Sơ Hiểu Mộ Niên

Chương 20




Nhìn số 4 ngay trước mặt, tôi lại không dám mở miệng, bởi vì tắc kè hoa cũng đang ở đây, khoảng cách giữa hai chúng tôi còn chưa đến ba mét. Suy nghĩ một hồi, vừa vặn số 4 đứng chắn giữa bàn học và gầm giường, tôi cẩn thận thò tay ra xua xua.

"Lâm Lâm, Lâm Lâm, em ở đâu?" Số 4 vừa hô vừa chậm rãi nhích lại gần. Rốt cuộc không sống phí một ngàn năm trăm năm, thật thông minh!

Ngay tại lúc số 4 ôm tôi ra, tắc kè hoa cũng rời chỗ trốn. Số 4 đạp nó một cái, "Ầm!", nóc nhà bị thủng một lỗ, lúc nó bay về làm nóc nhà thủng thêm lỗ nữa, chúng tôi đã phi ra ngoài.

Bay giữa không trung vô cùng lạnh, tôi ôm chặt cổ số 4, co người trong lòng anh run run. Số 4 nhận ra, giảm bớt tốc độ rồi dừng chân ở một thị trấn hẻo lánh, buông tôi xuống, xoa xoa cánh tay giúp tôi: "Ban ngày tôi không đủ mạnh, em cố gắng một chút."

"Có cần tao giúp không?" Giọng nói khàn khàn vang lên, một sinh vật mập mạp, tứ chi ngắn ngủn, cả người bóng loáng từ trên trời giáng xuống.

Tắc kè hoa rơi xuống làm mặt đất lõm thành một cái hố to. Nó đứng lên bằng chi sau, chậm rãi tới gần chúng tôi, bộ dạng giống như chim cánh cụt.

Số 4 lướt nhanh tới tấn công nó, tốc độ quá mau làm tôi không nhìn kịp.

Nổ mạnh một tiếng, tắc kè hoa bay xa hơn trăm mét, mà số 4 cũng thê thảm rơi xuống nóc ô tô.

"Không sao chứ?" Tôi vừa kêu vừa chạy lại gần.

"Đừng tới đây..." Số 4 cố gắng ngồi dậy, áo sơmi đã bị xé rách, lộ ra nhiều vết thương máu chảy đầm đìa, nhưng miệng vết thương cũng khép lại rất nhanh.

Còn chưa chờ tôi thở phào một hơi, tắc kè hoa đã bật nhảy lại đây, nó cầm một cái cọc gỗ nhọn, phóng về phía số 4. Nhìn cành lá xanh um trên thân cọc, hẳn là cây nhỏ vừa bị nhổ lên.

Cọc gỗ đâm trúng mục tiêu, nhưng tắc kè hoa không dừng lại, mà tiếp tục ấn sâu xuống, cuối cùng đóng chặt số 4 trên mặt đất.

Tắc kè hoa cười gian trá, giọng nói khàn khàn vang lên: "Ma cà rồng rất lợi hại, tao không dám giết mày, nhưng vết thương này cũng đủ để mày yên tĩnh một thời gian."

Số 4 thở phì phò, quay sang nhìn tôi, có lẽ ngay cả sức để bảo tôi chạy cũng không có. Mà tôi cũng không chạy được, tốc độ của tôi làm sao nhanh bằng tắc kè hoa?

"Vì sao muốn bắt tôi? Anh không ăn thịt người đấy chứ?" Tôi hoảng sợ, bản năng lùi về phía sau.

Tắc kè hoa mở to cái miệng đầy răng nhọn đắc ý nở nụ cười, nháy nháy mắt nhảy tới cạnh tôi, một bàn tay biến thành dây thừng quấn quanh cổ tôi.

"Không cần lo, mày chưa chết được, lát nữa còn phải trình diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân nữa chứ, chẳng qua lần này cả anh hùng và mỹ nhân đều toi mạng." Tắc kè hoa phun hơi thở hôi thối, răng nanh gần như đụng vào mặt tôi: "Được chết cùng nhau vẫn hơn là sống cả đời không được gặp nhau, cảm động đúng không?"

Tại sao bây giờ ngay cả lưu manh cũng có thể xuất khẩu thành thơ? Trình độ văn học tốt như vậy sao không lên mạng viết văn mà kiếm tiền?

"Không đúng." Tôi cố gắng quên đi cơn khó thở: "Nếu anh đẹp trai hơn, có thể làm tôi vừa yêu vừa hận, tình tiết ấy mới gọi là cảm động."

Tắc kè hoa ngây ngẩn một lúc, sau đó xập xình nở nụ cười: "Thỏa mãn nguyện vọng của mày, thấy thế nào?" Nói xong, nó lập tức biến thành số 1, sau đó là số 4, tiếp đến là số 5. Nó cười gian nhìn tôi, người giống nhưng thần thái không giống, quả thực khiến tôi ghê tởm.

Tôi hổn hển mắng: "Không sáng tạo chút nào, tôi sắp chết còn bắt tôi nhìn đám người đáng ghét này, trông hình dạng thật của anh còn đỡ hơn!"

Tắc kè hoa trở về nguyên hình, ha ha nở nụ cười, cái miệng đầy răng nhọn quả thực quá khó coi, hơi thở bốc mùi làm tôi muốn khuyên nó đi đánh răng ngay lập tức. Nó không còn lưỡi, có thể nhìn thấy toàn bộ cổ họng màu xanh đen phía trong. Vì thế tôi quơ tay cầm bừa một thứ nhét vào miệng nó. Cái miệng rộng thật, nhét một lần đã vào hết.

Tiếng cười khó nghe ngừng lại, nó kẽo kẹt kẽo kẹt cắn, sắt vụn lả tả rơi xuống.

Tôi dịu dàng mỉm cười: "Có ngon không? Tôi biết anh thích ăn, nếu muốn tôi sẽ đút cho tiếp." Tôi thật sự bội phục bản thân giờ phút này còn tâm tình đùa cợt, biểu cảm còn vô cùng si tình, như thể nó là người đẹp trai nhất trần đời vậy.

"Phi!" Tắc kè hoa nhổ miếng sắt cuối cùng ra khỏi miệng, hung tợn nói: "Tao muốn nếm thử thịt người."

"Không ăn được đâu." Tôi vẫn mỉm cười, cảm giác tay nó đã hơi nới lỏng, chỉ hy vọng tắc kè hoa cô đơn lâu, nay cần người tán gẫu.

"Lúc nhỏ uống sữa nhiễm melamin, tiêm vắc-xin giả, lớn lên ăn mỡ chưng cất từ nước thải, vịt quay nhuộm phẩm màu, thịt lợn tiêm tăng trọng, rau dưa các loại bị phun chất kích thích, chất bảo quản, đảm bảo chết xong sẽ không bị hư thối. Anh muốn ăn thì ăn đi, đừng nói tôi không nhắc trước."

Tắc kè hoa đảo đảo tròng mắt, nhìn tôi thao thao bất tuyệt, thế nhưng không nói câu nào. Mà số 4 ở phía sau đang cố gắng rút cọc gỗ ra. Tôi tiếp tục lải nhải, ý đồ dời đi lực chú ý của nó.

Số 4 rốt cuộc thoát thân, nháy mắt một cái đã không thấy bóng dáng... Lúc tôi lại thấy mặt, anh ta đã bị tắc kè hoa dùng móng tay đâm xuyên qua cổ họng.

"Tiết kiệm sức lực đi, hiện tại mày không phải đối thủ của tao." Tắc kè hoa phất tay, số 4 bay xa hơn trăm mét, sống chết không rõ.

Nước mắt tôi trào ra, nhìn theo hướng số 4 rơi xuống, hi vọng có thể thấy anh đứng dậy. Số 4 vì cứu tôi, cứu một con người tầm thường mà chật vật thế này. Anh khờ quá.

"Giữ nước mắt cho tình nhân của mày đi, hắn không đến, tao sẽ giết mày trước." Tắc kè hoa gian trá nở nụ cười.

Một bóng người xẹt qua bầu trời xanh thẳm, sau đó đáp xuống mặt đất, nhìn qua rất giống siêu nhân. Đã bốn tháng không gặp, số 5 bước ra từ tro bụi mịt mù.

"Tao biết mày luyến tiếc, cô nàng đã tặng máu cho mày cơ mà." Tắc kè hoa cười đến rất khó coi, tại sao vũ trụ lại sinh ra sinh vật xấu cỡ này cơ chứ?

Nó giơ tôi lên giữa không trung như triển lãm chiến lợi phẩm. Đôi chân tôi tách khỏi mặt đất, sắc mặt bắt đầu tím tái vì thiếu dưỡng khí, tôi khó chịu cào cấu tay nó, hai chân không ngừng giãy dụa.

Số 5 đứng ở xa xa nhìn tôi bị tắc kè hoa tra tấn, bình tĩnh hô: "Mục tiêu của mày là tao, tao đến rồi, buông cô ấy ra."

"Hừ, đi qua đây mà cứu, nếu không thì nhìn nó bị bóp chết đi!" Người bị thắt cổ có lẽ còn thoải mái hơn tôi, bởi vì tắc kè hoa sợ tôi chết thật, thỉnh thoảng còn cho tôi thở một hơi. Nó cầm lấy tóc tôi, lắc lư giữa không trung.

Chắc chắn rất nhiều tóc bị đứt, đau quá, nhưng tôi muốn sống, tôi khát khao được sống, nhưng mơ hồ biết lần này khả năng không sống được.

Nhìn số 5 do dự tới gần tôi, càng ngày càng gần, đã tiến vào khu vực nguy hiểm. Trước khi lại bị bóp cổ, tôi cố gắng khàn khàn kêu lên: "Lại đây giết em rồi bắt nó bầm thây vạn đoạn, a!!!"

Tôi hét thảm một tiếng, đùi bị tắc kè hoa dùng móng tay đâm thủng, máu tươi trào ra thấm ướt quần lụa mỏng.

Số 5 chấn động cả người, sau đó tiếp tục lại gần, nhưng trông anh có vẻ đau đớn, bước chân còn hơi lảo đảo.

"Biết vì sao một khi dùng máu chữa thương, nhất định phải giết đối phương không?" Tắc kè hoa đắc ý cười điên cuồng: "Sắp có câu trả lời rồi đấy, chúng mày được chết cùng nhau hẳn phải cảm ơn tao một tiếng!"

Còn chưa chờ tôi suy nghĩ cẩn thận, nửa người dưới của tắc kè hoa đã biến thành đuôi rắn, chậm rãi quấn lấy tôi, càng ngày càng chặt, chặt đến mức làm tôi cảm thấy xương cốt đều bị vặn gãy, gần như hít thở không thông.

Số 5 ngã quỵ xuống, nhưng vẫn giãy dụa tới gần tôi.

Tôi hiểu rồi, tuy máu của tôi đã cứu anh, nhưng lại hình thành một mối liên hệ giữa tôi và anh. Trong phạm vi nhất định, nếu tôi bị thương, anh cũng sẽ cảm thấy đau đớn, vậy nên bản năng khiến anh một khi tới gần tôi sẽ liều lĩnh muốn giết tôi, giết chết nhược điểm có thể bị người khác lợi dụng này.

Vậy sao anh còn đến, cứ để mặc tôi chết là được rồi. Tôi chết, nhược điểm duy nhất của anh sẽ biến mất... Lã chã rơi nước mắt, anh không muốn tôi chết, vậy nên mới thiếu lý trí tới đây. Nhưng làm thế anh sẽ chết, anh không biết hay sao?

Tắc kè hoa hơi nới lỏng cái đuôi, bởi vì siết quá chặt sẽ khiến tôi chết lặng. Nó không muốn một cơ thể chết lặng, nó muốn tôi càng đau càng tốt, vậy mới có thể khiến anh đau đớn theo.

"Xin anh đừng tới đây, đừng..." Tôi đẫm nước mắt thì thào, nhìn anh đã mất hết năng lực công kích, cố chống cánh tay lết về phía tôi.

Tắc kè hoa đột nhiên siết chặt đuôi, 'Rắc' một tiếng, tôi thê lương kêu thảm thiết, chắc hẳn xương đùi đã bị vặn gãy, cơn đau quá lớn khiến tôi muốn ngất, nhưng cuối cùng lại không thể ngất, chỉ có thể gào khóc, yếu ớt chống đỡ qua hai phút đồng hồ khủng khiếp nhất sau khi gãy xương.

Dần dần cơ thể sinh ra chất gây tê, chân tôi chậm rãi run lên, tiếng khóc dần nhỏ bớt.

Tôi thở phì phò cố gắng ngẩng đầu, nhìn số 5 cào tay lên mặt đất chịu đựng đau đớn, tâm hồn tôi còn đau hơn thể xác ngàn lần.

Giúp tôi chết, ai đó giúp tôi chết được không? Tôi muốn gặp anh, tôi chưa bao giờ ngừng nhớ anh. Nhưng lúc này tôi chỉ muốn chết, chặt đứt tất cả dày vò và đau khổ.

"Khó chịu đúng không?" Tắc kè hoa xập xình nhe răng cười, đắc ý thưởng thức số 5 giãy dụa trên mặt đất nhưng vẫn không rên một tiếng: "Chịu đựng giỏi thật, yên tâm đi, chúng mày chết xong tao sẽ giúp chúng mày lột quần áo, nằm một tư thế dễ nhìn. Chúng mày sống không được ở cùng nhau, chết có thể làm vợ chồng."

"Đồ biến thái, không biết chui ra từ chỗ nào!" Tôi cúi đầu thều thào, tự ngạc nhiên vì chính mình có thể đùa cợt khinh bỉ vào lúc này: "Hầu hết động vật máu lạnh đều sinh ra từ trứng. Tao hay ăn trứng gà, bây giờ ngẫm lại thấy trứng chui ra từ mông gà mà kinh. Mẹ mày đẻ ra mày, nếu biết trước tính tình mày thế này, kiểu gì cũng cho lên chảo rán hoặc là vào nồi luộc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.