Số 10 Phố Yên Đại Tà

Chương 5: Thân thế




Phụ thân vội vàng rời bàn tiệc đứng dậy, hướng về phía Hoàng thượng và Khánh phi hành lễ, nói: “Hạ thần không dám!”

Khánh phi chỉ yêu kiều mỉm cười, cắt ngang lời của phụ thân: “Mộ Dung thừa tướng, ngài cũng không cần phải khiêm tốn, hiện giờ ta chỉ hỏi ngài một câu, liệu lệnh thiên kim có thể biểu diễn chút tài nghệ hay không?”

Lời nói như vậy tỏ ý mọi việc đã được quyết định, không cho phép từ chối, huống hồ nàng lấy thân phận quý phi cao quý, còn tấu khúc trợ hứng, nữ nhân Mộ Dung gia không có cớ gì mà cự tuyệt.

Ta nhìn về phía vị hoàng đế trên ghế rồng, nét mặt hiện ra ý cười, không lên tiếng ủng hộ mà cũng không phản đối.

Trong lòng khẽ thở dài, biết rõ tên đã lắp lên dây cung, không thể không bắn. Hạ xuống ánh mắt, lại nhìn thấy nụ cười biếng nhác của Nam Thừa Diệu, không khỏi có chút buồn bực, khẽ thở dài: “Hiện tại, điện hạ có phải rất cao hứng?”

Vừa nói, vừa đưa tay nhẹ nhàng đẩy hắn dậy, Diễm nhi đang có thai, đương nhiên không thể để nàng tham gia biểu diễn, hiện tại, ánh mắt của mọi người trong đại điện gần như đều tập trung ở trên người của ta, biết rõ đã không thể tránh né, chỉ có thể đón nhận, nhưng phải làm thế nào để không thất lễ mới là quan trọng.

“Ta sao lại cao hứng, trường hợp như vầy, dựa theo khả năng của nàng, chỉ cần dùng bảy phần thực lực đã là không tệ.” Hắn uể oải mỉm cười, ngồi thẳng lên. ”Nhưng mà, có thể nhìn xem nàng ở trước mặt bao nhiêu người thế này, vừa không đánh mất thể diện của Mộ Dung gia, lại có thể kiềm chế bản thân để không che lấp hào quang của Khánh Phi, cũng xem như là một chuyện thú vị.”

Ta buồn bực trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt thâm sâu của hắn càng tối sầm lại, ta lại không quan tâm tìm hiểu, định đứng lên tham dự.

Lại nghe thấy một giọng nói thanh lệ nhanh chóng vang lên: “Nếu nương nương đã yêu cầu, Diễm nhi liền mạn phép.”

Ta hơi ngẩn ra, Diễm nhi đã chậm rãi bước tới giữa điện, dáng vẻ dung nhan tao nhã vạn phần.

Khánh quý phi không ngờ nàng sẽ hành động như vậy, sau một lúc ngẩn người, liền nhanh chóng phản ứng lại, dịu dàng cười nói: “Không biết thái tử phi muốn dùng loại nhạc cụ gì?” Diễm nhi mỉm cười: “Sáo.”

Lập tức liền có cung nữ mang sáo ngọc đến, Diễm nhi tiếp nhận, cũng không nói thêm gì, liền đặt ở bên môi thổi lên.

Trong điện nhất thời lặng như tờ, một khúc nàng thổi chính là khúc nhạc Khánh phi nương nương vừa mới tấu lên, không sai một chút. Chẳng qua là tiếng sáo của Khánh phi thì mềm mại êm dịu, còn tiếng sáo của Diễm nhi lại thanh lệ.

Ta nhìn thấy, sắc mặt mẫu thân có chút biến đổi, nhưng đã lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh ban đầu.

Khúc nhạc vừa kết thúc, trong đại điện vẫn như trước vang lên lời tung hô, Khánh phi nương nương yêu kiều mở lời: “Thiên kim Mộ Dung gia quả nhiên là danh bất hư truyền.”

Diễm nhi giao sáo ngọc cho cung nữ bên người, nhẹ cười: “Nương nương quá khen, Diễm nhi không dám nhận, chẳng qua Diễm nhi cũng là người yêu nhạc, không biết cơ duyên xảo hợp thế nào mà cũng thích khúc nhạc này, luôn luôn khổ luyện nên mới được như thế này.”

Khánh phi mỉm cười nhẹ nhàng như trước: “Nếu đều là người yêu nhạc, Thái Tử Phi hẳn cũng đã nghe nói đến Phượng Hoàng trong truyền thuyết, vào một đêm hội đẹp như vầy, đúng lúc còn có một vị thiên kim khác của Mộ Dung gia tham dự yến tiệc, chi bằng xin mời Tam Vương Phi biểu diễn một khúc, hoàn thành câu chuyện truyền thuyết này.”

Ta nhẹ thở ra, nàng cuối cùng vẫn không muốn ta được yên.

Chưa kịp đáp lời, đã nghe thấy giọng nói của Diễm nhi, nhẹ mang theo nụ cười vang lên: “Nương nương cũng đã nói là truyền thuyết, hà tất phải chấp nhất?”

Khánh phi yêu kiều cười: “Chỉ là một yêu cầu nhỏ thôi, Tam Vương Phi sẽ không từ chối chứ? Hơn nữa hôm nay có đương kim hoàng thượng, biết đâu có thể làm cho Phượng Hoàng xuất hiện, bệ hạ người nói xem có phải không?”

Hoàng thượng nhìn Khánh phi cười ha hả: “ Lời nói của ái phi thật là…” Hoàng thượng đã lên tiếng ta sao lại không tuân theo. Không khỏi có phần tán thưởng một chiêu này của Khánh phi nương nương thật cao thâm, không cố tình lôi kéo hoàng thượng, như vậy, trong mắt mọi người, cho dù nàng một lần nữa mượn tay hoàng thượng hạ thấp Mộ Dung gia, cũng sẽ không có một người nào hoài nghi trong đó còn có ẩn tình khác.

Vì vậy ta theo lệnh đứng dậy, dáng vẻ đoan trang đi vào giữa điện, dịu dàng mở lời: “Nếu hoàng thượng và nương nương đã có ý, Thanh nhi tất nhiên phải biểu diễn một khúc trợ hứng. Nhưng mà Thanh nhi không biết thổi sáo, có thể dùng đàn tranh không?”

Khánh quý phi khẽ cười nói: “Điều này đúng là làm khó ta, ở trong cung nhạc cụ loại nào cũng có, chỉ riêng là không có đàn tranh. Nếu như hiện tại cho người đi tìm, chỉ sợ sẽ không kịp. Cũng may là đàn tranh và đàn ngọc cũng không khác biệt nhau bao nhiêu, chẳng qua là một bên cao quý, một bên lại thanh nhã, không biết Vương phi thấy thế nào, ta sẽ lập tức cho người lấy chiếc đàn cổ Kinh Đào.”

Ta chưa kịp nói gì, Diễm nhi đã thản nhiên mở miệng nói: “Khúc nhạc này vốn rất khó luyện, càng không nói đến việc dùng đàn ngọc để biểu diễn, hiện tại trong thiên hạ này không có ai có thể làm được. Nương nương hiển nhiên cũng hiểu rõ điều này, nếu không sẽ không dùng sáo thay cho đàn ngọc. Hiện giờ, người vì sao lại làm khó chúng ta…”

“Diễm nhi, nương nương chẳng qua là nói đùa thôi”. Một giọng nói ôn hòa cắt ngang lời của Diễm nhi, ta nhìn thấy Nam Thừa Miện đang chậm rãi bước đến giữa điện, đem Diễm nhi bảo vệ ở phía sau, sau đó nhìn về phía Khánh quý phi, hành lễ nói: “Thái Tử Phi của thần không hiểu chuyện, mong rằng phụ hoàng và nương nương không vì thế mà phiền lòng.”

Hoàng thượng vẫn giữ nụ cười như trước, thản nhiên vung tay lên: “Không có gì, nữ hài tử thẳng thắn, thật là đáng yêu.”

Biểu cảm ở trên mặt Khánh phi, không lộ ra chút sơ sót gì, cũng dịu dàng nở nụ cười quyến rũ, nói: “Bổn cung cũng luôn mong muốn sẽ có một muội muội bảo vệ ta như vậy.”

Nam Thừa Miện nhẹ lời tạ ơn hoàng thượng, liển dẫn Diễm nhi trở lại. Sắc mặt Diễm nhi hơi hơi biến đổi, nhưng lại không nói gì thêm, im lặng theo chân thái tử rời đi.

Trong đại điện trống rỗng, chỉ còn lại một mình ta, nhìn thấy trên chiếc ghế cao kia, là gương mặt mỉm cười của Khánh quý phi.

Giọng nói của nàng lại một lần nữa vang lên, mang theo nụ cười mềm mại đáng yêu: “Nếu như Thái Tử Phi hiểu lầm ta là vì muốn gây khó khăn cho Tam Vương Phi, ta đành phải chịu thôi. Nếu Tam Vương Phi giỏi về đàn tranh, người đâu, còn không mau tức khắc rời khỏi cung đến một quán rượu gần nhất mang về.”

Ta mỉm cười, đúng là đem ta so sánh với vũ nữ ở trên phố. Cho dù là ta không quan tâm, nhưng gia tộc Mộ Dung sao có thể chịu sự nhục nhã như vậy. Vì thế hàng mi liền hạ xuống, nhẹ mở lời: “Thanh nhi sao dám để hoàng thượng phải huy động nhân lực vì mình, xin nương nương cho mượn đàn ngọc một lúc, Thanh nhi tình nguyện thử một lần.”

Tuy rằng không phải là ta không chắc chắn, nhưng cũng có phần khẩn trương. Ta đã cùng Tô Tu Miễn học đàn tranh, nguyệt sắc hạ, sơn hà giang, từng âm từng sắc đều tựa như nước chảy mây trôi, vô cùng réo rắt, ta đều biết rõ.

Sau khi trở lại Tướng phủ, tuy rằng mẫu thân cũng tìm người truyền thụ cho ta cách sử dụng đàn ngọc, tuy là học xong, nhưng vẫn cảm thấy đàn ngọc không bằng đàn tranh ở cái thần của âm sắc, nên cũng không chú tâm luyện tập.

Hiện giờ, lại phải dùng đàn ngọc, tấu lên một khúc không quen thuộc, sự trấn tĩnh của ta chỉ là ở bề ngoài.

Đàn cổ “Kinh Đào” một lát liền được mang lên điện, ta bình tĩnh nhớ lại giai điệu của khúc nhạc mà Khánh quý phi và Diễm nhi vừa mới thổi, chậm rãi ngồi xuống.

Đang định gảy đàn, chợt nghe giọng nói của Nam Thừa Diệu vang lên, thản nhiên cười cười: “Phụ hoàng, nếu như khúc nhạc mà Vương Phi của nhi thần tấu lên khiến người hài lòng, chiếc đàn cổ “Kinh Đào” này ta muốn mang về phủ.” Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hắn tuy là đang cười nói với hoàng thượng, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Khánh quý phi, lạnh nhạt như vậy là ngầm có ý cảnh cáo.

Thánh thượng cười một tiếng bằng lòng, không ngừng lắc đầu, đối với đứa con không theo phép tắc này thật là đau đầu, nhưng vì sủng ái mà không hề nói gì.

Khánh quý phi cũng không nói gì, hơi hơi cúi đầu, một lần nữa im lặng ngồi xuống bên hoàng thượng.

Nam Thừa Diệu như nhận thấy ánh mắt của ta, quay đầu lại nhìn, lười biếng cười nói: “Ta đã để ý chiếc “Kinh Đào” này từ lâu, thật vất vả mới có cơ hôi, Vương Phi đừng làm ta thất vọng.”

Bàn tay nhỏ nhắn khẽ nâng, chạm lên dây đàn, tất nhiên không vì lời nói của hắn mà cố sức giành phần thắng, nhưng hiện tại, ta cũng không có ý định sẽ kiềm chế năng lực của mình, chỉ mong hoàn thành khúc nhạc này mà không phạm một lỗi, quan trọng là không đánh mất thể diện của Mộ Dung gia.

Một dòng âm thanh vang lên dưới bàn tay ta, lúc ban đầu không thể tránh có chút ngập ngừng, nhưng cuối cùng lại tựa như tiếng suối chảy róc rách, chậm mà trôi chảy.

Ta không hề chú ý tới vẻ mặt của mọi người trong điện, thậm chí cũng không nhận ra tiếng đàn của mình, chỉ là tuân theo bản năng, dây đàn ở dưới ngón tay cứ thế rung lên.

Đợi cho đến khi âm sắc cuối cùng ngừng lại, trên ngón tay trắng nõn, một giọt máu tươi, từ trên đầu ngón tay chậm rãi rơi xuống trên mặt đàn.

Bên tai như nghe thấy tiếng thét kinh hãi không dám tin của mẫu thân, đợi đến lúc ta bình tĩnh trở lại, cả điện đã vắng lặng, im lặng như tờ.

Làm cho ta cứ cho rằng, âm thanh kinh hoảng vừa mới nghe thấy, chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi.

Không biết đã qua bao lâu, không khí bốn bề vẫn im lặng đến quái lạ, ta quay đầu nhìn mẫu thân, sắc mặt của người ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không hề đáp lại ta.

Vì thế theo bản năng ta nhìn về phía Nam Thừa Diệu, hắn đang bình tĩnh nhìn ta, đôi mắt ấy âm u, thăm thẳm không thấy đáy.

Ta có một chút luống cuống, đúng lúc này, từ bên phải truyền đến một tiếng vỗ tay trơ trọi, phá vỡ bầu không khí im lặng.

Ta đưa mắt nhìn lại, trên mặt Thái Tử hiện lên một nụ cười ôn hòa, đứng lên, ánh mắt tán thưởng nhìn về phía ta, nhẹ nhàng vỗ tay.

Dường như vì tràng vỗ tay của hắn mà cả đại điện liền bừng tỉnh, một hồi âm thanh như tiếng sấm dội vang lên, thật lâu cũng không ngừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.