừng lại giữa không trung.

"Có nhiều thứ rất nguy hiểm, không biết rõ ràng thì không nên đụng vào!" Ông chủ cầm nửa quả táo, đặt trước mặt con bọ.

"Kiii~ Kiii~" Con bọ há to cái miệng đầy răng nhọn, một ngụm đã nuốt xong nửa quả táo, "Chóp chép" nhai vài cái rồi nuốt ực xuống bụng, làm hình thể của nó lớn ra vài lần. "Ợ" một tiếng no nê xong, nó há miệng phun ra một làn khói đặc, cơ thể lập tức trở về kích thước ban đầu.

Trời ạ, kiểu côn trùng gì thế này?! Tôi nghẹn họng nhìn trân trối.

"Nó cũng ăn thịt, nếu đặt một con voi trước mặt nó, nó vẫn có thể nuốt vào như thường!" Ông chủ vừa nói vừa pha rượu, đưa cho số 4 một ly cốc tai đỏ tươi: "Huyết Tinh Mã Lệ, như mọi lần!"

Nhìn con bọ béo no nê bám trên vai ông chủ, tôi nổi hết da gà da vịt: "Nó chui vào tay anh mà không ăn anh à?"

"Nó sẽ không ăn tôi, nó chỉ cần cơ thể ký sinh thôi, nếu lấy ra được thì có thể nuôi như thú cưng." Nói xong, ông chủ đưa cho tôi một cốc kem lớn.

"Chúng ta qua đây ngồi đi." Số 4 mỉm cười đứng dậy, tôi nâng kem cốc bằng hai tay, đi theo anh ta.

Cửa quán chợt mở ra, một anh chàng ít nhất phải được 7 điểm bước vào, người này làm tôi có cảm giác như đang xem phim cao bồi miền tây nước Mỹ. Anh ta cao lớn lạ thường, cả người tràn ngập hơi thở nam tính, trên trán có lẽ chỉ thiếu ba chữ 'Nam số 1' mà thôi. Anh ta cúi đầu, dùng ánh mắt sắc bén như diều hâu nhìn quét một vòng quanh quán rượu, nguy hiểm mà vô cùng quyến rũ.

(Nam số 1: trong mối quan hệ nam nam, công là 1, thụ là 0.)

Từ giây đầu tiên anh ta bước vào quán, bốn phía yên lặng như tờ, sau đó hơn phân nửa khách hàng đều đứng dậy ra ngoài!

Đây không phải phim, không phải kịch, mà là thật! Khách hàng nhốn nháo bỏ đi, ông chủ nở nụ cười khổ, oán giận trách: "Bao giờ cậu mới đi? Còn vào đây nữa là việc làm ăn của tôi bị cậu phá hết!"

"Bắt người xong sẽ đi, rượu bạc hà thêm đá." Anh chàng cao bồi ngồi ở quầy bar, nhìn số khách ít ỏi còn lại một vòng, cuối cùng dừng mắt trên người tôi và số 4. Anh ta cầm ly rượu xanh lục nhạt đi tới, không cần chúng tôi đồng ý đã thản nhiên ngồi xuống.

Đối mặt số 4, câu đầu tiên anh ta nói chính là: "Người này không hợp với cô!" Móa, sao sự nghiệp xem mặt của tôi đáng thương thế này, cứ mỗi lần nở mày nở mặt đi theo trai đẹp vào quán là y như rằng có người nhảy ra nói không hợp. Rốt cuộc tôi đã đắc tội nguyệt lão ở đâu vậy?

Số 4 không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát.

Tôi khẽ nhíu mày hỏi lại: "Vì sao không hợp?"

Anh chàng cao bồi mỉm cười, đôi mắt đen nhìn chằm chằm số 4: "Không cần nghi ngờ, tôi nói cho cô biết, hắn chính là ma cà rồng mà con người các cô hay gọi. Không ngờ chủng tộc di dân sớm nhất đến trái đất vẫn còn tồn tại, đáng tiếc tôi không làm thợ săn ma cà rồng nhiều năm rồi, nếu không cũng muốn so tài một phen."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.