Số 10 Phố Yên Đại Tà

Chương 7: Dấu hiệu




Đại hôn của Diễm nhi cùng Thái tử, cuối cùng cũng đến ngày cử hành, lễ tiệc hoa lệ, náo nhiệt.

Sau lễ thành hôn này, Mộ Dung gia, từ đây khó ai có thể lay động.

Ta im lặng ngồi, nhìn chính mình trong gương đồng, nét ngọc mày ngài thoáng vẻ thờ ơ, mặc cho Sơ Ảnh hao hết tâm tư giúp ta chải chuốt.

“Tiểu thư, người xem kiểu tóc này có cần cài trâm hoa lan hay không?” Nàng tinh tế đánh giá, một mặt nghiêng đầu suy tư.

Ta không chịu nổi cười lắc đầu: “Không cần, em đã đem ta trang điểm đến ngay cả ta cũng không nhận ra chính mình.”

Nàng cười: “Đó là bởi vì tiểu thư vốn có vẻ đẹp trời sinh, thay đổi dung mạo ư, em không có bản lãnh cao như vậy nha.”

Vừa nói xong, lấy ra xiêm y sớm đã chuẩn bị, liền giúp ta thay.

Chiếc áo hoàng sắc thêu phượng hoàng ngọc bích, bên dưới áo khoác là chiếc váy xanh biếc, mũi thêu tinh tế, tôn lên vẻ đẹp quý phái, đây là một trong những của hồi môn mẫu thân tự mình chuẩn bị cho ta.

Nhưng mà trang phục lộng lẫy như vậy, không phải ai cũng có thể có được.

Ta trầm ngâm một lát, mở miệng nói: “Sơ Ảnh, đổi y phục khác đi.”

Sơ Ảnh gấp gáp đứng lên: “Tiểu thư, em biết người xưa nay không thích màu sắc tươi đẹp thế này, nhưng hôm nay là Trung thu ngắm trăng, từ ngày người cùng Tam điện hạ thành thân tới nay, đây là lần đầu tiên tham dự gia yến do Hoàng thượng sắp đặt, lão gia phu nhân, Diễm tiểu thư còn có những hoàng tử công chúa trong cung, nương nương đều có mặt, tiểu thư dù sao vẫn không thể mặc như ngày thường, ngay cả son phấn cũng không như vậy.”

Ta mỉm cười lắc đầu, nếu thật sự mặc bạch y vào cung, e rằng mới càng khiến người khác chú ý: “Em đem y phục phi sắc *đỏ nhạt* mà ta mặc ngày về thăm phụ mẫu ra đây.”

Sơ Ảnh có chút không tình nguyện, vẫn là tận tâm giúp ta thay đổi trang phục, đợi đến lúc trang điểm xong, nàng trước sau trái phải đánh giá ta một phen, mới thoả mãn gật đầu: “Tiểu thư đúng là mỹ nhân trời sinh, mặc cái gì cũng đẹp, nếu không phải người không chịu thay bộ xiêm y kia, bằng không thì tất cả bọn người kia đều phải cúi đầu chịu thua.”

Ta không nhịn được nở nụ cười, Sơ Ảnh của ta vì chủ, đều có thể đem đen nói thành trắng.

Ta tất nhiên biết dáng vẻ của mình cũng không kém, nhưng mà nữ tử trong cung, có người nào mà không đẹp, lại càng không nói đến Diễm nhi sớm đã danh chấn kinh thành cùng Khánh phi nương nương.

Hôm nay dự tiệc, chỉ cầu không thất lễ, cũng không cần để người khác chú ý.

Cùng Nam Thừa Diệu vào cung, cung điện vẫn còn yên tĩnh, Thánh thượng chưa giá lâm, chỉ có các hoàng tử chờ ở nơi này.

Ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diễm nhi trong đám người, một mảnh hoa khoe màu đua sắc, cũng chỉ có nàng mới dám chọn y phục như vậy, chiếc áo lụa mỏng màu xanh nhạt mềm mại dao động, trang nhã tựa như tiên tử cung trăng, nét mặt cũng là mờ ảo, kiêu hãnh, càng thêm xinh đẹp rung động lòng người.

Chiếc eo của nàng, dùng tơ vàng thắt lại thành một đoá tường vân, che phần bụng đã hơi nhô cao, ôm khít dáng người.

Ta cười, xem ra Thái tử điện hạ đối xử với nàng rất tốt, đều tuỳ vào ý thích của nàng.

Diễm nhi cũng nhìn thấy chúng ta, tầm mắt trước sau không có dời đi, nhưng cũng không bước đến, như trước lẳng lặng ở bên cạnh Thái tử, dung nhan hoàn mỹ.

Vẫn là Thái tử chú ý tới ánh mắt của nàng, mỉm cười, mang theo nàng đứng dậy hướng chúng ta đi đến: “Tam đệ, các người đã tới.”

Bên môi Nam Thừa Diệu vẫn là ý cười thờ ơ, theo như quy cũ khẽ khom người hành lễ, điệu bộ lười nhác nhưng lại cố tình tao nhã vạn phần: “Tham kiến Thái tử, Thái tử phi.”

Ta theo hắn cúi chào, Thái tử vội vươn tay đỡ chúng ta: “Người một nhà, cũng không cần thi lễ này nọ.”

Ta nâng mắt nhìn, Nam Thừa Miện tuy không có vẻ bề ngoài xuất sắc như đệ đệ của hắn, nhưng lại có vẻ ôn hoà nhân hậu, cung kính hiếu lễ, giọng điệu cũng khiêm nhường bình thản.

Ta từng nghe phụ thân cùng mấy vị ca ca nói qua, nếu như trị vì đất nước, Nam Thừa Miện sẽ là một quân nhân, nhưng nếu gặp phải thời buổi loạn lạc, hắn lại quá mức nhân hậu, thiếu đi vài phần khí phách đào núi lấp biển.

Nam Thừa Diệu vẫn như cũ thờ ơ cười, không có ý kiến.

Trong lòng ta khẽ thở dài, trị vì đất nước lúc yên bình cũng như khi loạn lạc, e rằng chỉ có con người trước mắt này mới có đủ khả năng.

Nam Thừa Miện sớm đã quen với thái độ của đệ đệ nhàn tản này của hắn, không chút phật lòng, ôn hoà chuyển hướng sang ta mở miệng: “Đã sớm nghe Diễm nhi nói đến Tam vương phi, hôm nay cuối cùng cũng có thể may mắn được gặp, cùng Tam đệ quả nhiên là một đôi bích nhân.”

Ta dịu dàng cười đáp lễ: “Thái tử điện hạ quá khen.”

Đang lúc nói chuyện, nghe thấy giọng nói thông báo của thái giám ở ngoài điện: “Hoàng thượng giá lâm, Quý phi nương nương đến.”

Trong không khí như ẩn như hiện một mùi hương truyền đến, Khánh quý phi trang phục lộng lẫy dìu Thiên tử, ung dung đẹp đẽ cao quý đi vào điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.