Số 10 Phố Yên Đại Tà

Chương 17: Khiêu chiến




Dọc trên đường đi, tuy rằng hai người không hề nói gì, ta cũng không tiếp tục nhấc màn kiệu. Có thể bởi vì biết hắn luôn cưỡi kỵ mã theo bên cạnh ta, đáy lòng liền ấm áp và yên bình.

Tới Tướng phủ, phụ thân, mẫu thân cùng những người trong nhà sớm đã chờ ngoài cửa, kiệu vừa hạ xuống, liền có di nương tiến lên giúp ta vén lên màn kiệu. Còn Liễm thì tiêu sái phi thân xuống ngựa, bước nhanh về phía trước, đưa tay vào trong kiệu cho ta.

Từ xưa đến nay, tân nương về nhà thăm phụ mẫu, nếu tự mình hạ kiệu là không may mắn, điều này vốn là việc của Nam Thừa Diệu.

Ta ngừng vài giây, đối diện với ánh mắt Liễm sáng ngời dịu dàng, khẽ cười cười, cuối cùng cũng vươn tay nắm lấy cổ tay cứng rắn của hắn, chậm rãi rời kiệu.

Ta chú ý tới ánh mắt phụ thân thản nhiên đảo qua Liễm, cái gì cũng không nói, dẫn người nhà hướng ta khom mình hành lễ.

Liễm đã sớm nghiêng người tránh nhận một lễ này, mà thời điểm phụ thân khom lưng ta nhìn thấy tóc người đã điểm bạc, tâm đau xót, lệ vương khoé mắt.

Hành lễ xong, phụ thân nghiêng người để cho ta đi trước, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt đến Liễm. Ta thật suy nghĩ không ra, người đến cùng là đang trách tội Liễm càn quấy, hay là vẫn ngầm đồng ý cách làm của hắn.

Nghĩ tới điều này, ta không nhịn được nhìn về hướng Liễm, hắn cũng vừa vặn quay đầu sang, cùng tầm mắt của ta tương giao, liền trong sáng cười.

Tần An tự mình chỉ huy người đem lễ vật vào trong phủ, hắn tuy ngầm đồng ý cho Liễm một đường hộ tống, nhưng cũng khăng khăng theo tới đây.

Phụ thân thản nhiên nhìn về hướng đó, nếu so với nghi lễ thì lễ vật lần này rất nhiều, người mở lời cảm tạ với Tần An.

Tần An hiển nhiên do cấp bậc lễ nghĩa chu đáo mà khách khí trả lời, lại thay mặt Nam Thừa Diệu giải thích một phen, sau đó liền theo chân tỳ nữ trong phủ đến sảnh phía tây nghỉ ngơi, để ta cùng người nhà gặp nhau.

Ta bưng chén sứ men xanh nhẹ nhàng hạ bái, hướng phụ mẫu dâng trà. Gia lễ đi qua, mẫu thân đã muốn dằn lòng không được liền đứng dậy, một phen ôm ta vào trong ngực, trong mắt lệ tuôn trào.

Sắc mặt phụ thân cũng lộ vẻ xúc động, ông lẳng lặng nhìn ta cùng mẫu thân ôm nhau, qua một lúc lâu, mới mở miệng: “Thanh nhi, chúng ta ra ngoài trước, con hãy nói chuyện với mẫu thân, bà ấy thực sự rất nhớ con.”

Phụ thân đã nói như vậy, trong phòng các di nương huynh đệ liền cáo lui, chỉ để lại Sơ Ảnh cùng Bích Chỉ ở bên người hầu hạ.

Phụ thân đi tới cửa, quay đầu lại nhìn ta thật sâu, rồi mới chính tay khép lại cánh cửa.

Mẫu thân nắm lấy tay của ta, ngồi xuống ghế, nhất nhất không buông.

Người chăm chú nhìn ta một lát, nhẹ nhàng mở miệng: “Thanh nhi, con gầy đi.”

Ta cười rộ lên: “Chỉ mới ba ngày không gặp, sao có thể chứ.”

Mẫu thân nhìn ta một lúc lâu, thở dài một tiếng: “Con chịu uỷ khuất, ta cũng biết.”

Ta còn chưa kịp nói gì, mẫu thân suy nghĩ một lúc, liền đem nha hoàn hầu hạ trong phòng đuổi xuống.

Ta hơi kinh ngạc, trong phòng chỉ có Sơ Ảnh cùng Bích Chỉ, chính là tâm phúc, ngay cả chuyện ta thay mặt gả cũng không hề kiêng dè.

Giờ phút này lại cho bọn họ lui xuống, là vì cái gì?

“Thanh nhi, con cùng Diễm nhi khác biệt, nàng từ nhỏ chưa từng rời khỏi sự bao bọc của gia tộc, đến cùng quá mức mảnh mai. Còn con tuy rằng gặp nạn, lại được Tô tiên sinh chỉ bảo, kiến thức so với nữ tử khuê các thông thường tinh thông hơn, nhìn qua tưởng chừng nhu nhược nhưng tâm tính lại cực kỳ cứng cỏi.” Mẫu thân như trước nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng mở miệng, trong giọng nói ẩn giấu nhiều cảm xúc, nhưng trái lại giống như đang nói đến chuyện người khác, vô cùng bình tỉnh.

“Cũng vì vậy, có chút chuyện xưa, mẫu thân muốn cho con biết. Nếu là Diễm nhi, ta bất kể thế nào cũng sẽ không nói cho nàng biết, nàng sẽ chịu không được, ngày sau cũng sẽ nhất định không cần phải biết. Chính là hiện giờ, người gả cho Tam điện hạ là con, ta lại không thể không nói. Lấy sự thông tuệ của con mà nói, sớm hay muộn gì cũng sẽ nhận ra, vì vậy trễ không bằng sớm một chút ta liền nói với con.”

Ta nâng ánh mắt bình tĩnh nhìn mẫu thân, chờ đợi người tiếp lời. Mẫu thân vẫn nắm tay ta thật chặt, tiếp tục mở miệng.

“Chắc con biết, Đương kim Hoàng Thượng, vốn là hộ quốc tướng quân tiền triều, năm năm trước cầm quân tiến thẳng vào kinh, triều đại liền thay đổi, hiện nay là Nam Triều thời thịnh.”

Ta gật gật đầu, cho dù đã mất trí nhớ, nhưng mà biến cố thay đổi triều đại này thiên hạ đều biết, năm năm trước, đúng là phụ thân, đi theo đương kim Thánh Thượng cầm quân, từ đó khai sáng Nam Triều. Chờ đợi ngày thánh giá nhập Tử Kinh Cung, người từng giây từng phút đều bên cạnh Nam gia Tam công tử, chính là Tam điện hạ Nam Thừa Diệu hiện giờ, quét sạch tàn dư tiền triều, vào sanh ra tử, lập nhiều chiến công hiển hách, mới có được quanh vinh như ngày hôm nay.

“Chiến sự năm đó, Tam điện hạ vì có công cao như vậy mà mất đi tình cảm chân thành, công chúa tiền triều, Trữ Vũ Khuynh.” Mẫu thân nhìn ta, thoáng dừng lại, trong mắt hiện lên một tia ưu sầu, cuối cùng gằn từng tiếng một tiếp lời: “Dù người yêu nàng, nhưng cuối cùng, tự mình bức tử nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.