Sô Cô La Chạy Trốn

Chương 39




“Không cần .” Lăng Thủy Nguyệt theo bản năng lui từng bước về phía sau, vẻ mặt phòng bị,“Tôi còn có việc nên đi trước .”

“A……” Hắn vội vàng đuổi theo cô,“Lần trước cô cứ như vậy rời khỏi, lần này nếu lại tiếp tục để cô dễ dàng rời đi thế kia,Nghê Kiệt ta còn gì mặt mũi nha .”

Hắn một tay giữ chặtcổ tay mảnh khảnh của cô, thân thể cao lớn dường như có thể hoàn bao phủ thân người nhỏ xinh của cô.

Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, hoảng sợ nhìn hắn,“Cậu…… Cậu muốn làm gì nha?”

“Tôi muốn cô đi ăn cơm với tôi.” Ngữ khí kiêu ngạo của hắn cùng trẻ hư không có gì khác lắm nha.

“Tại sao tôi phải đi ăn cơm với cậu nha?”

“Bởi vì cô đã cứu tôi, cho nên tôi muốn báo đáp.”

“Tôi đã nói không cần ……”

“Tôi nói cần,cô dám phản kháng?” Hai mắt hắn nheo lại ý cảnh cáo.

“Thật…… Thật sự không cần , không…… Bất quá chỉ băng bó một chút thôi mà.” Có loại báo đáp người giúp mình như vậy sao? Hắn căn bản là báo thù nha!

“Cô cầm trong tay chính là cái gì?” Ánh mắt tà khí quét qua hộp cơm trong tay cô, phảng phất còn có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt.

“Cơm trưa.” Cô theo bản năng ôm chặt hộp cơm sợ bị hắn cướp đi.

“Cô tự tay làm ?”

Cô ngoan ngoãn gật đầu.

“Cho tôi xem.” Hắn vươn tay dài, hành vi kiêu ngạo của trẻ hư lại biểu lộ không bỏ sót thứ gì.

“Không có gì đâu , bất quá…… chỉ là mấy viên sủi cảo mà thôi.”Cô lui về phía sau vài bước, nhưng một giây sao hộp giữ ấm vốn được ôm chặt trong ngực lại bị hắn không chút khách đoạt lấy.

Hắn lúc này giống như đứa nhỏ mới cướp được món đồ chơi mới,lộ ra nụ cười thích thú.Khi hắn mở hộp giữ ấm ra, sủi cảo tinh xảo bên trong nhất thời hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn.

Hắn vội vàng lấy một viên nhét vào miệng,“A…… ngon quá, nhân bánh làm như thế nào mà ăn ngon thật.” Nói xong hắn lại đem viên thứ ba nuốt vào trong bụng.

“Á, cậu tại sao có thể như vậy nha, cũng không phải cho cậu ăn .” Lăng Thủy Nguyệt đưa tay muốn lấy đi lại bị hắn tránh thoát .

“Nhìn không ra vị đại thẩm này làm sủi cảo ăn ngon thật .” Hắn lộ ra nụ cười trẻ con, miệng nhét đầ ,cũng không quản đang đứng ở trên đường lớn, hơn nữa đây là nơi thuộc về tập đoàn Thịnh Thế.

Người đi đường đều nhìn về phía hai người bọn họ, nhưng hắn hoàn toàn không để ý.

Lúc này, đang mãnh liệt ăn khóe mắt hắn thoáng nhìn thấy bảo vệ làm trong tập đoàn Thịnh Thế từ trong tòa cao ốc đi ra, hắn nhất thời rùng mình lập tức đóng lại nấp hộp, động tác linh hoạt leo lên xe.

Miệng miệng còn nhét một viên sủi cảo không kịp nuốt vào, úp úp mở mở nói:“Tôi có việc đi trước , sau này còn gặp lại.”

“A, đem sủi cảo trả lại cho tôi……”

Cô muốn đuổi theo mắng hắn nhưng đại thiếu gia họ Nghêu kia đã mở của xe thể thao, chạy như bay đi .

“Lăng tiểu thư, xảy ra chuyện gì sao?”

……………

“Cho nên người kia đoạt lấy hộp giữ ấm của tôi đi rồi.” Làm Lăng Thủy Nguyệt đành phải để hai bảo vệ đưa lên văn phòng của Thượng Quan Nghiêu,cô xin lỗi và giải thích chuyện gì đã xảy ra.

Thượng Quan Nghiêu tao nhã xoa cằm ngồi ở trên ghế da, vẻ mặt từ không có chuyện gì chậm rãi biến thành nguy hiểm làm cho người ta sợ hãi.

“Thiếu gia, người đó dáng vẻ rất giống……”

Bảo vệ vừa định mở miệng, lập tức bị Thượng Quan Nghiêu đưa tay ngăn lại,“Đi xuống.”

Bảo vệ không dám nhiều lời nữa, ánh mắt ra lệnh lẫn nhau, hai người nghe lệnh rời đi.

Lăng Thủy Nguyệt nghĩ đến hắn là bởi vì cơm trưa bị cướp đi mà không vui, cho nên thật cẩn thận đi đến trước bàn làm việc của hắn ,“Hay là…… Nếu anh không ngại, tôi có thể lập tức trở về làm them một ít đem lại đây……”

Nghe được giọng cô dịu dàng như vậy,Thượng Quan Nghiêu rốt cục nâng khuôn mặt tuấn tú lên, hai tròng mắt lạnh như băng lóe ra sát khí khi tiếp xúc ánh mắt ấm áp của cônháy mắt tán đi,hắn chỉ cười nhạt,“Quên đi, không cần phiền toái như vậy.”

Lúc này truyền đến vài tiếng tiếng đập cửa,Tiêu Tĩnh đi đến nhìn thấy Lăng Thủy Nguyệt liền mỉm cười gật đầu,sau đó lập tức đi đến trước mặt Thượng Quan Nghiêu,“Thiếu gia,người muốn tìm đã tìm được rồi, trước mắt bị nhốt tại biệt thựngoài bờ biển.”

“Tất cả đều tìm được rồi?”

“Đúng vậy, tổng cộng ba người.”

“Biết rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi.”

Tiêu Tĩnh vuốt cằm, cung kính rời đi.

Thượng Quan Nghiêu lại đem tầm mắt trở lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chẳng qua lần này trong mắt hắnlóe vài tia cảm xúc phức tạp,“Có một số việc, tôi nghĩ phải nói cho cô biết, tuy rằng đối với cô mà nói có thể thật tàn nhẫn.”

Lăng Thủy Nguyệt khó hiểu, chỉ thấy hắn chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt mình, cùng hắn dựa vào như vậy gần như vậy hại tim của cô nhất thời đập nhanh vài nhịp.

Hắn đưa tay lên nhẹ nhàng nắm cái cằm khéo léo của cô, lực đạo vừa đủ mang theo một chút ấm áp, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng cực kỳ mềm nhẹ,“Tôi có nguyên tắc của tôi, hy vọng tôi làm như vậy sẽ không xúc phạm tới cô.”

Lúc Lăng Thủy Nguyệt , Thượng Quan Nghiêu và bảo vệ đi đến một biệt thự ven biển,cô mới phát hiện nơi này cực kỳ hẻo lánh xung quanh đều là biển, cảnh trí tuy rằng tốt lắm, nhưng có vẻ cô đơn hiu quạnh.

Đi vào biệt thự, bên trong không khí lại u ám đáng sợ, bảo vệ đi ở hai bên,nhìn thấy Thượng Quan Nghiêu từ chiếc xe màu đen đi ra, mọi ngườiđều cung kính gật đầu gọi thiếu gia.

Hắn như cũ mặt không chút thay đổi, cũng không đem những người đó để vào mắt, thẳng đến mọi người đi đến đại sảnh trống rỗng trong biệt thự,Lăng Thủy Nguyệt mới nhìn thấy một cảnh tượng làm cho cô giật mình không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.