Sô Cô La Đen

Chương 81




"Đừng úp mở nữa, nói nhanh lên!” Cục phó Trần khẽ gõ gõ xuống bàn rồi nói.

“Dựa theo thiết kế lộ trình thì Lâm Ngữ Đường có lẽ trốn từ Nam Thành tới Dương Thành, sau đó đi đến Thâm Cảng, ra khỏi Thâm Cảng là đặc khu, cậu ta sẽ xuất ngoại từ đặc khu!”

Lộ trình như vậy hoàn toàn không hề có chút gì đáng nghi. Nếu có cách nguỵ trang hiệu quả thì lộ trình này khá là an toàn, mức độ nguy hiểm thấp.

“Tại bất cứ một điểm tiếp ứng nào cũng không thấy Lâm Ngữ Đường xuất hiện, vì vậy nên chúng tôi tiến hành trinh sát nhưng phát hiện điểm kỳ lạ là bốn điểm tiếp ứng đầu tiên hoá ra đều có quan hệ với tổ chức gián điệp nước ngoài.

“Ừm?”

Cục phó Trần và sở trưởng Trương đều có chút bất ngờ nhưng điều tra ra được thông tin có ích trong thời gian ngắn như vậy liệu có phải là dễ dàng quá không?

“Điều đó chứng tỏ là đã nắm được một vài dấu vết của mục tiêu!” Cuối cùng thì sắc mặt của cục phó Trần cũng dễ nhìn hơn đôi chút.

Sắc mặt của Cao Chính Ba lại hơi kỳ lạ, cứ như là đang đau răng vậy.

“Nhưng bốn điểm tiếp ứng này đều không cùng thuộc một tổ chức hay một quốc gia, dựa theo tình báo lúc trước nhận được từ chủ nhiệm Hồ thì sau khi tôi và chủ nhiệm Hồ phân tích, chúng tôi nghi ngờ tổ chức đứng đằng sau những điểm này có quan hệ đối địch với tổ chức mà mục tiêu lãnh đạo.

“Cái gì…” Sở trưởng Trương kinh ngạc kêu lên một tiếng. Cục phó Trần dường như cũng đang đau răng giống như Cao Chính Ba vậy.

“Tức là mục tiêu cố tình dụ chúng ta tới những điểm tiếp ứng này, hắn muốn lợi dụng chúng ta để tiêu diệt đối thủ cạnh tranh sao?”

“Đại khái là như vậy!” Cao Chính Ba nói với vẻ bất lực.

“Còn mấy điểm tiếp ứng nữa?” Cục phó Trần nén giận nói.

“Còn hai điểm… nói thế nào nhỉ?” Cao Chính Ba ngày thường hay bỡn cợt lúc này lại có chút ngại ngần: “Một trong hai điểm tiếp ứng đó là cục công an địa phương, điểm còn lại là cục an ninh!”

Ừm?

Cục phó Trần và chủ nhiệm Trương thất kinh, trong cục an ninh, cái đáng sợ nhất chính là có nội gián. Nếu thật sự có nhân vật như vậy ẩn nấp bên trong thì mức phá hoại mà hắn gây ra khiến người ta phải sợ hãi.

“Điều tra ra được cái gì rồi?” Cục phó Trần nghiêm giọng hỏi.

“Chẳng có gì cả!” Cao Chính Ba lắc lắc đầu: “Khi đó tôi cũng bị doạ cho hết vía, huy động tất cả tài nguyên và lực lượng ở mức tối đa tiến hành mở rộng rà soát nhưng kết quả là mọi thông tin mà mục tiêu để lại có cũng như không. Chúng tôi chẳng phát hiện ra được bất cứ đối tượng nào là gián điệp bán tin tức cả. Có điều lại điều tra ra được vài phần tử tham ô!”

Cao Chính Ba hơi ngại ngùng vuốt vuốt mũi.

“Đường đường là cơ quan an ninh quốc gia mà lại để một kẻ dắt mũi… Ha ha ha, tôi cũng chẳng biết nên nói gì nữa.”

Mặt cục phó Trần đang nổi cơn thịnh nộ nhưng vẫn dùng ngữ khí khôi hài nói.

Tất cả những người ngồi ở đó, kể cả sở trưởng Trương đều cảm thấy hổ thẹn, duy chỉ có Hồ Thái Hòa là vẫn giữ nguyên biểu cảm nằm ra ghế.

Muốn tìm được dấu vết của mục tiêu thì quả thực là rất khó. Hồ Thái Hòa phải mất tới bốn năm năm trời mới tìm được nhân vật khả nghi, vốn tưởng có thể thả dây dài câu được con cá to, tìm ra được nhiều mắt xích hơn. Chẳng ngờ mục tiêu đột ngột mất tích khiến cho Hồ Thái Hòa trở tay không kịp.

“Vụ án điều tra tới đây, vậy cậu cho rằng bước tiếp theo nên làm thế nào?” Cục phó Trần lại hỏi. Cao Chính Ba là đại tướng tâm phúc dưới tay ông, hơn thế nữa còn kiêm chức vụ sở phó Quân khu hai. Cục phó Trần có nhiều chuyện không quyết được đều sẽ trưng cầu ý kiến của Cao Chính Ba.

Cao Chính Ba nhìn Hồ Thái Hòa uể oải ở đối diện rồi nghiêm túc nói: “Thực ra, trong vụ án này, chủ nhiệm Hồ là người có quyền phát ngôn nhất. Dù gì thì hành tung của mục tiêu cũng là do anh ta phát hiện ra đầu tiên. Hơn nữa anh ta theo vụ này lâu như vậy rồi, lại từng tiếp xúc chính diện vài lần với mục tiêu nên cũng có những hiểu biết về tập tính và đặc trưng của mục tiêu!”

Tất cả ánh mắt đều hướng về Hồ Thái Hòa, Hồ Thái Hòa vẫn giữ bộ dạng uể oải.

“Tôi chẳng có ý gì hay cả!” Hồ Thái Hòa chẳng thèm ngẩng đầu nói.

“Rầm!” Sở trưởng Trương đập mạnh một cái xuống bàn. Tất cả mọi người đều cảm thấy tách trà trước mặt mình rung lên.

“Hồ Thái Hòa, cậu đứng lên cho tôi!” Sở trưởng Trương chỉ tay vào Hồ Thái Hòa, đầu ngón tay của ông như sắp chọc vào mặt Hồ Thái Hòa đến nơi rồi.

Hồ Thái Hòa chậm rãi ngồi thẳng người lên rồi thong dong đứng dậy.

“Sở trưởng à, đừng có tức giận quá đà, cẩn thận ảnh hưởng tới sức khoẻ đó!” Hồ Thái Hòa mệt mỏi nói.

Nhìn bộ dạng như vậy của Hồ Thái Hòa, cơn giận của sở trưởng Trương ngày càng lớn, lỗ mũi của ông thở phừng phừng.

“Hồ Thái Hòa, cậu nghiêm túc lại ngay cho tôi! Tôi thì chẳng sao nhưng ở đây còn có cả cục phó Trần và chủ nhiệm Cao. Cậu thấy tôi còn chưa đủ mất mặt hay sao? Sở trưởng Trương lớn tiếng quát.

Hồ Thái Hòa nhìn cục phó Trần cười lấy lòng, cục phó Trần liếc ông ta một cái, khuôn mặt không chút cảm xúc.

Nhìn Hồ Thái Hòa với bộ dạng hết thuốc chữa, cơn giận của sở trưởng Trương lên tới đỉnh điểm. Ông đứng bật dậy, đá cái ghế đằng sau ra định bụng quay sang xử lý Hồ Thái Hòa.

Hồ Thái Hòa vội ấn sở trưởng Trương ngồi xuống ghế rồi dùng khẩu khí không thể nghiêm túc hơn được nói: “Sở trưởng à, anh đừng giận nữa, tôi nói, tôi nói là được chứ gì.”

Sở trưởng lúc này mới có chút nguôi giận, quắc mắt lên nhìn Hồ Thái Hòa.

“Tôi quả thực không có ý gì hay chứ không phải là định thoái thác đâu!” Hồ Thái Hòa hạ giọng nói.

Trông thấy sở trưởng Trương có dấu hiệu lại bùng phát cơn thịnh nộ, Hồ Thái Hòa vội nói: “Tôi theo dõi mục tiêu hơn bốn năm, hoàn toàn không phát hiện ra ông ta có điểm gì bất thường nên tôi cũng thấy cuống, khi mất đi sự kiên nhẫn thì quả thực đã có sơ sẩy.

Cục phó Trần gõ gõ mặt bàn rồi với một khẩu khí đều đều: “Chủ nhiệm Hồ à, bây giờ không phải lúc để cậu kiểm điểm, mà là muốn cậu đưa ra ý kiến về bước trinh sát tiếp theo của vụ án.

“Lãnh đạo à, tôi quả thật là không có ý gì hay!” Hồ Thái Hòa nói với ngữ khí nghiêm túc tột độ: “Tôi theo dõi mục tiêu bốn năm nên ít nhiều gì cũng có đôi chút hiểu ông ta. Nếu ông ta muốn đột ngột biến mất thì chẳng ai có thể phát giác ra được, và cũng chẳng ai có thể tìm ra được. Cao thủ theo dõi và cao thủ mai phục giỏi nhất của chúng tôi cũng phải bó tay. Đến ngay cả đặc trưng thể hình của ông ta chúng tôi cũng chẳng phân tích ra được nữa kìa!”

“Không thể nào!” Cục phó Trần lớn tiếng nói.

Sở trưởng Trương ở bên cạnh khẽ ho mấy tiếng, cục phó Trần liền ngây ra rồi khuôn mặt hiện lên biểu cảm không thể tin được.

“Lẽ nào là thật sao?” Cục phó Trần hỏi với ngữ khí nghi ngờ.

Sở trưởng Trương khẽ gật gật đầu, Hồ Thái Hòa là cấp dưới trực tiếp của ông, mọi kết quả của hành động đều phải báo cáo lên ông nên ông cũng rất nắm rõ tình hình.

Hồ Thái Hòa hất hàm ra hiệu, Mắt Kính và Em Gái đi tới trước phòng họp bật màn hình điện tử trong phòng họp lên.

Màn hình bắt đầu chiếu video, trông cảnh tượng thì giống như đang ở trên phố. Mục tiêu là một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn.

Video theo sát hành động của người đàn ông trung niên này, khi đến một cửa hàng trông giống như là một quán ăn nhỏ thì người đó xoay người tiến vào.

Mắt Kính bấm điều khiển, cảnh tượng bắt đầu tua nhanh nhưng không hề hoán chuyển, ở đó có rất nhiều người ra vào nhưng không hề thấy bóng dáng của người đàn ông trung niên đó.

Thời gian trên video hiển thị là liên tục gần hai tiếng đồng hồ, nhưng không tìm kiếm được bóng dáng của người ấy.

“Tức là sao?” Cục phó Trần chau mày hỏi.

“Bốc khói rồi!” Hồ Thái Hòa nhún vai nghiêm túc nói.

“Hê hê hê…” Cục phó Trần cười tức giận nói: “Chủ nhiệm Hồ này, cậu đừng có dùng ngữ khí này chặn lời tôi.”

“Sau đó nhân viên trinh sát của chúng tôi đã đi vào lục soát, trong hàng ăn không hề có bất cứ cửa sau hay cửa sổ gì cả, nhưng thực sự là mục tiêu không ở đó nữa rồi. Chúng tôi vận dụng mọi kỹ thuật tiến hành đối chiếu và giám định, tất cả những người đi ra đều không có đặc trưng tương tự với mục tiêu!”

“Lẽ nào mục tiêu thật sự không cánh mà bay sao?” Cục phó Trần nghiêm mặt hỏi.

“Chúng tôi nghi ngờ rằng mục tiêu có thể thay đổi tướng mạo, chiều cao, thể hình của bản thân bất cứ khi nào và ở bất cứ đâu, hơn nữa lại còn thay đổi hoàn toàn!” Hồ Thái Hòa bình tĩnh nói.

Sở trưởng Trương nói tiếp: “Hồ Thái Hòa cho rằng mục tiêu biết dị thuật như là súc cốt công*.

*Súc cốt công: môn công phu giúp người luyện có thể thay đổi chiều dài xương trong cơ thể, từ đó thay đổi hình dạng của bản thân.

Nhìn bộ dạng đăm chiêu suy nghĩ của cục phó Trần, Hồ Thái Hòa tiếp tục nói: “Trừ phi lắp được máy theo dõi lên người mục tiêu tình nghi, nhưng nếu mục tiêu tình nghi có đặc điểm phù hợp với người mà chúng ta nghi ngờ thì cách này căn bản là không thực thi được. Cái chúng ta biết thì mục tiêu cũng biết. Hơn nữa thì kỹ thuật và cách thức còn cao siêu và tinh thông hơn chúng ta nữa!”

Cục phó Trần hiểu ý Hồ Thái Hòa. Nếu mục tiêu muốn trốn thì dùng cách thức thông thường chắc chắn là không đề phòng được, trừ phi là dùng biện pháp cưỡng chế, hoặc giả bắt giữ. Nhưng như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả. Tuy mục tiêu tình nghi vô cùng quan trọng nhưng mục đích cuối cùng là tìm ra được kẻ liên lạc với mục tiêu.

Hơn nữa thì lãnh đạo cấp cao trong bộ còn cho rằng rất có khả năng nội bộ có nội gián của mục tiêu, hơn nữa chức vụ không nhỏ.

“Vậy theo suy đoán của anh thì mục tiêu bây giờ đang ở đâu?” Cục phó Trần hỏi.

“Khó nói lắm!” Hồ Thái Hòa khẽ lắc đầu: “Nhưng dựa theo dấu vết hành động trước đây của mục tiêu thì lúc này rất có khả năng đã ở khu vực biên giới hoặc đã xuất cảnh rồi.”

“Vậy cậu bé luôn ở bên cạnh mục tiêu thì sao?” Cục phó Trần lại hỏi Hồ Thái Hòa, đồng thời ông chỉ lên màn hình, ý bảo Mắt Kính phóng to bức ảnh của Lâm Ngữ Đường lên.

Màn hình xuất hiện hình ảnh của Lâm Ngữ Đường, cậu mặc bộ quần áo đồng phục, đeo cặp sách, khuôn mặt trông như người chết.

Con ngươi của Hồ Thái Hòa hơi thu lại nhưng vì đang cúi đầu nên không ai phát hiện ra sự thay đổi trong ánh mắt của ông ta.

“Do chúng tôi dốc toàn tinh lực lên người đối tượng nên không quá chú ý tới cậu bé này. Thêm vào đó thì tướng mạo của cậu ta khá nổi bật, bản thân cậu ta cũng chẳng hề có dấu hiệu tham gia bất cứ một hoạt động phi pháp nào, nên chúng tôi đã không tiến hành theo dõi giám sát đặc biệt.” Hồ Thái Hòa nói dối không chớp mắt.

“Vậy nên cậu ta đã mất tích ngay trong tầm kiểm soát của các cậu sao? Lẽ nào cậu bé này cũng biết công phu co xương?” Cục phó Trần lại hỏi.

“Đây quả thực là sơ suất trong công tác của chúng tôi!” Thái độ của Hồ Thái Hòa tương đối thành khẩn: “Hơn nữa thì mục tiêu cũng làm rất nhiều công tác chuẩn bị cho đứa trẻ này, ví như lớp vảy sừng trên mặt và tứ chi của cậu ta, kỳ thực là cách để che đậy đặc trưng tướng mạo và dấu vân tay của cậu bé. Khả năng lớn là mục tiêu cố tình dùng thuốc làm vậy. Đối với mục tiêu mà nói thì xoá đi lớp vảy sừng trên mặt cậu bé hoàn toàn không phải chuyện gì khó khăn. Cậu bé cũng đột ngột bốc hơi, có khả năng là đã dùng cách thay đổi tướng mạo này. Còn cả nguyên nhân do thường xuyên dùng thuốc hooc-môn nên thông tin về gen của cậu ta không ổn định, vì vậy mà kết quả đối chiếu căn bản là không giải quyết được vấn đề gì.

“Theo kết quả thu được từ tin tình báo các nơi thì cậu bé này rất có khả năng là cũng đã trốn ra khỏi biên giới rồi!” Hồ Thái Hòa nói.

“Vậy theo ý của cậu thì vụ án này đến giờ đã không còn cách nào điều tra nữa rồi phải không?” Cục phó Trần nghe hiểu ý ngầm của Hồ Thái Hòa.

“Không phải!” Hồ Thái Hòa khẳng định: “Mục tiêu đã không còn ở trong nước, công tác trinh sát trong nước có thể tạm dừng. Chúng ta phải dồn lực sang nước ngoài, đặc biệt là những nước sát biên với chúng ta, mục tiêu có lẽ sẽ hành động ở khu vực này.”

“Ý của anh thì sao?” Cục phó Trần lại hỏi Cao Chính Ba.

“Tôi cũng cho là tiếp tục ở lại đây chẳng còn bất cứ ý nghĩa gì nữa rồi!” Cao Chính Ba nói.

Cục phó Trần trầm ngâm vài giây rồi lại khẽ bàn bạc vài câu với sở trưởng Trương.

“Chuẩn bị rút lui, hồi kinh rồi tính tiếp!” Cục phó Trần thấp giọng nói.

“Rõ!” Hồ Thái Hòa và Cao Chính Ba đồng thanh đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.