Sổ Bệnh Án

Chương 77




Ánh mắt A Khờ dừng lại trên người "Bạch Lang" làm cho nàng sợ hãi muốn tránh đi. Dù sao đây cũng là thân thể của Xuân Nhi, nàng không thể tùy tiện để cho hắn chiếm tiện nghi được.

Kim Sí đang chở mọi người bay về phía trước, đột nhiên lúc này nàng mới bay chậm lại rồi lên tiếng nhắc nhở:

- Chủ nhân, phía trước có một cái đầm lầy rất lớn. Bên dưới có rất nhiều tử khí và xác ma thú. Phía trên lại có mây mù che khuất, nếu cứ tiếp tục bay lên như thế này thì rất dễ bị lạc đường. Chúng ta nên làm như thế nào bây giờ?

A khờ nghe thế thì giật mình, rồi kỳ quái hỏi:

- Chẳng phải đi về hướng này là đến Nam Việt quốc hay sao? Thế nào lại có một cái đầm lầy chắn ngang?

- Cái này...

Kim Sí vốn dĩ cũng là lần đầu đi đến, nàng cũng không biết giải thích với hắn như thế nào cho phải. Bạch Lang đang bị hắn ôm trong lòng cũng nhân cơ hội này chạy thoát ra ngoài, nói:

- Cái đầm lầy này là từ sau khi thần - ma đại chiến mà có, nó là nấm mồ chôn khổng lồ của hai tộc thần ma. Tử khí ở nơi này cũng rất độc, nó dễ khiến con người hoặc là ma thú hít phải trở nên thần trí mơ hồ, điên loạn. Ta thấy chúng ta vẫn là nên đi vòng qua chỗ này thì tốt hơn.

- Đi vòng, chúng ta phải đi vòng như thế nào đây? - Hắn đưa hai tay ra nhìn nàng.

Nàng giật thốt lùi lại, nói:

- Hiện tại muốn đến Nam Việt quốc chúng ta có thể đi theo hai hướng. Một là đi ngược lên mạn bắc, đi qua nhánh sông của Cửu Long giang rồi xuôi theo đường thủy mà đến. Đoạn đường này khoảng chừng năm vạn dặm, cứ theo lộ trình này mà đi thì khoảng chín, mười ngày nữa là chúng ta sẽ tới nơi.

A Khờ nghe thấy lộ trình kéo dài nhiều ra mấy ngày thì ngay lập tức hỏi:

- Vậy còn con đường thứ hai thì sao?

- Con đường thứ hai thì phải quay ngược trở lại mà xuôi về hướng tây nam, cũng theo lộ tuyến đường thủy của một nhánh sông Cửu Long giang khác đi qua bên kia Nam An quốc, rồi theo đó mà qua một tòa thành của họ mà quay ngược trở lại Nam Việt quốc. Nhưng con đường này có đi được hay không thì ta không rõ. Mấy năm nay ở thánh điện ta có nghe nói ba đại đế quốc đang có tranh chấp, việc đi lại giữa các đế quốc cũng rất hạn chế.

Nàng nói xong thì nhìn đến phản ứng của hắn, thấy hắn trừng mắt lên nhìn thì hơi chột dạ né sang một bên.

- Nàng nói hay nhỉ? Một cái thì phải đi đường vòng xa thêm mấy ngày đường, một cái thì có đi mà không có đường qua. Nàng nói như vậy chẳng khác nào bắt bọn ta phải trực tiếp xông qua cái đầm lầy hôi thối này hay sao?

Grao... grao...

Gru... gru...

Hống... hống...

Hắn đang nói thì đột nhiên nghe tiếng ma thú hống lên, liền quay sang chúng nữ hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra?

Kim Sí gấp gáp trả lời hắn:

- A Sân... A Si.. Hai đứa nó đột nhiên tâm thần bất ổn, dường như hai đứa gặp phải chuyện gì đó nên rất sợ hãi. Chủ nhân... chủ nhân... ta... ta... phải làm thế nào bây giờ?

A Khờ nhìn thấy hai đứa con của Kim Sí đang đi cùng với Tiểu Long ở đằng trước đột nhiên tách ra, rồi lăn lộn trên không trung mà kêu gào. Hắn biết là hai đứa nó đã bị khí độc nhập thể, nếu không kịp thời ngăn bọn chúng lại, rất có thể chúng sẽ gặp nguy hiểm mà bỏ mạng. Hắn dứt khoát nhảy ra khỏi lưng Kim Sí, rồi hô lớn:

- Tất cả mọi người mau bế khí lại, hạn chế không hít thêm khí độc vào người. Tiểu Long, mau quay trở về cho ta!

Tiểu Long nhìn thấy hai người bạn của nó đang chơi đùa vui vẻ thì đột nhiên nổi điên. Nó hốt hoảng chẳng biết phải xoay sở như thế nào, vừa hay nghe thấy tiếng A Khờ gọi đến. Nó liền ngay lập tức bay sang chỗ hắn, rồi biến trở về hình hài trẻ con, giơ lên búp tay măng non của nó chỉ về phía A Sân, A Si:

- Ba ba, con sợ!

Hắn ôm nó vào trong ngực, rồi vỗ về an ủi nó:

- Con ngoan đừng sợ! Có ba ba ở đây rồi, con không cần lo lắng nữa.

Nó ngoan ngoãn gật đầu rồi rúc vào trong người hắn. A Khờ nhanh chóng chạy đến chỗ A Sân, A Si. Miệng hắn phát ra linh lực mà kêu to:

- A Sân, A Si! Hai đứa mau tỉnh lại cho ta!

Linh lực cuồn cuộn từ trong vòm họng thông qua thanh quản mà phát tán ra ngoài. Âm thanh của hắn làm cho cảnh vật xung quanh bị chấn động. Vô số bầy thú ăn xác thối thi nhau mà chạy trốn, tiếng đập cánh của bầy dơi yêu, kền kền tạo thành những luồng sóng âm đối kháng với sóng âm của hắn, đồng thời cũng làm giảm đi áp lực từ âm thanh mà hắn phát ra. Nhưng có vài con ma thú vì linh lực không đủ nên trực tiếp bị âm thanh chấn vỡ thành huyết tương, hoặc là mất đi linh lực mà rơi từ trên độ cao mấy nghìn trượng xuống đất vỡ đầu chết.

A Sân, A Si thì trực tiếp bị âm thanh của hắn chấn cho tê rần. Suýt chút nữa là hai cái thân hình khổng lồ của bọn chúng bị chấn cho té ngã xuống đất. Sau khi tỉnh táo lại, A Sân, A Si đem hai cái đầu to lớn của chúng học theo Tiểu Long cạ cạ vào người của A Khờ để bày tỏ sự biết ơn. Hắn có thể cảm nhận được sự sợ hãi thật sự trong mắt của chúng. Một cỗ bất an trong lòng làm hắn gấp gáp. Chỉ có điều, sâu trong nỗi bất an đó là một tia hưng phấn khó hiểu từ bên trong đan điền của hắn phát tán ra bên ngoài. Hắn rất muốn thử nội thị vào bên trong để dò xét qua đan điền của mình một chút. Nhưng mà, tiếng rống vừa rồi của hắn dường như đã làm thức tỉnh một loài sinh vật đáng sợ nào đó đã ngủ say trong cái đầm lầy này.

Ré... ré... ré...

Phành phạch! Phành phạch!

Tiếng âm thanh kêu ré như là mũi gai nhọn đâm vào tâm thức của mọi người. Cả đàn ma thú xơ xác mà chạy trốn trối chết. Bầu trời đang tràn ngập sương mù dường như lóe lên một tia ánh sáng màu đỏ. Một tiếng vỗ cánh của một sinh vật khổng lồ nào đó làm cho không khí ở nơi đây trở nên dao động khác thường. Rồi những tiếng lách cách từ sự va chạm của xương cốt mỗi lúc một tới gần. Chùm ánh sáng đỏ mỗi lúc mỗi to dần lên. A Khờ từ xa nhìn đến có thể cảm nhận được mùi tử khí nồng nặc từ đó dẫn phát đến. Hắn không chút chần chừ mà nói:

- Kim Sí, Bạch Lang! Hai người thay ta bảo hộ Tiểu Long và mọi người đi lên hướng bắc chạy đến Nam Việt quốc trước. Chỗ này các ngươi không thể ở lại lâu được.

Rồi hắn quay sang lệnh cho Trương A Ngưu:

- A Ngưu, ngươi quay trở về tìm Trương Tuấn, nói là ta lệnh cho hắn trong thời gian sớm nhất phải đi đến Nam Việt quốc, bảo vệ người nhà của ta. Đi, tất cả các ngươi đi mau đi!

- Ba ba!

- Phu quân!

- Đại nhân!

Tiểu Long, Tiêu Lăng, A Ngưu và chúng nữ đều hô lên. A Khờ đưa mắt nhìn mọi người, rồi nghiêm nghị nói:

- Đi mau, các ngươi muốn ở lại vướng tay vướng chân của ta hay sao?

Tiếng đập cánh mỗi lúc một gần, hơi thở nồng nặc mùi tử vong càng lúc càng đậm. Hắn không thể không quát lên:

- Đi, đi ngay cho ta!

Kim Sí hơi do dự một chút rồi không dám làm trái lệnh hắn mà vỗ cánh theo hướng bắc chạy đi. Tiểu Long bị Bạch Lang ôm chặt trong người không cách nào chạy thoát ra được. A Khờ thấy mọi người đã đi khỏi mới bí mật truyền âm cho Bạch Lang dặn dò:

- Bạch Lang, nàng giúp ta bảo hộ Tiểu Long và mọi người! Về phía Nam Việt quốc, có nữ nhân đó đi bên cạnh các nàng có thể yên tâm mà ở lại đó một thời gian. Nàng yên tâm, ta chắc chắn sẽ thoát khỏi chỗ này để tìm các nàng. Bảo trọng!

Tiêu Lăng ánh mắt lúc này đột nhiên nhìn sang Bạch Lang mà hỏi:

- Phu quân của ta vừa nói chuyện gì với tỷ tỷ?

Bạch Lang sửng sốt nhìn đến nàng:

- Muội... muội làm sao mà biết?

- Có những chuyện ngươi không cần phải biết, chỉ cần hiểu rằng chàng rất quan trọng với ta là được rồi!

Nàng nói đến đây ánh mắt bỗng nhiên trở nên lăng lệ ác liệt. Bàn tay mềm mại của nàng sờ lên đầu của Tiểu Long. Hai mắt của nó lúc này đã đỏ hoe vì khóc lóc. Nàng khẽ nói nhỏ vào tai nó cái gì đó làm cho ánh mắt của nó sáng lên rồi vui mừng gật đầu lia lịa. Chỉ thấy nàng phất tay nhẹ một cái rồi từ trên lưng Kim Sí biến mất không thấy đâu nữa. Bạch Lang thâm thẩm thở dài một hơi:

- Nữ nhân này, lòng dạ thật sâu!

Nhưng mà Bạch Lang cũng không biết, trên lưng Kim Sí lúc này không chỉ có một mình Tiêu Lăng rời đi. Mà một trong hai chị em báo nữ cũng biến mất từ lúc nào không thấy. Trong khi đó, A Khờ phải đối đầu với một thứ sinh vật kỳ dị mà từ trước đến giờ hắn chưa từng gặp qua lần nào. Một khối thi thể thối rữa của một con thằn lằn bay khổng lồ. Nói đúng hơn đây là một giống rồng khác với giống rồng ở Long đảo. Đầu của nó là đầu rồng không có sừng. Cánh như cánh dơi, cái đuôi thon dài và đầy gai nhọn. Trên thân thể thối rữa của nó vẫn còn xót lại một ít lân giáp lấp lánh màu xanh đen. Cả cái thân hình khổng lồ của nó dường như muốn che khuất cả nửa bầu trời trước mặt. Mấy miếng thịt thối rữa của nó có vài miếng vì vận động mạnh mà rơi xuống đất, những giống giòi bọ từ trong đó chui ra lúc nhúc. A Khờ nhìn đến cảnh tượng trước mặt mà cứ ngỡ như vừa xuống một tầng nào đó của địa ngục.

- Nhân loại bé nhỏ, là ngươi vừa mới đánh thức bổn vương tỉnh dậy sâu mấy mấy trăm năm ngủ say sao?

Cái miệng hầu như trống rỗng của nó phả ra mùi vị rất khó chịu. A Khờ liền như phải nín thở để nói chuyện với nó:

- Ta không biết là vừa rồi quấy phá giấc ngủ của đại vương, nếu vì vậy mà có điều đắc tội thì xin phép đại vương tha thứ cho!

- Ha ha ha! Đắc tội... tha thứ...

Cái xác thối như thể vừa nghe thấy một chuyện khôi hài nào đó nên cười rất sảng khoái. Nó lại nhìn hắn rồi nói tiếp:

- Nhân loại nhỏ bé, ngươi là thứ rất thú vị! Để cảm ơn ngươi đã đánh thức giấc ngủ mấy trăm năm của bổn vương, bổn vương sẽ cho ngươi một lần cơ hội để chọn lựa.

Trong hốc mắt trống rỗng đang phát ra lân quang của nó, đột nhiên hiển hiện lên một tia lửa đỏ làm cho giọng nói của nó cũng trở nên lười biếng hẳn:

- Ta cho ngươi hai lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất là tự sát mà chết, thứ hai là để ta trực tiếp rút ra linh hồn của ngươi mà nuốt vào. Ngươi thực lực đã đạt đến thánh cấp, coi như mùi vị linh hồn cũng không tệ lắm! Nếu ngươi tự sát, ta có thể đảm bảo linh hồn của ngươi được hóa kiếp mà đầu thai lại một lần nữa. Ngươi hãy quyết định nhanh đi, đừng làm tổn hao thời gian của ta!

A Khờ không nghĩ đến lý lẽ của giống sinh vật này lại kỳ quái đến như vậy. Hắn nhìn cái xác thối rữa mà cười:

- Nếu như ta không lựa chọn cả hai thì thế nào đây này?

Nó nhìn hắn mà không chút bất ngờ gì, lại lười biếng nói:

- Ùm, cũng không tệ lắm! Mấy kẻ kia trước khi chết đều nói giống hệt ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.